Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 47

Hàn Vũ Thiên mới vào được vài ngày liền cùng mấy đệ tử khác tới một giảng đường, một tiên sinh già nua nét mặt hiền hòa cầm trong một cuốn sách dày 2000 trang.

"Hôm nay ta sẽ dạy cho các đệ tử nghe về lịch sử của Vân Đạo tông."

Hàn Vũ Thiên tỏ vẻ không quan tâm nhắm mắt lại, nhưng tai hắn vẫn đang lắng nghe lời của lão tiên sinh.

Dù sao cũng là người dạy ra mấy ngàn người đệ tử, cũng nên tôn trọng lão tiên sinh trước mắt một chút.

"Vân Đạo tông không phải vì trừ yêu diệt ma mà thành, cũng không phải vì cao nhân xây dựng nên, mà chính là chống lại thiên ngoại."

Hàn Vũ Thiên lập tức mở mắt có chút kinh ngạc, hắn đã bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.

"Vân Đạo tông từ xưa là do liên minh các tu sĩ thành lập, để cùng nhau chống lại người thiên ngoại đến từ Tiên La giới."

"Tiên La giới có tu vi như thế nào?"

Hàn Vũ Thiên không giấu được sự tò mò đột ngột lên tiếng hỏi, lão tiên sinh kia cười hiền hòa giải đáp thắc mắc của hắn nói:

"Cảnh giới đại loại là Kim Đan có thể so với Hợp Đan, Nguyên Anh ngang với Vũ Cảnh, Hóa Thần có thể ngang Thánh Nhân."

Hàn Vũ Thiên cuối cùng đã hiểu Tiên La giới mà bọn họ nói chính là Tiên Đạo xuất hiện nhiều nhất trong vũ trụ, cứ 2000 năm một lần thì người của Tiên Đạo sẽ phải cường giả tới thế giới khác chiếm đoạt tài nguyên.

Nếu thế giới đó cường đại thì sẽ có Đại Thừa hoặc Tiên Cảnh xuất thủ, mà Tô Lăng giới này nằm trong tầm ngắm của Tiên Đạo.



"Đa tạ tiên sinh đã giải đáp."

Hàn Vũ Thiên ôm quyền hành lễ với lão tiên sinh, thiên ngoại mà hắn nghĩ quả nhiên chính là Tiên Đạo thường thấy.

"Vân Đạo tông ta năm đó cùng các thế gia đạo thống khác, thành lập liên minh liên thủ đẩy lui được Tiên La giới, nhưng cũng khiến hai bên tổn thất thảm trọng, cũng từ đó cứ 2000 năm, Tô Lăng giới và Tiên La giới sẽ đánh nhau rất ác liệt."

Tiên Đạo mỗi lần xuất kϊƈɦ phải là toàn thắng, dù cho thế nào cũng phải chiếm được tài nguyên cho tiên giới, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không chiếm được Tô Lăng giới, khiến Hàn Vũ Thiên có chút bất ngờ.

"Tiên La giới còn có một cấp bậc vượt xa Thánh Tông, được gọi là Tiên Cảnh cường giả, có thể so với Đạo Tổ trong truyền thuyết, nhưng đều bị Tô Lăng giới cường giả đẩy lui, thậm chí khi tới đỉnh điểm của lưỡng giới tranh đấu, đã xảy ra hiện tượng Tiên Cảnh và Đạo Tổ thiệt mạng."

Mấy vị mới nhập môn đều lắng nghe chăm chú, riêng Hàn Vũ Thiên thì là cau mày không thôi.

Phải biết hệ thống Tiên Đạo hoàn chỉnh và công hiệu hơn nhiều so với mấy hệ thống khác, nhưng vẫn bị Tô Lăng giới kỹ xảo tu luyện thấp đánh lui, vậy Hàn Vũ Thiên đã nhận ra được điểm khác thương của Tô Lăng giới.

Tô Lăng giới thế lực hạ tầng từ Hợp Đan trở xuống đều rất yếu kém so với Tiên Đạo, nhưng khi hóa anh ở Vũ Cảnh thì thiên phú hoặc nói điểm đặc thù của Tô Lăng giới mới bộc phát.

Giúp tu sĩ trung và thượng tầng phát triển vượt bậc, có thể bằng hoặc nhỉnh hơn Tiên Đạo tu sĩ.

"Tô Lăng giới này lại khiến ta hứng thú vài phần rồi."

Hàn Vũ Thiên tự nói với bản thân, hắn thật sự muốn biết Tô Lăng giới ẩn chứa thứ gì.

Mà giúp một cái thế giới nhỏ chống lại được cả một Tiên Đạo khổng lồ kia.

Buổi giảng kết thúc, Hàn Vũ Thiên và một đám người hành lễ chào lão tiên sinh rồi rời đi.



Phòng của Hàn Vũ Thiên ở dãy cuối cùng cũng là dãy vắng nhất trong tông môn, trưởng lão sắp xếp hắn như vậy để tránh mấy đệ tử khác không biết mà tới gây chuyện, lúc đó thì không biết tính như thế nào với gia tộc bọn họ.

"Tiểu đệ đệ này quả thuật tuấn mỹ dị thường, ngay cả ta cũng thấy có chút ganh tị nha."

Một âm thanh mềm dẻo lại có chút mị hoặc vang lên ở con đường vắng này, mấy bông hồng gai bắt đầu mọc thành một con đường.

Hàn Vũ Thiên đôi mắt màu lam khác người bổng lóe sáng, hắn chậm chậm bước về phía trước.

Những bông hồng gai ven đường bổng rụng hết cánh hoa, hoa hồng như được gió thổi liền bay lên quấn lấy Hàn Vũ Thiên vào giữa.

Từ trong cánh hoa hồng thò ra hai bàn tay trắng nỏn nắm lấy tay của Hàn Vũ Thiên.

"Tay này thật đẹp, mỹ nhân nào cũng say đắm ngươi nhỉ."

Hàn Vũ Thiên nhìn cánh tay đang bị nắm chặt một lúc, hắn vừa quay đầu về vị trí cũ đã có một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp áp sát, mũi chạm mũi.

"Đệ hẳn là tên Vũ Thiên nhỉ?"

Hàn Vũ Thiên một trảo đảo qua liền đẩy lui nữ nhân và toàn bộ cánh hoa ra, hắn chấp tay sau lưng thản nhiên nói:

"Tỷ tỷ tìm ta là có việc gì sao?"

Hàn Vũ Thiên biết mình đã thấy nữ nhân này ở đại sảnh nội môn, cả hai có nhìn nhau một chút, nhưng không ngờ hiện tại nàng đã tìm tới cửa rồi.

Bình Luận (0)
Comment