Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 121

Nửa tháng sau Hàn gia trở lại thành, Hàn Vũ Đạo và các cao tầng của Vạn Niên cung đều xuất hiện ở trong mật thất.

Lão kể cho bọn họ nghe mọi chuyện xảy ra ở bên trong tiên thành, cũng là biết được Vạn Niên cung thật sự có nội gián.

Ở Đại Sa một nhóm lớn tu sĩ của Vạn Niên cung đang đi làm nhiệm vụ, từ trong bão cát xuất hiện một người đeo mặt nạ.

"Các ngươi vậy mà cam chịu bị đày đọa ở đây sao?"

Bóng người kì quái cất chất giọng ồm ồm khàn khàn của mình lên, một đệ tử dẫn đầu hừ lạnh nói:

"Đày đọa là có ý gì? Bọn ta đang làm nhiệm vụ, ngươi lại dám xâm nhập tới tận đây thật không muốn sống sao?"

Người đeo mặt nạ vẫn bình tình chỉ về một bộ khô lâu gần đó nói:

"Đó là xác của đồng môn các ngươi, nhiệm vụ ở Đại Sa nguy hiểm tột cùng là bởi vì sao? Đơn giản là dùng sinh mệnh của các ngươi nuôi dưỡng nơi đây, khi một người chết đi sẽ bị giam giữ linh hồn nơi đây mãi mãi, cơ thể thì thối rửa hóa thành thi khô đánh giết các ngươi."

Đệ tử dẫn đầu hư lạnh kiếm trong tay đã chuẩn bị xong nói:

"Ăn bậy nói bạ, ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây, bày trận!"

Nhóm người nhanh chóng bao vây tên đeo mặt nạ vào giữa, nhưng rất nhanh bọn họ chuyển sang sửng sờ.

Tên đeo mặt nạ kia đã triệu hồi một trận pháp, từng cái linh hồn từ trong trận pháp ấy bay lên, những khuôn mặt quen thuộc mà thống khổ rơi vào mắt các đệ tử.

"Sư tỷ?"

"Đại ca!"

Từng người kinh hãi cùng ngơ ngác nhìn những huynh đệ tỷ muội cùng mình sánh vai lúc trước, hiện giờ chết đi phải chịu sự thống khổ này.

Các đệ tử rất nhanh chóng từ ngơ ngác cùng kinh sợ đã chuyển sang phẫn nộ và căm hận.

"Giết!"

Nhóm đệ tử lớn này có trêи 500 người, đa số bọn họ đều tin vào việc mình thấy ở trước mắt mà hận Vạn Niên cung mình tin tưởng bấy lâu nay.

Chỉ có 3 trong số 500 đó là còn giữ được bình tĩnh, bọn họ hóa thành lưu quang bay về phương xa, người đeo mặt nạ thấy vậy liền đuổi theo truy sát, 3 người nhìn nhau không hẹn mà cùng một ý.

Ba người tách ra 3 phía làm cho người đeo mặt nạ phải chật vật lựa chọn, rất nhanh hắn chạy thẳng về phía trước.

"Xem ra các ngươi cũng rất là thông minh."



Tên đeo mặt nạ chặn đường được một đệ tử nhanh chóng dùng một chiêu diệt xác, thân hình lóe lên truy đuổi tiếp một hướng khác.

Tốc độ kẻ này nhanh tới đáng sợ, đệ tử thứ 2 rất nhanh bị tiêu diệt, truy đuổi tiếp đến là tên đệ tử cuối cùng, một trảo chộp tới lại chộp vào lòng ngực của một trung niên.

Trương Quan ánh mắt hung ác nhìn tên đeo mặt nạ, một quyền mang theo hắc ám đánh vào bụng của hắn.

Tên đeo mặt nạ tu vi không cao bị một nện đã trọng thương chạy trốn, hắn chạy trốn bằng một pháp môn kì lạ, khí tức biến mất làm cho Trương Quan cau mày không thôi.

"Quan trưởng lão, ngăn bọn họ lại."

Đệ tử kia thở ra một hơi nhanh chóng chỉ tay về phía các đệ tử đang nổi loạn, Trương Quan âm trầm nói:

"Phải, nhưng trước hết đưa ngươi rời đi đã, hắn có lẽ còn ở xung quanh đây."

Trương Quan ôm lấy đệ tử kia bay lên trời rời đi, tên đeo mặt nạ kì thực không có chạy trốn mà che giấu khí tức ẩn nấp trong cát.

"Nếu lúc trước quyết đoán giết bọn chúng nhanh hơn một chút, thì hiện tại đâu có bị thương chứ, hừ."

Hắn ôm bụng từ từ bay ra khỏi Đại Sa, tháo mặt nạ ra mặc y phục của Vạn Niên đệ tử, tiếp sau đó dùng đan dược trị thương, ma khí bị khảm trêи bụng cũng bị một pháp bảo làm cho tiêu tan.

Từng nhóm đệ tử khắp nơi trong Vạn Niên cung nghe được tin này đều phẫn nộ lao về phía cung điện bọn họ tôn sùng với sự căm hận ngập trời.

Trương Quan ngồi xếp bằng ở giữa không trung, khí tức hắc ám tràn ra làm cho mấy vạn đệ tử dừng lại ở giữa không trung.

"Trương Quan trưởng lão."

"Trưởng lão cái gì chứ? Chỉ là một tên ma tộc bẩn thỉu mà thôi."

"Đúng vậy, một thứ ghê tởm như này cũng được lên làm trưởng lão, chẳng phải Vạn Niên cung đã loạn rồi sao?"

"Bọn ta là muốn đòi lại công đạo cho những người đã chết ở Đại Sa."

Từng nhóm người đều ồn ào tranh nhau chửi bới Trương Quan, Giao lão từ trong không gian xuất hiện, lão ra hiệu cho Trương Quan lui về sau, còn mình chấp tay sau lưng nói:

"Các ngươi không lo làm việc của mình, ở đây gây rối sao?"

Giao lão không có tản ra khí tức nhưng ai cũng hoảng sợ khi thấy lão, một đệ tử dùng hết can đảm nói:

"Nhiệm vụ ở Đại Sa thật ra là một cái bẫy, nó lấy đi sinh mệnh của những đồng môn, còn phong ấn linh hồn bọn họ lại không cho luân hồi, Vạn Niên cung làm ra một việc độc ác như vậy, sao bọn ta có thể trơ mắt nhìn."



"Phải."

Từng người đều tiếp đuôi nhau nói thêm nói bớt khiến cho thanh danh Vạn Niên gầy dựng mấy chục năm lung lay muốn sụp đỗ.

"Tụi bây thật ồn ào."

Một âm thanh tràn ngập sát khí truyền ra, Thanh Hiên cầm trong tay Tham Lam kiếm, thản nhiên ngồi ở gốc nhô ra của cung điện.

Ghế cung chủ phát sáng xuất hiện một bóng người quen thuộc, hư ảnh Hàn Vũ Thiên bước ra ánh mắt quét tới một đám đệ tử không ra thể thống gì, trong đó còn có một vài tên quản sự trẻ tuổi.

"Cung...cung chủ."

Một nhóm đệ tử lập tức quỳ xuống đất rất cung kính, ý nghĩ căm hận ngay phút chốc tan biến, thay vào đó là tín ngưỡng lúc ban đầu.

"Các ngươi thắc mắc về trận pháp ở Đại Sa sao?"

Hàn Vũ Thiên chậm rãi ngồi xếp bằng ở giữa không trung, vẻ mặt thản nhiên không thấy rõ buồn vui.

"Dạ, phải."

Đệ tử hùng hồn lúc trước nói với Giao lão, hiện tại gặp được Hàn Vũ Thiên liền ngoan ngoãn như mèo con, không dám tản ra một chút khí tức nào.

Hàn Vũ Thiên tay bấm pháp quyết điểm tới Đại Sa, một cái trận pháp nhỏ từ trong đó xuất hiện, hắn thản nhiên nói:

"Đại Sa không phải ngẫu nhiên mà được ta lựa chọn làm thí luyện, nó còn là nơi thanh lọc những kẻ có ý đồ bất chính, mấy cái linh hồn bị nhốt đều là tội đáng muôn chết, ta nhốt bọn chúng là để trừng phạt 10 năm sau đó sẽ thả về luân hồi, còn các người vì sao mà sống sót rời khỏi Đại Sa?"

Đám đệ tử nghe được lời này đều cúi đầu không dám nói, Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Là vì các ngươi được ban cho một cơ hội, trong số các ngươi ai ai cũng từng có ý đồ bất chính, nhưng tội lại không đáng chết như bọn họ, nên ta cho các ngươi tài nguyên và cơ hội sửa lại lỗi lầm của mình, ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Đại Sa, những cái khô lâu kia chỉ đơn thuần là thứ thay thế ta giết mấy kẻ đáng tội chết, các ngươi sống sót khỏi khô lâu thì chính là cơ hội Vạn Niên ban cho, chết dưới tay khô lâu là bất trung đáng chết."

"Nhưng cung chủ đại nhân, vài người trong số họ rất hiền lành, tâm chính trực quân tử ai cũng biết."

Một đệ tử dùng dũng khí tích góp cả đời thốt ra một câu, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ngoài sáng trong tối ai mà biết được, nhân tâm vốn dĩ biến hóa khó lường, các ngươi dễ dàng tin vào những gì người khác biểu hiện ra bên ngoài như vậy, sau này rất dễ bị một đòn đả kịch rất lớn đấy."

Hàn Vũ Thiên chậm rãi đứng dậy phất tay nói:

"Việc này tới đây thôi, các ngươi đã biết được vì sao trận pháp đó tồn tại cùng mấy cái khô lâu rồi, trở về đi."

Một đám đệ tử quỳ ở giữa không trung dập đầu nhận lỗi rồi rời đi.

Bình Luận (0)
Comment