Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 348

Chương 348:

"Đấu giá hội theo ta được biết thì Kim Nguyên Bảo Cát chính là một đấu giá hội cấp Thần không tệ, rất nhiều chi nhánh trải dài khắp đại lục mỗi một cái đều có rất nhiều bảo vật và đấu giá hội được bày bán và tổ chức thường niên, vừa hay cũng có một cái tại Mãn Châu Quốc."

Hàn Vũ Thiên thu về mười khối đan dược cũng nhìn lấy ba kiện vũ khí phẩm cấp Chí Thánh trên đất nhẹ nhàng phất một cái đã biến mất, hắn chậm rãi bước ra khỏi hang động hướng về Kim Nguyên Bảo Cát bay đi, khoản một giờ sau hắn đã đứng một thành trì tên gọi Kim Bảo thành, nơi đây phồn hoa mặc cho Mãn Châu Quốc đã xảy ra biến động kinh người thì Kim Bảo thành vẫn yên lặng như cũ không có thay đổi gì, bởi vì các thế lực xâm chiếm lẫn nhau toàn bộ đều sẽ không nhắm tới Kim Nguyên Bảo Cát hay nói đúng hơn là không dám, mỗi một cái Kim Nguyên Bảo Cát đều có một tồn tại Thần Cảnh tọa chấn dù muốn xâm phạm cũng là khó khăn muôn trùng, ít kẻ dám đắc tội với một thế lực thương gia to lớn nhất trên đại lục này.

Hàn Vũ Thiên khoác lên áo choàng đeo mặt lông vũ chậm rãi bước vào bên trong thành cũng không ai thèm chú ý đến hắn bởi những kẻ che mặt và khoác áo choàng trong Kim Bảo thành nhiều vô số kể, bọn họ tới đây là giao dịch buôn bán đấu giá cùng với nhiều thứ khác muốn ẩn đi thân phận cũng là điều dễ hiểu, bằng không thì thất phu vô tội hoài bích có tội, thân phận bại lỗ mà trong tay lại có rất nhiều bảo vật sẽ dẫn động tới kẻ cường đại hơn ra tay sát hại có khi là cả một gia tộc, hắn bước tới quầy liền có một nữ tử tuyệt đẹp nhìn lấy hắn niềm nở nói:

"Khách nhân đến Kim Nguyên Bảo Cát là muốn mua hay đổi?"

Hàn Vũ Thiên giọng bình thản nói:

"Đấu giá."

Nữ tử lễ tân cười nói:

"Vậy hãy xuất ra lệnh bài bạch ngân của Kim Nguyên Bảo Cát, ta sẽ sắp xếp cho khách nhân một chỗ trống để có thể đấu giá vật phẩm của mình."

Hàn Vũ Thiên thật không ngờ tới đến đây đấu giá lại còn cần có thẻ bạch ngân của Kim Nguyên Bảo Cát mới được phép đem vật phẩm đấu giá vào mà thậm chí còn chỉ có một chỗ trong đó, xem ra đồ vật đấu giá bên trong Kim Nguyên Bảo Cát đều không phải là đồ vật bình thường có thể đem ra so sánh, Hàn Vũ Thiên lần nữa mở lời nói:

"Ta không có."

Nữ lễ tân sắc mặt lập tức biến đổi không còn nồng nhiệt như trước hừ lạnh nói:

"Vậy mời các hạ rời đi, hội đấu giá chỉ có thành viên bạch ngân mới được phép đem đồ vào đấu giá."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt khí tức đè ép lên thân thể nữ tử kia làm cho nàng ta phải khiếp sợ không thể động đậy hay dùng ra tu vi, bản thân nàng đã là một Thánh Tông thượng vị rất ít kẻ có thể so sánh được, vậy mà kẻ trước mắt chỉ dụng một ý niệm đã hoàn toàn khống chế nàng, Hàn Vũ Thiên lại thản nhiên nói:

"Còn cách nào khác để tham gia đấu giá hội không?"

Nàng sợ hãi toàn thân cứng đờ muốn phản kháng lại không cách nào vùng vẫy được run rẫy nói:

"Còn một cách là được phó cát chủ thông qua."

"Đưa ta gặp hắn."



Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói, nàng ta trừng lớn mắt thật không ngờ tới đối phương vậy mà muốn đi gặp phó cát chủ không hề nghĩ đến thân phận hiện tại của mình là kẻ gây rối, phó cát chủ tu vi Chuẩn Thần có thể nói là sánh ngang với mấy kẻ gọi là Chuẩn Thần Vương trên đại lục bảng kia, nhưng vì tính chất công việc ở Kim Nguyên Bảo Cát nên phó cát chủ Mãn Châu Quốc không có thể hiện nhiều chỉ là ẩn giấu làm việc ở đây, nàng ta run giọng nói:

"Phó cát chủ đang ở chủ điện tiếp đón khách nhân, hiện tại không tiện gặp mặt."

Hàn Vũ Thiên nghe thấy cũng hơi ồ lên một tiếng nhìn về phía sau lưng nàng ta như thấy được toàn bộ khung cảnh phía sau bức tường, hắn nhẹ nhàng nâng tay chuẩn bị chộp tới cổ nàng thì một thanh âm từ phía trên truyền xuống nói:

"Các hạ chớ có gây rối, đây là Kim Nguyên Bảo Cát không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện động thủ."

Một thân hình nhảy từ trên lầu xuống làm cho khói bụi thổi mù mịt chỉ thấy một trung niên tráng hán đứng chắn trước mặt Hàn Vũ Thiên vẻ mặt nghiêm nghị nhìn xuống kẻ gây rối nhỏ bé bên dưới, nữ lễ tân thấy được người đến liền vui mừng nói:

"Lâm quản sự, mau đuổi kẻ này ra ngoài, hắn là đến gây rối."

Vị này là Lâm Phùng Thiên một trong mười vị quản sự ở Kim Nguyên Bảo Cát chi nhánh ở Mãn Châu Quốc này, tu vi của mỗi một vị quản sự đều là Đạo Tổ viên mãn hoặc là Bán Thần, vị Lâm Phùng Thiên trước mắt tu vi chính là viên mãn Đạo Tổ hiếm thấy, Lâm Phùng Thiên khoanh tay hừ lạnh nói:

"Các hạ, ta cho ngươi ba tiếng đếm liền rời khỏi đây, bằng không đừng trách Kim Nguyên Bảo Cát ra tay độc ác, một..."

Tiếng đếm thứ nhất vừa ra chỉ thấy Hàn Vũ Thiên nhảy vọt lên trước mặt Lâm Phùng Thiên cao đến hai ba mét, bàn tay gầy gò vô lực của hắn đặt lên vai Lâm Phùng Thiên nhẹ nhàng ấn một cái liền làm cho cơ thể đồ sộ kia quỳ xuống, Hàn Vũ Thiên nhìn vào mắt của Lâm Phùng Thiên cười nói:

"Ta không quen ngước nhìn người khác nói chuyện, ngươi cứ quỳ như vậy đi."

Lâm Phùng Thiên trợn trừng hai mắt không ngờ tới chỉ một cái ấn nhẹ lên vai này của kẻ trước mắt đã hoàn toàn áp chế tu vi của hắn không thể thi triển ra, Hàn Vũ Thiên khoanh tay lại nhìn Lâm Phung Thiên cười nói:

"Ta muốn gặp phó cát chủ của các ngươi để bàn chuyện làm ăn, gọi hắn ra đây..."

Đột nhiên hai bàn tay từ hư không xuất hiện bắt tới, Hàn Vũ Thiên còn chưa nói hết câu cũng chỉ là thở dài giơ tay lên bắt lấy cổ tay của hai kẻ vừa tới, hai lão già này tu vi vậy mà cũng đã là Bán Thần cường đại, nhưng bị Hàn Vũ Thiên nắm chặt cổ tay lại không thể phản kháng hay bùng nổ ra một chút lực lượng Bán Thần nào, Lâm Phùng Thiên thấy hai người tới liền vui mừng nói:

"Ngưu quản sự, Thạch quản sự mau bắt hắn lại."

Hàn Vũ Thiên còn không để cho hai lão già nói chuyện từ trong ống tay áo lao ra hai sợi xích băng hàn trói lấy Ngưu quản sự và Thạch quản sự lại ném ở trên mặt đất, hắn cuối cùng đã mất kiên nhẫn nhìn vào sâu bên trong Kim Nguyên Bảo Cát nói:

"Vị phó cát chủ của các ngươi vẫn chịu gặp ta nhỉ? Xem ra thứ tốt mà ta mang đến đã không có thiên đại chỗ dùng."


Hàn Vũ Thiên lấy ra bình ngọc hơi mở nắp để cho đan hương bên trong bay ra ngoài rồi chậm rãi đóng nắp lại quay người rời đi.

"Chậm đã."

Một thanh âm trong trẻo từ bên trong phát ra, một nữ tử xinh đẹp toàn thân cung trang mỹ lệ không biết từ khi nào đã đứng ở chỗ ba vị quản sự vừa bị khống chế kia, nàng chỉ nhẹ nhàng chạm tay lên bọn họ liền giải được hoàn toàn sự khống chế của Hàn Vũ Thiên, ba vị quản sự ôm quyền đồng thanh nói:

"Phó cát chủ."

Nàng ta nhẹ gật đầu rồi nhìn về bóng lưng của Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Các hạ chớ giận, ta chỉ là vừa mới tiếp đãi khách quý mới không thể ra gặp mặt, hiện tại đã xong tới lượt chúng ta bàn chuyện làm ăn rồi đúng không?"

Hàn Vũ Thiên chậm rãi quay đầu nhìn lấy nữ tử xinh đẹp trước mắt cười nói:

"Vậy thì bắt đầu thôi."

Hai người sóng vai mà đi hướng về phía sâu bên trong Kim Nguyên Bảo Cát, trước khi đi vị phó cung chủ liếc mắt truyền âm cho Lâm Phùng Thiên nói:

"Truyền tin cho Phục Giang trưởng lão, kẻ này rất mạnh ta không thể ứng phó được."

Lâm Phung Thiên đơ người tại chỗ, ngay cả phó các chủ thực lực có thể so với mấy cái Chuẩn Thần Vương trên đại lục lại không thể đối phó được kẻ thần bí này, hắn nhanh chóng quay người hướng về một nơi khác trong Kim Nguyên Bảo Cát mà chạy như điên ngay cả hai vị quản sự cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà làm Lâm Phùng Thiên vội vả như vậy, Hàn Vũ Thiên chậm rãi ngồi xuống lấy ra bình ngọc từ bên trong nhẹ nhàng kéo ra một viên đan dược màu bạc lơ lưng trước ngón tay hắn, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Đây là Tiên Thiên Thánh Hồn Đan phẩm chất Thiên Thánh."

Phó cát chủ Mạc Đỉnh Chi lập tức trừng mắt nhìn lấy đan dược trước mắt đang tản ra mùi hương nhàn nhạt làm cho linh hồn người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng, tuy chỉ là Thánh Nhân đan phẩm nhưng đây chính là cấp độ Thiên Thánh đan dược trong truyền thuyết đã mấy vạn năm kể từ khi vị Thiên Thánh Đan sư kia tử vong thì không ai có thể luyện chế ra được Thiên Thánh đan dược được nữa, Mạc Đỉnh Chi thu hồi thần sắc kinh sợ lại thản nhiên nói:

"Quên giới thiệu với cạc hạ, ta là Mạc Đỉnh Chi phó cát chủ Kim Nguyên Bảo Cát chi nhánh Mãn Châu Quốc, xin hỏi quý danh của các hạ."

Hàn Vũ Thiên phẩy tay cười nói:

"Gọi là Thiên được rồi, ta tới để đấu giá những viên đan dược và vũ khí này, ngươi xem có thể không?"

Hắn bày ra tám viên đan dược Thiên Thánh cùng với hai viên Chí Thánh đan cuối cùng là ba kiện vũ khí phẩm cấp Chí Thánh làm cho Mạc Đỉnh Chi vốn đã giữ bình tỉnh lại muốn bật ngửa ra sau vì sợ hãi, một người lại có thể đem ra một viên Thiên Thánh đan dược đã là vô cùng trân quý mà kẻ này lại đem ra được bảy viên, theo sau đó còn là Chí Thánh đan vạn cổ chỉ nghe mà không thể cầu, đại lục đã ức năm chưa từng có cái gọi là Chí Thánh cường giả xuất hiện chứ đừng nói là đan dược phẩm cấp Chí Thánh, còn chưa để nàng ta hết bất ngờ thì khi nhìn đến ba thanh vũ khí Chí Thánh lại càng là tràn đầy hưng phấn không thôi, Chí Thánh khí xưa giờ là thứ không ai có được đừng nói tới cổ lão thế lực còn tồn tại trên đại lục, thứ này cũng chỉ được lưu truyền bằng miệng chứ chưa ai tận mắt thấy bao giờ, e là chỉ có Thần Tông cường thịnh nhất thái cổ mới từng có được những món đồ phẩm chất cực hạn này.



"Ngươi từ đâu mà lấy ra được nhiều bảo vật như vậy?"

Mặc Đỉnh Chi cuối cùng đã không kiềm chế được xúc động đưa đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn tới, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Đây là bí mật của ta, ngươi muốn biết để làm gì?"

Mạc Đỉnh Chi trong lòng như biết được câu trả lời thầm nghĩ kẻ này là vô tình có được bảo vật mới đem đến đây đấu giá, bằng không ở thời đại này cũng không đào ra được một vị Thiên Thánh chứ đừng nói tới Chí Thánh, những kiện bảo vật phẩm chất cỡ này dù đặt ở mấy cái thế lực siêu cấp cũng đủ gây ra náo động, nàng tự cho thông minh đoán rằng Hàn Vũ Thiên sợ mang bảo vật tới mấy cái đại thế lực sẽ bị đánh cướp mới tìm tới Kim Nguyên Bảo Cát để đấu giá, số tiền kiếm được cũng có thể nói là không kém gì đi đến một đại thế lực rao bán, Hàn Vũ Thiên thấy nữ nhân liên tục suy đoán thì cười nhạt nói:

"Mạc Đỉnh Chi cô nương, ta muốn cuộc đấu giá này tới được tai của mấy đại thế lực trên đại lục, nếu cô có thể làm như vậy thì thứ này là quà hậu tạ, tuy không có tác dụng nhiều với cô nương, nhưng để bồi dưỡng hậu bối tương lai sẽ có được một cường giả tốt."

Nói rồi Hàn Vũ Thiên vung tay một bình thuốc nhỏ xuất hiện trên bàn, thứ này nhìn tầm thường mà bên trong lại chứa chất lỏng nhìn như huyết dịch, Mạc Đỉnh Chi mở lọ thuốc ngửi liền trừng mắt nói:

"Cổ Huyết Long Dịch, đây là dịch dược giúp tu sĩ chưa thoát Phàm Cảnh có được huyết mạch và thiên phú cường đại, ngoại trừ Thần Tông từng có một vị Đan Thần luyện chế ra Cổ Huyết Long Dịch này thì chưa từng có kẻ thứ hai luyện ra được."

Hàn Vũ Thiên cũng không ngờ một cái bình Phá Huyết vốn rất bình thường ở các tinh cầu hạ vị phát triển mà trong mắt Mạc Đỉnh Chi lại có giá trị ghê gớm bậc này cũng là có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới thế giới này bị tàn phá tới nổi không thể tiếp xúc với loại đan dịch bình thường nhất, Mạc Đỉnh Chi đã hoàn toàn khẳng định kẻ trước mắt là đạt được bảo khố Thần Tông thời thái cổ, nếu tin tức này được truyền ra đừng nói là Cửu Đại Gia Tộc hay là Lục Đại Thánh Quốc, ngay cả Tam Đại Thần Tộc cũng sẽ điên cuồng tìm kiếm, có khi ngay cả Thiên Thần Điện cũng xuất hiện nhúng tay, tưởng tượng đến cảnh đó làm cho Mạc Đỉnh Chi ngơ ngác một lúc lâu còn chưa hồi thần được.

Mạc Đỉnh Chi mất một lúc mới thu về Cổ Huyết Long Dịch cười nói:

"Được, Kim Nguyên Bảo Cát ta nắm bắt thông tin và truyền tin vô cùng nhanh nhạy, nội trong ba ngày các đại thế lực kia sẽ lặn lôi đường xa tới mà tranh đoạt."

Mạc Đỉnh Chi cũng không phải kẻ ngốc mà tiết lộ thông tin Hàn Vũ Thiên có được bảo vật, chỉ bằng vào vài món trước mắt đã giúp Kim Nguyên Bảo Cát thu về không ít tiền hoa hồng cần gì một cái tin tức không được xác thực mà hủy hoại danh tiếng của Kim Nguyên Bảo Cát, ban đầu nàng nghĩ sẽ bán ra tin tức này, nhưng khi tính lại thì được không bù nổi mất, nếu thực sự bán tin tức của khách hàng thì cái gọi là thương hội uy tín nhất đại lục sẽ vĩnh viễn không còn, chút lợi lộc nhỏ mất đi khối vàng to thật không đáng một chút nào.

"Được rồi, ta chờ tin tức của cô."

Hàn Vũ Thiên đứng dậy chậm rãi bước ra ngoài, Mạc Đỉnh Chi âm thanh vang vọng khắp Kim Nguyên Bảo Cát nói:

"Chuẩn bị phòng cho khách quý."

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:
Bình Luận (0)
Comment