Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 37

"Hóa ra là cái Vạn Niên cung chết tiệt, vậy mà ẩn chứa nhiều cao thủ Thiên Cảnh như vậy."

Một lão già áo bào tro đứng giữa không trung nhìn mấy vị cường giả đánh nhau, lão cười khinh thường nói:

"Nhưng bọn ta vẫn còn 3 ngươi, xem thử trận này các ngươi có bại không."

"Đương nhiên là không bại rồi."

Một đạo thanh âm hư ảo vang lên trong thiên địa làm mọi người rùng mình, một bóng người toàn thân áo bào màu xanh đậm, một màu tóc trắng tung bay, đeo mặt nạ khổng tước từ trời mây hạ xuống.

"Ngươi là kẻ nào?"

Lão già áo bào tro một lần nữa dâng lên bất an vô tận, Hàn Vũ Thiên mỉm cười thản nhiên:

"Ta là cung chủ Vạn Niên cung, vừa nãy là các ngươi muốn xâm phạm Vạn Niên cung của ta?"

Áp lực từ người trước mắt quá lớn, làm lão già áo bào tro và hai trung niên bên cạnh phải cảnh giác cao độ.

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói tiếp:

"Mạo phạm Vạn Niên ắt sẽ chết không có đất chôn."

Âm Sát khí phiêu động làm chiến trường không còn tiếng binh khí va chạm, mà chính là tiếng kêu thảm thiết của hai bên Bát Quan và Liên Ly.

Bọn họ thất khiếu chảy máu đau đớn không còn có thể chiến đấu, chỉ có thể lăn ở trêи đất như con chuột bị bỏ thuốc vậy.



"Giết!"

Lão già áo bào tro khϊế͙p͙ hãi toàn lực xông lên, hai trung niên cũng cảm nhận được nội lực bị quấy nhiễu liều mạng tiến công.

Hàn Vũ Thiên vồ tới một trảo, ma trảo hiện thế phân làm ba cái ma trảo khác vồ tới.

"Cái mẹ gì vậy?!"

Lão già áo bào tro khϊế͙p͙ hãi nhanh chóng vung ra một đòn đỡ lấy, hai trung niên thì xui xẻo bị ma trảo chộp lấy không thể thoát ra.

"Ta đã nói các ngươi chết không có chôn rồi."

Hàn Vũ Thiên bóp tay lại, hai ma trảo chộp hai người trung niên cũng từ từ siết lại, lão già áo bào tro lập tức tế ra pháp bảo mạnh nhất đánh tới.

Hàn Vũ Thiên híp mắt lại không chút để ý tới lão già, lão già áo bào tro thấy điều khác thường liền nhìn lên, một cái ma trảo đang hạ xuống, phía dưới lại có một cái ma trảo khác chộp lên.

Vậy là lão già áo bào tro bị kẹp thành thịt vụn, toàn bộ xương cốt và máu thịt đều bị ma trảo thôn phệ.

"Hắn là quái vật! Mọi người mau chạy đi, hắn là một ma tộc đấy!"

Người của Liên Ly tông ồ ạt sợ hãi rút lui, Hàn Vũ Thiên nào có thể để cho một đám tài nguyên chạy trốn, hắn vung tay lên liền có mấy chục cái ma trảo xuất hiện trêи chiến trường.

Mỗi một cái đều có khả năng truy giết sinh linh sống, kể cả người của Bát Quan thành mơ hồ cũng bị nuốt chửng.

Hàn Vũ Thiên xuất thủ làm ai nấy cũng khϊế͙p͙ sợ không thôi, dường như là một tồn tại ngang với Vũ Cảnh đại năng vậy.



Ma trảo bay múa thôn phệ hết sinh vật sống, Hàn Vũ Thiên nhìn về phía mấy vị cường giả vây công Tạ Đằng.

Tạ Đằng thấy tên cung chủ kì quái này chỉ nhìn mình liền quát:

"Giúp một tay đi chứ."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười phóng ra ba cái ma trảo truy đuổi ba vị cường giả đang đánh nhau với Tạ Đằng.

"Thất Hồn, Nhị Ma Tiễn."

Hàn Vũ Thiên ngưng tụ một mũi tên dùng Âm Sát làm cung kéo hướng lên đại trận Liên Ly Diệt Chủng.

Hàn Vũ Thiên buông dây cung, ma tiễn phóng tới mang theo âm khí lạnh lẽo xuyên qua tầng mây, trực tiếp đâm vào trung tâm đại trận của Liên Ly tông.

Trung niên ở trung tâm trận pháp vẫn chưa nhận ra mũi tên kia đã đâm vào trận pháp từ từ hướng về hắn.

Trận pháp đột nhiên rạn nứt mọi người mới biết chuyện gì đã xảy ra, trung niên kinh sợ bị một mũi tên ghim thẳng vào lòng ngực.

Hàn Vũ Thiên ngón tay điểm tới, ma tiễn từ từ dung nhập vào trong cơ thể của trung niên kia.

Trung niên gào lên đau đớn, cơ thể trương phình sau đó là nổ tung, nổ tung không phải máu thịt hay xướng cốt mà là mấy trăm đạo ma tiễn khác.

Từng mạng người đều bị mưa tên tản ra tứ phía này giết chết, người Hàn gia thì an toàn không một ai bị ma tiễn đâm phải.

Ma tiễn dính phải kẻ nào thì sẽ bào mòn kẻ đó thành năng lực, Hàn Vũ Thiên ngồi ở giữa không trung xem mưa tiễn và ma trảo quẩy nát chiến trường.

Bình Luận (0)
Comment