Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 151



Sóng biển cuộn trào bắt đầu dâng cao ngập hơn nửa thành trì Diệt Thi, Hàn Vũ Thiên và Hải Thu đã chiến đấu 3 ngày 3 đêm vẫn chưa phân thắng bại, hay nói đúng hơn là Hàn Vũ Thiên đang che giấu thực của mình.

"Thật đúng với danh xưng Hải Vương, đấu đã 3 ngày rồi vẫn không thấy mệt mỏi, e là sắp đuổi kịp lão già kia rồi.

"
Cao Phong phe phẩy cây quạt vẻ mặt rất hứng thú, toàn bộ trong 3 ngày này đều không rời mắt khỏi cuộc chiến này.

Hai bên đều sử dụng nước làm chủ đạo khiến cho thành trì thứ 3 này tràn ngập trong lũ lớn, Hàn Vũ Thiên rút ra một thanh kiếm thường ngày hay dùng, gọi là Cửu Long Hàn Kiếm.

Từ chuôi kiếm tới giữa thân kiếm khắc họa tổng cọng 9 con rồng, lưỡi kiếm có lúc trắng tinh khiết hoặc là đen vô tận, tùy vào trạng thái của hắn.

"Lôi Thiên!"
Bạch lôi lóe lên trên thân kiếm, Hàn Vũ Thiên chém ngang qua một đạo lôi điện kinh người dấy lên từng cơn sóng dữ.

Hải Thu đinh ba trong tay xoay một vòng phía sau hiện ra một hư ảnh đế vương cũng là cầm thanh đinh ba đâm tới, lôi điên chưa kịp tới thì mũi nhọn đinh ba của hư ảnh đế vương đã đâm vào ngực của Hàn Vũ Thiên.

Lôi điện tiêu tán chỉ thấy Hàn Vũ Thiên gục trước đinh ba của hư ảnh đế vương, Hải Thu nâng tay quát lớn:
"Ta muốn chôn ngươi xuống biển sâu vô tận, nhưng đáng tiếc đây đối với ta chỉ là một cái hồ nhỏ.

"
Hư ảnh đế vương nâng Hàn Vũ Thiên lên ghim xuống phía sâu trong thành trì ngập nước, bàn tay còn lại nâng lên từ trong hư không rách ra từng đạo vết nứt cuồng cuộn tràn ra nước, đổ xuống như muốn lấy đầy nơi đây thành biển cả.

"Ta là cá lớn đương nhiên phải được chôn ở biển cả, chứ sao có thể cam tâm chết ở cái hồ bé tí như này chứ?"
Một âm thanh cao ngạo phát ra từ sâu trong nước, nước đột nhiên tách ra để lộ bộ dáng Hàn Vũ Thiên dùng hai tay kéo mũi nhọn đinh ba khổng lồ ra khỏi người mình.

Từng sợi hắc ám bắt đầu cắn nuốt thương thế để khôi phục lại cho hắn, Hàn Vũ Thiên ánh mắt u ám mang theo uy áp.

Trường thương màu tím nhạt cuối cùng đã được Hàn Vũ Thiên lấy ra, hắn một tay giữa lấy đinh ba khổng lồ của hư ảnh đế vương, một tay nắm lấy cán thương.

Hàn Vũ Thiên nắm cán thương để ở phía sau lưng nét mắt tràn đầy hứng khỏi bổ dọc từ trên xuống tạo ra hào quang màu tím hóa thành một đàn ngựa chạy tới phía Hải Thu.

Những con người này đều có một cặp long giác và ngưu giác tạo thành hình vương miện tuyệt đẹp cũng kì lạ quỷ dị.


"Vạn Mã Phi Hành!"
Ngựa hí vang vọng khắp trời cao đàn ngựa tốc độ càng nhanh lao tới, Hải Thu nâng đinh ba đâm tới tạo ra thủy kình muốn nhấn chìm đàn ngựa.

Nhưng sóng kình chưa kịp chôn vùi bọn chúng thì một đầu băng phượng vẫy cánh phá tan sóng dữ, băng phượng vẫy cánh bay lên không rồi tiêu tán.

Mọi người nhìn lại thì thấy Hàn Vũ Thiên không biết từ khi nào lại mọc ra được thêm một cánh tay, cánh tay đó cầm Cửu Long Hàn Kiếm chém ra băng phượng vẫn còn để lại một lớp băng mỏng trên thân kiếm.

Hải Thu gào thét ánh mắt nứt ra lửa nóng công tâm, miệng trào máu tươi vẫn không khiến hắn gục ngã.

"Thủy Tề Hải Hoàng Tiễn!"
Đinh ba lóe sáng tạo ra pháp tắc trong pháp tắc, từng lớp từng lớp pháp tắc tự hình thành bên trong một pháp tắc khác hội tụ vào đinh ba.

"Ta muốn ngươi chết!"
Hải Thu gào lên cơ thể rách ra vô số vệt máu, ngực áo bổng nhuộm đỏ một mảnh huyết nhục lớn.

"Vết thương nứt ra rồi!"
Phụng Hiếu con ngươi co rút thân hình chuyển động lao ra ngoài, nhưng mà một vệt khí tức màu đỏ ngăn hắn lại, Tôn Thức ngăn trước mặt hắn nói:
"Đã thua 2 trận rồi, tuyệt đối không được để chuyện này tiếp diễn.

"
— QUẢNG CÁO —
Phụng Hiếu âm trầm khí tức màu vàng cũng là bạo phát ra, một cơn sát ý dày đặc nhắm vào Tôn Thức.

"Để hắn đi, dù sao cũng là 1000 năm giao hữu với Hải Thu, nếu ngươi cản hắn e là ngươi không có kết cục tốt đẹp gì.

"
Lão già áo lam liếc qua vẻ mặt không chút để tâm, Tôn Thức cũng là kiên định đứng ở đó kệ lời lão già nói.

Phụng Hiếu vung tay một đạo màu vàng chói xuất hiện, ai cũng kinh hải nhìn lại một đầu kim long gào thét đánh bay Tôn Thức.

Phụng Hiếu cưỡi trên đầu kim long vẻ mặt gấp gáp quát:
"Hải Thu, mau chạy tới chỗ ta!"
Cùng lúc đó một cái chuông đồng khổng lồ từ trên trời cao hạ xuống, nhốt đầu kim long và Phụng Hiếu vào trong.

"Không!"
Phụng Hiếu kinh sợ toàn bộ sức lực hợp kích cùng kim long nện lên thân chuông, dù có thể nào cũng chẳng thể phá ra một cái lỗ thủng trên nó.

"Không, không, không, Hải Thu! Ngươi mà chết một cách thê thảm vậy sao? Nhất định phải cố chịu đựng chờ ta thoát khỏi đây!"
Phùng Hiệu gào khan cổ họng cũng là lúc pháp tắc nổ vang, hắn toàn thân hoàng kim chói lóa nện lên chuông đồng.

Hải Thu vừa định ném đinh ba tới thì đã bị Vạn Mã Phi Hành xuyên qua người, Hải Thu ánh mắt ảm đạm khí tức trên đinh ba tiêu tán, hắn rơi xuống mặt nước từ từ chìm xuống.

"Phụng Hiếu, một đời này của ta có lẽ chỉ gặp được ngươi một lần, tri kỷ ngàn năm khó mà gặp được, hi vọng ở kiếp sau ta và ngươi lại cùng tương phùng, lại trải qua thời gian vui buồn cùng nhau, Hải Thu ta xin phép đi trước một bước vậy.

"
Hải Thu nhìn phía mặt trời đang dần dần u ám theo hắn chìm xuống sâu dưới nước.

Phụng Hiếu trong tim như mất đi một sợi dây liên kết nào đó liền gục xuống, cơ thể mất hết lực mà quỳ ở trên đất, nét mặt của hắn tràn đầy bi thương lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Chuông đồng còn chưa được Hàn Vũ Thiên thu về đã bị lật bay, Phụng Hiếu một thân hoàng kim giáp cùng với kim long nhìn chằm chằm vào hắn.

Kim long rít lên bay thẳng tới trời cao, tấm lụa của Phụng Hiếu cũng bay theo sau, cả 2 phát ra hào quang chóa lóa hóa thành một thanh trường thương kì lạ.

Trường thương này có lưỡi dài kiếm, hai bên là 2 lưỡi rìu, dưới cán chính là một mũi giáo nhọn, Phụng Hiệu cầm trường thương trong tay nét mặt câm hận Hàn Vũ Thiên tới cực hạn.

Hàn Vũ Thiên thu về chuông đồng vừa xoay người lại đã bị một thương đâm vào vai, Phụng Hiếu dùng sức đẩy Hàn Vũ Thiên lao ra khỏi Diệt Thi thành.

Bay xa mấy trăm dặm cũng va vào một ngọn núi mới dừng lại, Phụng Hiếu nắm thương ghì chặt Hàn Vũ Thiên vào trong ngọn núi, lực ép mạnh tới nổi làm hắn phun máu.

"Ngươi dám giết đi Hải Thu, ngươi nhất định phải chôn thây lót đường cho hắn xuống hoàng tuyền!"
Phụng Hiếu tay còn lại nâng lên hoàng kim quang lóe lên đấm xuống, Hàn Vũ Thiên nâng một tay còn lại hóa thành ma quyền đâm tới.

Hai quyền va chạm làm ngọn núi nứt ra, ở phía Diệt Phi thành, 3 bóng khổng tước đột nhiên tung cánh bay lên không trung, bọn chúng hướng phía chiến trường của Phụng Hiếu và Hàn Vũ Thiên mà phi tới.

"Tu vi ngang với chúng ta.


"
Các vị thần sứ kinh ngạc nhìn theo 3 bóng khổng tước liền thấy được điều không hay, bọn họ lập tức đuổi theo sau nhưng vẫn bị bỏ xa một đoạn đường dại.

"Ngươi thật sự là một kẻ mạnh, nhưng đừng có mà cản đường ta!"
Hàn Vũ Thiên ầm vang hóa ra ma khí ngút trời, cặp mắt hóa thành đen thẩm, Thâm Uyển Ma Thể triển lộ ma uy đẩy lui Phụng Hiếu.

Phía sau 3 bóng đen mang theo hắc hóa trên thân đâm vào Phụng Hiếu tạo thành vết thương ở ngay lưng, tay và chân.

— QUẢNG CÁO —
3 con khổng tước hóa thành hắc ám dung hợp vào nhau, hóa thành một con khổng tước trăm trượng với 3 đầu 6 cánh uy nghi vô cùng.

Hàn Vũ Thiên đứng ở trên thân khổng tước nhìn tới Phụng Hiệu nói:
"Ngươi hiện tại còn không đánh bại được chiến sủng của ta, thì nói gì tới việc báo thù đây?"
Phụng Hiếu xoay thương khí tức mỗi lúc một tăng cao nói:
"Ít nhất phải lấy đi nửa mạng của ngươi.

"
Hàn Vũ Thiên nhếch mép bàn tay nâng lên ra hiệu cho khổng tước tấn công.

Cơ thể khổng tước bốc lên ngọn lửa xanh lam lao tới, cùng lúc đó xuất hiện một thanh trường đao, trường kiếm và ngọn giao ngăn cản.

Bình Thư, Tôn Thức và Ôn Duyên là những vị thần sứ phản ứng nhanh nhất, kịp lúc lao tới ngăn cản một đòn hung hiểm.

"Thiên Toàn Địa Liệt!"
Phổ Cử từ trên trời giáng xuống một rìu với khí tức kinh người, Hàn Vũ Thiên không chút do dự lướt về phía sau tránh né, một rìu hướng thẳng thân của khổng tước, cứ tưởng đòn này giáng xuống sẽ là đánh cho nó một vố thật đau, nhưng khổng tước tách ra thành 3 thể khác nhau cùng lúc tránh né.

Một rìu mất thế lao xuống đất ầm vang tạo ra thạch đá bay tung tóe, mặt đất rạn nứt ra từng vệt hỏa diễm.

"Ma Tiễn.

"
Hàn Vũ Thiên từ trong rừng ném ra một con yêu thú, trên thân nó bị một mũi tiễn hắc ám đâm vào.

Yêu thú phình to ra sau đó nổ tung phóng ra hàng ngàn ma tiễn khác, ma trảo cũng là từ trong khu rừng lao ra hàng ngàn.

Khổng tước rít lên hóa thành hắc ám trộn lẫn vào ma trảo và ma tiễn đang bay ngập trời kia.

Ba bóng đen không một chút khí tức lại lao tới tấn công với tốc độ điên cuồng, bọn chúng đánh loạn xạ không ai kịp phản ứng, bởi vì họ còn phải chú ý tới ma tiễn và ma trảo kia.

"Hộ Phong Thuẫn Cầu.

"
Một đạo gió lốc quét ngang qua bao quanh 4 vị thần sứ lại, mỗi vị đều được một lớp cuồng phong bảo hộ.

Cao Phong phe phẩy cây quạt đang bay tới cùng Mạnh Khởi, Hàn Vũ Thiên còn không đợi bọn họ tới đã động thủ trước, một đạo bạch quang lao tới với sức công phá kinh người.

Cùng lúc đó một thanh kiếm tựa như cây kim xuyên thấu tới, còn để lại một sợi chỉ đen ở trong không trung.

"Xuyên Thấu Tâm Can!"
Thanh Hiên từ phía xa trăm trượng đã ném Tham Lam kiếm đánh lui Cao Phong và Mạnh Khởi đang mất cảnh giác.

"Hồn Trảm.

"
Một vệt khí tức linh hồn bổng nhiên lướt tới cắt xuyên qua phong hộ thuẫn của Cao Phong, từ trong linh hồn 4 vị thần sứ xuất hiện một bóng kiếm xoẹt ngang.

Linh hồn không phòng bị lập tức bị thương toàn thân run rẩy, hộ thuẫn cũng mất tiếp đến là những đòn tấn công điên cuồng tới từ hắc ám.

"Huyết Phiến Trảm Khấu.

"
Tôn Thức rút kiếm chém ra một đạo huyết quang kinh người đẩy lui toàn bộ ma trảo và ma tiễn ra xa, chừa ra khoảng trống cho 4 vị thần sứ quay về.

10 vị thần sứ tập hợp lại cau mày nhìn 2 người vừa mới xuất hiện kia, Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh ôm quyền nói:
— QUẢNG CÁO —
"Sư tôn.


"
Hàn Vũ Thiên gật đầu chấp tay sau lưng nhìn 10 vị thần sứ nói:
"Đây là Thần Phạt mà các ngươi tự tạo ra, thua mới 3 trận đã tái xanh mặt mài rồi à?"
Hàn Vũ Thiên lắc đầu thở dài nói:
"Xem ra chữ thần này không xứng để các ngươi mở miệng ra nói đâu, bởi vì tâm địa quá hẹp hòi, quá phàm tục chẳng xứng làm thần, trận đấu này xem như không cần tiếp tục nữa rồi nhỉ?"
Hắn rút ra Thủy Thiên Thương và Liệt Hỏa Kiếm, Hàn Vũ Thiên khí tức tản ra là hắc ám cắn nuốt vạn vật.

"Đây là Thần Phạt, không phải là chỗ cho các ngươi giải quyết thù riêng đâu.

"
Vị hoàng đế của Hoàn Thi quốc cách xa mấy trăm dặm mà âm thanh vẫn vang vọng được tới đây, khí tức của Thánh Tông truyền tới làm cho 2 thanh vũ khí trong tay Hàn Vũ Thiên, vũ khí rung động như muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn.

Hàn Vũ Thiên nhếch môi buông 2 pháp bảo ra tay bấm pháp quyết, một sợi khí tức màu vàng liên kết với 2 pháp bảo biến thành 2 người, Thanh Huyền và Lân Uy.

Ở trạng thái nhân hình bọn họ thiên về linh tính hơn là sức mạnh, nên không bị ảnh hưởng bởi dòng khí tức kia.

"Về thôi.

"
Lão già áo lam vỗ vai Phụng Hiếu, các vị thần sứ cũng là thở dài lui về lại Diệt Thi thành, Hàn Vũ Thiên thu hồi toàn bộ khí tức cùng với 4 người tiến về Diệt Thi thành.

Nhìn thành trì ngập chìm trong nước bọn họ lại có chút thở dài.

"Hải Thu, tỷ đồng ý làm thi nô cho đệ, chính là muốn bảo vệ đệ bình an.

"
"Tỷ cũng giống như Hải Chi vậy, luôn muốn tiểu đệ của mình phải sống thật tốt a.

"
Hải Thu bất tỉnh như được một cổ khí tức nào đó kéo lên dần dần, hào quang màu lam bắt đầu chữa trị từng cái căn nguyên bị hao tổn, 2 nữ nhân ngư từ trong thức hải chui ra truyền vào từng luồng linh hồn lực cuối cùng còn sót lại.

"Hải Thu, đệ đừng có lúc nào cũng nóng tính nữa, nếu như bất cẩn như hôm nay, e là hai tỷ không cứu được đệ nữa.

"
Hai nhân ngư đặt nụ hôn lên hai má của Hải Thu, ý thức trong mắt cũng tiêu tán, hóa thành thi nô kéo chủ nhân lên mặt hồ.

Hào quang màu lam bùng nổ, Hải Thu đứng ở giữa hồ chỉa đinh ba về phía Hàn Vũ Thiên nói:
"Ngươi nên chết đi.

"
Hải dương ập tới muôn ngàn hổ cáp kinh khủng, một cơn sóng mang theo hàng ngàn con cá mập hổ cáp cắn tới.

Hung ác và tàn nhẫn muốn nhấn chìm Hàn Vũ Thiên và xé xác hắn thành từng mảnh nhỏ.

"Còn sống à?"
Hàn Vũ Thiên nhếch môi vỗ vai Lân Uy liền hóa thành Liệt Hỏa Kiếm âm u.

"Hoàng Hà Hắc Ám!"
Hàn Vũ Thiên lấy thế nâng kiếm ra phía sau quét ngang qua một cơn sóng lửa hắc ám, như là Hoàng Hà cuồng cuộn chảy siết.

Từ trong Hoàng Hà u ám kia lại nhảy lên từng cái sinh vật ảo ảnh sống động như thật rít gào mà tới.

.


Bình Luận (0)
Comment