Ta Không Thành Tiên

Chương 173.2

"Theo Tạ sư đệ nói thì Cửu Khúc Hà Đồ này lại coi như là vật cũ của Côn Ngô".

Kiến Sầu nghe ra vài thứ, nàng cũng đi đến trước cánh cửa ẩn giới, không nhịn được châm chọc một câu.

Có điều nàng lại không ngờ chuyện này cũng liên quan đến Lục Diệp lão tổ.

"Cửu Khúc Hà Đồ ai giành được là của người đó, Tạ mỗ không hề có ý như Kiến Sầu sư tỷ nói". Tạ Bất Thần nói tiếp: "Không lâu sau đó, Lục Diệp lão tổ cũng từ hà đồ ngộ ra đại đạo, trước lúc phi thăng tiện tay đưa hà đồ cho Bất Ngữ thượng nhân khi đó chỉ có tu vi xuất khiếu".

"Tiện tay..."

Mọi người nghe thấy, khóe miệng không nhịn được co giật.

Tạ Bất Thần đương nhiên biết mọi người đang nghĩ gì, hắn đưa tay lên, lòng bàn tay khắc một ấn phù, hắn chậm rãi đưa tay tới áp lên cánh cửa khổng lồ.

"Lúc đầu Thập Cửu Châu còn không có ai biết tung tích của Cửu Khúc Hà Đồ, nhưng thiên hạ dù sao cũng không có bức tường nào ngăn được gió. Chẳng bao lâu sau tin tức cuối cùng lộ ra, từ đó Bất Ngữ thượng nhân liền bị vô số tu sĩ Thập Cửu Châu có dã tâm đuổi giết, lại chạy trốn từ xuất khiếu đến tận thông thiên cảnh, ngộ ra đại đạo, kéo dài bảy trăm sáu mươi tám năm, giết chết vô số tu sĩ. Vì thế Bất Ngữ thượng nhân chính là người giết chóc nhiều nhất trong ba vị tu sĩ đại năng từng tiếp xúc với Cửu Khúc Hà Đồ".

Vù!

Ấn ký trong bàn tay khẽ nóng lên, hoàn toàn dán vào cánh cửa khổng lồ.

Đây là chìa khóa mở ra ẩn giới Thanh Phong am, Trung Vực đã phát hiện ẩn giới từ hơn mười năm trước nên đã có một thời gian nghiên cứu, tìm ra bí pháp mở ẩn giới cũng là chuyện hợp tình hợp lí.

Kiến Sầu hỏi: "Ta từng đọc nhiều sách về chuyện lạ Thập Cửu Châu, lại chưa từng thấy có những chuyện đó, không biết Tạ sư đệ từ đâu mà biết?"

"Từ nơi này".

Ầm ầm!

Tiếng nói của Tạ Bất Thần vừa dứt, cánh cửa cũng phát ra tiếng ầm ầm đáng sợ, trên mái vòm thậm chí có tảng đá vỡ ra rơi xuống hồ nước.

Một khe hở từ từ mở rộng giữa hai cánh cửa đóng chặt.

Chỉ một thoáng sau liền có một cơn cuồng phong từ trong cửa thổi ra, mang theo hơi thở tĩnh mịch như chết chóc.

Ẩn giới chính là một tiểu thiên địa do tu sĩ Hữu Giới cảnh tạo ra, khi tu sĩ còn sống, giới và bản thân nối liền với nhau, cho nên có thiên địa linh khí cung cấp cho giới. Nếu tu sĩ phi thăng hoặc bất ngờ bị chết, giới này mất liên kết với ngoại giới, linh khí trong giới liền nằm ở trạng thái tiêu hao dần.

Trừ khi trước đó tu sĩ đã bố trí trận pháp để hút lấy linh lực từ trời đất bên gnoaif.

Trong ẩn giới Thanh Phong am vốn có trận pháp này, sau đó nhiều lần tu sĩ bên ngoài ra vào, trận pháp dần dần hư hao.

Cho nên bây giờ tuy có gió tạt vào mặt, nhưng đám Kiến Sầu lại cảm thấy linh khí trong gió cực kì mỏng manh.

Ầm ầm...

Cánh cửa khổng lồ vẫn tiếp tục mở ra, tình hình trong cửa cũng dần dần xuất hiện trước mắt Kiến Sầu.

Bên trong cánh cửa khổng lồ cao trăm trượng không ngờ lại là một hành lang rất dài, hai bên hành lang hẹp là hai bức tường cũng cao trăm trượng, trên tường điêu khắc vô số đồ văn.

Sát khí mơ hồ bồng bềnh trong hành lang.

Cả hành lang như bị sương mù bao phủ, Kiến Sầu cố gắng nhìn cũng chỉ có thể nhìn thấy trên tường có đồ văn, lại hoàn toàn không thể nhìn rõ rốt cuộc điêu khắc cái gì.

Tu sĩ đại năng sát lục nặng nhất Thập Cửu Châu...

Kiến Sầu lại cố gắng nhìn về phía hành lang cao trăm trượng sau cửa, sinh ra một cảm giác rất khó diễn tả.

Bất Ngữ thượng nhân giết chóc nhiều nhất, ẩn giới Thanh Phong am giết chóc nhiều nhất.

Ở chỗ này, nàng và Tạ Bất Thần đứng trước cửa.

Nhìn chằm chằm trong cửa, Tạ Bất Thần dường như cũng nhớ tới rất nhiều chuyện.

Khóe môi Kiến Sầu chậm rãi cong lên, một tay đưa ra: "Tạ sư đệ, mời đi trước".

Lúc trước trận pháp có vấn đề, có người đến trước bọn họ một bước, ai biết trong cánh cửa này còn có nguy hiểm nào khác không?

Cho nên phải làm cho người nên đi trước đi trước.

Tạ Bất Thần quay lại nhìn nàng một cái thật sâu, không hề phản đối, chậm rãi một bước đi vào trong cửa, không ngờ lại như đạp lên hư không, dưới chân mềm nhũn. Cảm giác này hơi khác lần đầu tiên hắn vào đây.

Mày hơi nhíu lại, Tạ Bất Thần không nói ra nghi hoặc nàym bước chân đều đều mà không tiếng động.

Phía sau hắn, Kiến Sầu thoáng nhìn cánh cửa ẩn giới, mi tâm lờ mờ có ánh sáng lấp lánh.

Vào cánh cửa này, bên trong xảy ra bất cứ chuyện gì, bên ngoài đều không thể can thiệp, càng không biết biết được...

Có núi có nước, chẳng phải là phong thủy tốt sao?

Cuối cùng nàng vẫn bước vào, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Tạ Bất Thần, quanh quẩn trên cỏ hắn.

"Kiến Sầu sư tỷ đang nhìn xem hạ búa từ chỗ nào sẽ chết dứt khoát hơn à?"

Giọng nói bình tĩnh của Tạ Bất Thần từ phía trước truyền đến.

Kiến Sầu cười: "Tạ sư đệ cứ đùa, bảy người bọn ta cùng nhau tiến vào ẩn giới là để tìm bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ, hung hiểm chưa biết, đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau".

Ngụ ý là ta sao lại muốn giết ngươi?

Tạ Bất Thần cười một tiếng, không quay lại, cũng không phản bác, chỉ yên lặng đi về phía trước.

Sau lưng, mấy người còn lại không biết nói gì cho phải.

Người mù đều có thể thấy được, trên đường đi, Kiến Sầu sư tỷ luôn tỏ ra rất cảnh giác với Tạ Bất Thần, nhất định có thù hận không nhỏ với hắn, bây giờ rõ ràng lại có thể mặt không đổi sắc nói cái gì mà "phải đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau".

Có quỷ mới tin.

Tả Lưu cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời khinh thường: Trên đời này tu sĩ càng lợi hại càng nói dối không chớp mắt sao?

Lục Hương Lãnh thì khẽ thở dài một hơi, ánh mắt rơi vào trên người Kiến Sầu, không khỏi có chút lo lắng.

Kiến Sầu lại không nhìn thấy.

Con đường dưới chân còn rất dài, sức chú ý nàng cũng quay lại những hình vẽ điêu khắc trên tường hai bên hành lang.

Lúc này nhìn thấy, Kiến Sầu lập tức hít một hơi lạnh.

Trên tường hành lang không ngờ lại điêu khắc rất nhiều hình ảnh và nhân vật.

Chính Ma đại chiến tại Man Hoang đông nam, một nam tu sĩ râu dài tung bay thu hồi một cuộn tranh dài từ trong tay tà ma, sau đó chính là bản đồ Trung Vực, vẽ mười một đỉnh núi chính là Côn Ngô. Tay cầm cuộn tranh, hắn đứng cao cao trên đỉnh núi chính Côn Ngô, có khí thế coi khinh thiên hạ.

Kiến Sầu lập tức hiểu được, đây là Bát Cực đạo tôn.

Tiếp theo là hình ảnh một nữ tu sĩ đứng bên rìa một thung lũng to lớn, chậm rãi bước đi về phía Côn Ngô.

Đường nét khắc họa nữ tu sĩ này cực kì đơn giản nhưng lại lộ ra một sự sắc bén tột cùng, như là lúc điêu khắc người này đã dùng tới mười hai phần sức mạnh và tâm huyết.

Kiến Sầu đã lờ mờ đoán được: Đây là Lục Diệp lão tổ!

Sau đó Lục Diệp lão tổ và Bát Cực đạo tôn giao chiến, đánh cho trời đất tối tăm, một nửa đỉnh núi Côn Ngô sụp xuống dưới đất.

Kiến Sầu nhìn thấy mà kinh hãi.

Cuối cùng sau trận đại chiến này, Cửu Khúc Hà Đồ vẫn bị Lục Diệp lão tổ "mượn đi", trở lại Minh Nhật Tinh Hải. Sau đó là một tiểu tu sĩ rất lâu sau bị người đuổi giết, lỡ vào Minh Nhật Tinh Hải, lại đúng lúc gặp Lục Diệp lão tổ ngồi trên lầu cao ngộ đạo.

Dường như là ngộ đạo đã thành, Lục Diệp lão tổ trong điêu khắc đang ngẩng mặt cười to.

Trong hình ảnh tiếp theo, Lục Diệp lão tổ lại tùy tiện ném Cửu Khúc Hà Đồ đi, ném tới tay tiểu tu sĩ vừa lúc đi qua.

Thế là Lục Diệp lão tổ phi thăng mà đi, tiểu tu sĩ ôm báu vật, lo sợ bất an.

Kế tiếp, hình ảnh trở nên đẫm máu.

Bị phát hiện, bị vây công, vô số tu sĩ đuổi theo chặn đường, hắn không thể không giết người, giết người, lại giết người. Người đến cướp đoạt Cửu Khúc Hà Đồ càng ngày càng ít, tu vi cũng càng ngày càng cao...

Cuối cùng có một ngày hắn giết chết một người, cả Thập Cửu Châu không còn người dám đến cướp đoạt đồ trong tay hắn nữa.

Cuối cùng không còn là hình ảnh nữa mà chỉ có một hàng chữ to chạy từ trên xuống dưới, dài đến trăm trượng.

"Nửa đời phúc họa do hà đồ, Bất Ngữ rút kiếm hướng thương sinh".

"Ông già này đúng là xui xẻo..."

Tả Lưu không nhịn được thì thầm một tiếng.

Kiến Sầu còn ngẩng đầu nhìn mười bốn chữ này, trong đầu nghiền ngẫm, lại vẫn khó mà hình dung được tâm tình của Bất Ngữ thượng nhân lúc viết hàng chữ này rốt cuộc là thế nào.

Vui mừng?

Cười lạnh?

Căm hận?

Căm thù?

Cô độc?

Hoặc có đủ cả?

Cửu Khúc Hà Đồ gần như quyết định vận mệnh cả đời Bất Ngữ thượng nhân, sướng khổ đều do hà đồ mà có, còn khởi điểm của tất cả đều bắt đầu từ việc làm "tiện tay" của Lục Diệp lão tổ.

Tạ Bất Thần lúc trước nói "Ở đây", ý chính là những bức tranh trên tường này.

Rất lâu sau Kiến Sầu mới thu ánh mắt lại.

Lúc này bọn họ đã bất giác đi tới cuối những bức tranh vẽ trên tường. Đưa mắt nhìn tới, cảnh tượng bị giấu trong sương mù, không nhìn rõ được nữa.

Tạ Bất Thần nói: "Sau khi vào ẩn giới, cửa ẩn giới sẽ tự động đóng lại".

Hắn đứng cuối hành lang, trước mặt là một cánh cửa mới.

Cửa cao ba trượng, toàn bọ làm bằng đá màu đen sẫm. Lấy khe cửa làm trung tâm, điêu khắc một con lợn béo trông rất sống động. Đầu lợn, tai lợn, tay lợn, chân lợn, đuôi lợn, trên hai cái tai to béo khảm hai chiếc vòng cửa màu đồng, bên trên có rêu xanh, dường như đã rất lâu không có người sử dụng.

Kiến Sầu nhìn nhìn, từng bước một đi tới, chắp tay sau lưng như nhàn nhã dạo bước.

"Trong cửa có cửa, lại không biết cửa này mở thế nào?"

Thực ra Kiến Sầu đã biết, trong ngọc giản của Niếp Tiểu Vãn có nói rất rõ ràng.

Có điều...

Cần gì làm cho Tạ Bất Thần biết mình có lá bài chủ này?

Mấy người còn lại cũng đã đi tới, đều tụ tập trước cửa.

Lúc này đã ở trong ẩn giới, Như Hoa công tử nắm chặt chiếc quạt gấp trong tay, trong lòng bàn tay Lục Hương Lãnh sáng lên một luồng sáng màu vàng tím, Tiểu Kim lại ôm một quả dưa hấu trong lòng, lại không gặm tiếp, Tả Lưu nắm chặt quyển sổ ngọc, có chút căng thẳng, Hạ Hầu Xá hai tay vẫn giấu trong tay áo, nhìn chằm chằm động tác của Tạ Bất Thần phía trước.

Tạ Bất Thần cảm thấy phía sau có vô số ánh mắt, lại không hề quá để ý.

Hắn bước lên trước, nhẹ nhàng gõ còng cửa trên tai con lợn.

Hắt xì!

Một tiếng hắt hơi lập tức vang lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con lợn béo điêu khắc trên cửa đá không ngờ bỗng sống lại, mặc dù thân thể vẫn đen như mực nhưng rõ ràng là chính nó vừa hắt hơi một cái.

Trong lỗ mũi lợn phun ra hai luồng hơi nóng, tiếp theo cái mõm há ra ngáp một cái, hai chân trước giơ lên cao, không ngờ còn vươn vai một cái.

Hai mắt nhắm chặt mở ra, có điều mí mắt còn trĩu xuống, dường như vừa tỉnh ngủ, không có một chút tinh thần nào.

"Làm sao lại là ngươi? Tại sao ngươi còn chưa chết?"

Giọng nói ồm ồm, dường như bịt mũi nói chuyện.

Vừa thấy rõ Tạ Bất Thần, con lợn béo đã lập tức xem thường.

Kiến Sầu dù biết con lợn béo điêu khắc trên cửa này chính là người gác cổng, à không, lợn gác cổng, nhưng... Linh trí không khỏi quá cao?

Tạ Bất Thần dường như cũng không ngờ con lợn béo này vừa mở miệng lại nói một câu như vậy nên hơi ngẩn ra một lát.

Có điều con lượn đó nói xong câu này liền không để ý đến Tạ Bất Thần nữa mà đưa mắt sang bên cạnh, không ngờ lại phát hiện còn có mấy người, lập tức kêu một tiếng: "Ngươi còn dẫn không ít người tới nữa hả? Để lão Trư ta đếm xem nào. Một con người, hai con người, ba con người, bốn con người, năm con người, sáu con người..."

Con...

"Con là cái quỷ gì..."

Khóe miệng Tả Lưu giật giật, cuối cùng không nhìn được, thấp giọng bật ra câu này.

Như Hoa công tử suy nghĩ một lát, cũng hạ thấp giọng nói: "Lợn lúc đếm chính mình chắc chắn cũng dùng con".

Nói xong hắn đột nhiên ngẩn ra: Vì sao trước Kiến Sầu cũng dùng "con" đối với hắn.

Kiến Sầu nghe thấy hai người phía sau đối thoại, lặng lẽ quay đầu lại nhìn một cái, lại lặng lẽ quay mặt đi.

Con lợn trên cửa nhìn xuống đám người bọn họ, dường như không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ hỏi: "Các ngươi cũng muốn vào ẩn giới của chủ nhân ta?"

"Đúng thế".

Kiến Sầu bình tĩnh trả lời.

Có điều trong lúc nói chuyện, tay phải sau lưng nàng đã bắt quyết, chỉ cần chạm vào là dẫn động Phiên Thiên Ấn.

Khóe mắt lóe sáng, gần như đồng thời, nàng cũng nhìn thấy Tạ Bất Thần lặng lẽ đặt tay phải lên trường kiếm, ngón cái giống như vô tình chạm vào thân kiếm.

Tư thế này, Kiến Sầu từng nhìn thấy trên người các đồng môn Nhai Sơn.

Đó là trạng thái đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra khỏi vỏ.

Thế là nàng cười lạnh một tiếng trong lòng, thân thể cũng từ từ căng lên.

"Khặc khặc khặc khặc..."

Con lợn béo phát ra tiếng cười làm người ta kinh hãi, tiếng cười giống như cú đêm.

Cả cánh cửa đá cao ba trượng đen như mực không ngờ cũng rung động theo tiếng cười của nó, bụng lợn điêu khắc từ đá rung động giống như thịt mỡ, cực kì chân thực.

"Các ngươi chính là nhóm thứ hai hôm nay muốn tiến vào ẩn giới, nhưng không thể thoải mái như trước được. Muốn tiến vào ẩn giới, rất đơn giản, ta cho các ngươi ba lựa chọn, hoàn thành bất cứ một lựa chọn nào đều có thể tiến vào ẩn giới".

Nhóm thứ hai hôm nay tiến vào ẩn giới?

Cũng là nói, trước bọn họ đích xác có người đã tiến vào ẩn giới!

Có điều, ba lựa chọn?

Mọi người đều tập trung lắng nghe.

Con lợn trên cửa giơ một móng giò lên, nghiêm trang nói: "Lựa chọn một, muốn vào ẩn giới phải giết chết một đồng bạn, tay cầm đầu người là có thể vào trong..."

Cái gì? Cái gì?

Khi con lợn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt: Không giống! Con lợn này nói không giống bọn họ đã biết.

Đừng nói là đám Lục Hương Lãnh, kể cả Tạ Bất Thần từng vào ẩn giới Thanh Phong am lúc này cũng ngẩn ra một lát.

Hắn bất giác quay đầu lại nhìn về phía Kiến Sầu đang đứng rất gần mình.

Trong nháy mắt, đầu ngón tay Kiến Sầu đã chạm vào nhau, linh lực dồi dào mà tinh túy dâng tràn trong cơ thể, hội tụ đến chân nàng.

Một nụ cười dữ tợn mang sát ý cuồn cuộn nở ra!

"Mượn ngươi cái đầu dùng một chút!"
Bình Luận (0)
Comment