Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 17 - Danh Dương Chính Đạo

“ Ầm” vòng phòng ngự màu xanh bị đánh nát thành từng mảnh, làn sóng lửa vẫn còn dư lực đánh thẳng lên người Thanh Long. Càn Khôn Thanh Quan Giới không biết từ lúc nào đã chắn trước người hắn chờ đợi làn sóng lửa đánh tới.

“ Ầm” Càn Khôn Thanh Quan Giới đã bị làn sóng lửa chặt làm đôi, quang mang tiêu tán rớt xuống dưới đất, Thanh Long thì bị đánh bay về phía sau, Qủy Vương nhanh chóng đỡ được.

“ Chúng ta đi mau” Qủy Vương âm trầm nói, sau đó hình ảnh tiêu tán, hai thân ảnh đã biến mất không thấy.

“ Ta cho các ngươi đi chưa ? để tay lại” Trần Lâm cười đánh ra một kiếm, làn sóng lửa đánh thẳng lên không trung với tốc độ ánh sáng.

“ Ah” trên không trung bỗng phát ra tiếng kêu đau đớn, một lúc sau một cánh tay xuất hiện dưới mặt đất, theo như trang phục thì là của Thanh Long.

Hàng ngàn đệ tử ma giáo thấy thủ lĩnh đã bị thua thì vội vã tế lên pháp bảo chạy tán loạn, tuy nhiên vẫn không thoát được những làn sóng lửa từ Thái Dương kiếm của Trần Lâm, tất cả đều bị cháy thành tro bụi.

Các đệ tử môn phái chính đạo quan sát cảnh tượng trên đều kinh hãi bội phần, ánh mắt của họ giờ đây nhìn Trần Lâm cũng giống như nhìn thấy thần linh vậy.

“ Trần Lâm, Trần Lâm, Trần Lâm, Trần Lâm, Trần Lâm ...” các đệ tử chính đạo hò reo tên của Trần Lâm, trận chiến hôm nay phe chính đạo đã giành chiến thắng một cách vẻ vang.

Thương Tùng Đạo nhân nhìn Trần Lâm, ánh mắt lão đầy phức tạp.

“ Điền sư đệ, chúc mừng đệ”

“ Cám ơn Thương Tùng sư huynh” Điền Bất Dịch vui vẻ nói.

Trần Lâm lúc này đang dùng thần thức kiểm tra vạn dặm xung quanh đây, hắn biết rằng thần thú Qùy Ngưu đã xuất thế và hiện vẫn an toàn, kế hoạch săn bắt Qùy Ngưu của Qủy Vương Tông đã không xảy ra. Trần Lâm nghĩ có thể vì sự có mặt của hắn đã làm thay đổi kế hoạch của Qủy Vương Tông chủ, vì thế diễn biến tiếp theo cũng đã không còn giống như nội dung vở kịch, Trương Tiểu Phàm sẽ không bị bắt tội vì tu luyện Đại Phạm Bát Nhã, đợt tập kích của Ma giáo vào Thanh Vân Môn và Tru tiên kiếm xuất thế cũng ít khả năng xảy ra.

“ Thương Tùng sư bá, tiểu điệt có chuyện muốn thưa riêng với sư bá” Trần Lâm âm thầm truyền âm cho Thương Tùng Đạo nhân.

Thương Tùng Đạo nhân kinh dị nhìn về phía Trần Lâm nhưng không nói lời nào. Trần Lâm mỉm cười và gật đầu với gã.

“ Thương Tùng Sư bá, thật ra Vạn Kiếm Nhất sư bá vẫn còn sống, hiện người đang ở tại Tổ Sư Từ Đường. Chuyện này hiện chỉ có Đạo Huyền chân nhân và tiểu điệt biết thôi, tiểu điệt vì may mắn nên biết được, Thương Tùng Sư bá có thể kiểm tra nếu không tin tưởng tiểu điệt” Trần Lâm tiếp tục truyền âm.

Thương Tùng Đạo nhân nghe Trần Lâm nói thì vô cùng kinh hãi, gương mặt phút chốc trắng bệch. Điền Bất Dịch đứng cạnh Thương Tùng Đạo nhân thấy y có biểu hiện lạ thì ngạc nhiên hỏi: “ Thương Tùng Sư huynh, huynh sắc mặt không được tốt lắm”

“ Ta không sao, mọi chuyện ở đây cũng đã được định đoạt, chúng ta nên nhanh chóng quay về Thanh Vân Môn thì hơn” Thương Tùng Đạo nhân ôn tồn nói.

“ Thương Tùng Sư huynh nói cũng phải” Điền Bất Dịch đồng ý nói.

Mọi người Thanh Vân Môn bắt đầu quay trở lại môn phái, các đệ tử ai cũng đều cảm thấy rất hăm hở vì lần hạ sơn này của bọn họ đã thành công ngoài mong đợi.

Tại một ngôi nhà lớn tại thành Hà Dương, Qủy Vương cùng Thanh Long từ từ bước vào, trong nhà lập tức có người cung kính ra đón, mời họ đi thẳng vào bên trong.

“ Long huynh, vết thương của huynh thế nào rồi” Qủy Vương quan tâm hỏi Thanh Long.

“ Cám ơn Tông chủ, đã đỡ hơn rồi” Thanh Long ôn tồn nói, tay trái của hắn bây giờ chỉ còn lại ống tay áo phất phơ.

“ Tên đó rõ ràng đạo hạnh xa xa trên ta và huynh, vì vậy huynh không cần nóng lòng trả thù làm gì, chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch cụ thể” Qủy Vương nói.

“ Vâng, Thanh Long đã biết, vào lúc đó rõ ràng tên đó có thể dễ dàng giết ta nhưng không hiểu tại sao hắn chỉ chặt ta một cánh tay” Thanh Long cảm khái nói.

“ Huynh cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ biết là thù này chúng ta sẽ đòi lại” Qủy Vương trầm ngâm nói.

Hai người nhanh chóng tiến vào một căn phòng, trước cửa phòng đứng tám người mặc y phục màu vàng hung, tám người này thấy Qủy Vương đi tới thì cúi lưng hành lễ, Qủy Vương cũng gật đầu đáp lễ rồi tiến thẳng vào phòng.

Trong phòng đang ngồi bốn người, nghe tiếng bước chân của Qủy Vương đi vào thì một người lên tiếng.

“ Ngươi đến rồi à ?” một lão già tóc trắng như tuyết cười nói.

“ Độc Thần lão tiền bối, lâu quá không gặp, lão tiền bối vẫn mạnh khỏe chứ” Qủy Vương lễ độ nói.

“ Ta đã già, trở thành vô dụng rồi” lão già Độc Thần cười nói.

“ Xin chào Ngọc Dương Tử đạo hữu, Tam Diệu Tiên Tử đạo hữu, Qủy Vương xin hữu lễ” Qủy Vương hướng hai người chào hỏi.

“ Xin chào Qủy Vương tông chủ” Ngọc Dương Tử và Tam Diệu Tiên Tử cũng chào đáp lễ.

“ Qủy Vương tông chủ, Thanh Long thánh sứ, mời dùng trà” người thanh niên đứng cạnh Độc Thần bưng trà qua mời.

“ Vị này là...” Qủy Vương hỏi lão Độc Thần.

“ Hắn là Tần Vô Viêm, đệ tử cuối cùng của ta. Vô Viêm, mau chào hai vị tiền bối, họ là những nhân vật lừng lẫy trong thánh giáo chúng ta đó” Lão Độc Thần nói.

“ Tham kiến Tông chủ, Thánh sứ, vừa rồi tại hạ có thất lễ, mong hai vị lượng thứ” Tần Vô Viêm nhẹ giọng hướng hai người Qủy Vương nói.

“ Vị tiểu huynh đệ này có thể vào dưới trướng của Độc Thần tiền bối, tiền đồ thật vô lượng đây” Thanh Long cười nói.

“ Thằng nhỏ này còn kém lắm. Thôi, chúng ta vào chuyện chính đi, tình hình là Hấp Huyết lão tổ, Bách Độc Tử, Đoan Mộc Lão tổ cùng hàng ngàn đệ tử Thánh giáo đã bị bọn chính phái giết chết toàn bộ ở Lưu Ba Sơn, Qủy Vương, chuyện này là thế nào ?, ngươi có thể cho chúng ta tận tường không ?” Lão Độc Thần hướng Qủy Vương nói.

Qủy Vương sắc mặt bỗng trầm ngâm, bắt đầu kể rõ sự tình đã trải qua ở Lưu Ba Sơn.

“ Không thể ngờ Thanh Vân Môn lại xuất hiện cao thủ ghê gớm như vậy, đại sự báo thù của chúng ta chắc phải tính lại” Lão Độc Thần cảm khái nói.

“ Đúng vậy, phải tính toán kỹ, không thể để các đệ tử Thánh giáo của chúng ta tổn thất một cách vô ích” Ngọc Dương Tử nói theo.

Mọi người trong phòng bắt đầu trầm mặc, không ai nói lời nào.

“ Lão phu thật sự thất vọng về đám hậu bối các ngươi” một tiếng nói trầm đục vang lên trong căn phòng. Ở một chỗ trong căn phòng đối diện với bốn người bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh một lão già râu tóc bạc phơ, mặc áo bào màu đen, đặc biệt là trên tay trái của lão đeo một găng tay bằng vàng có nạm sáu viên ngọc màu sắc khác nhau, trông rất bá đạo.

“ Ngươi là ai ?” Độc Thần quát lớn lên.

“ Lũ vô tri, còn không mau hành lễ với lão phu, thật không ngờ thế hệ Thánh giáo hiện nay lại tệ hại đến như vậy” lão già áo bào đen quát lớn.

Sáu người trong phòng vô cùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của lão già này, tại sao lão lại có thể vào phòng mà không một ai phát hiện ra, chỉ có một khả năng đó là lão già này tu vi đã xa xa vượt trên bọn họ.

“ Tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh” Qủy Vương lễ độ nói.

“ Lũ nhóc các ngươi không nhận ra ta ? Thế các ngươi có biết Hắc Tâm tiểu tử không ?” lão già áo đen cười khẩy.

“ Ý tiền bối là Hắc Tâm Lão Nhân của Luyện Huyết Đường cách đây 800 năm trước à ?” Ngọc Dương Tử không dám tin nói.

“ Hắc Tâm Lão nhân ? Vào thời của ta Hắc Tâm tiểu tử còn rất trẻ, lão nhân gì chứ, hắn là thuộc hạ của ta, gọi ta là Điện Chủ” lão già cười nói.

Bình Luận (0)
Comment