Ta Đi Rồi

Chương 2

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

4.

Lần đầu gặp Tống Phi, em ấy không phải như vậy.

Em ấy rất tốt với tôi, ít nhất là trong vòng giao tiếp hạn hẹp của tôi, em ấy là người tốt với tôi nhất.

Bên ngoài tuyết đã ngừng và chuyển sang mưa. Thời tiết ảm đạm và gió thổi mạnh.

Tôi nhìn đồng hồ một lần nữa, nhìn kim đồng hồ từ từ đi về phía con số "11", cuối cùng cũng cầm ô lên, thay giày ra khỏi cửa.

Tôi không đến công ty của Tống Phi, mà đi thẳng đến câu lạc bộ mà em ấy thường đến.

Buổi sáng khi em ấy ra khỏi cửa đã nói với tôi rằng em ấy sẽ đến công ty làm việc, nhưng tôi và em ấy đã ở bên nhau quá lâu để phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả.

Trên đường đi đến câu lạc bộ, tôi ngồi ở ghế sau của một chiếc taxi và có một giấc mơ ngắn.

Tống Phi trong mơ hoạt bát sáng sủa, đứng trước mặt tôi, ngẩng đầu cười gọi tôi là "Tri Viễn ca ca ".

Tôi biết đó là một giấc mơ, nhưng tôi không muốn thức giấc. Bởi vì Tống Phi như vậy, ngoại trừ trong mộng, thì không còn nơi nào khác để nhìn thấy.

Tôi xuống xe và trả tiền cho tài xế, đồng thời báo tên Tống Phi với nhân viên phục vụ trước cửa câu lạc bộ.

Lúc đó, tôi không ngờ rằng những lời tôi nghĩ trong lòng lại bị tát vào mặt sớm như vậy.

Là tôi đã sai, tôi đã bỏ lỡ một điều kiện tiên quyết.

Tống Phi cười như vậy, đối với tôi mà nói, ngoại trừ trong mộng, không có nơi nào khác có thể nhìn thấy.

Đối với Chu Tri Lâm mà nói, giống như không cần tiền, chỉ đứng đó là có thể tùy tiện nhìn thấy.

5.

"Anh tới đây làm gì?" Tống Phi thấy tôi, bước nhanh ra khỏi phòng, kéo tôi sang một bên, hằn giọng hỏi.

Em ấy cau mày, có chút không kiên nhẫn, cảm thấy bất mãn vì tôi đã cắt ngang cuộc gặp gỡ giữa em với Chu Tri Lâm, nói: "Anh không thấy tôi đang có việc sao? ”

Tôi đã quen với điều này.

Tôi tự an ủi mình như vậy, cúi đầu, không muốn Tống Phi nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của chính mình. Tôi nâng tay cầm ô lên, cố gắng mấy lần mới mở miệng được, nói: "Anh...nghĩ rằng em quên không mang theo ô. ”

"Ai muốn ô anh đem tới?" Em cười nhạo một tiếng như vừa nghe một chuyện cười lớn, giọng điệu vô cùng khó hiểu nói: "Anh cảm thấy, tôi sẽ thiếu một chiếc ô? ”

Nói cũng có lý.

Tôi gật đầu tỏ ý tán thành với lời nói của em, rồi dứt khoát nhét ô vào tay em, nói,: "Anh biết em không thiếu, anh chỉ muốn đưa nó cho em ”

"Anh không có ý gì khác, em đi vào đi." Tôi không biết bản thân đang nghĩ gì, có lẽ để cho mình ít xấu hổ đi, vì vậy tôi cố nặn ra một nụ cười mà tôi nghĩ là anh tuấn nhất, nói: "Em uống rượu ít thôi, anh đi trước".

Sau đó, tôi rời đi.

Tôi không thể diễn đạt hết suy nghĩ của mình, chỉ vì cổ họng khô khốc nên có chút đau. Thật khốn đốn và xấu hổ, cũng rất khó chịu.

Rất ít người trên xe buýt, bên ngoài trời đã tối, tôi dựa vào cửa sổ, thấy vẻ mặt của mình qua ô cửa sổ.

Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, anh tuấn thì không nhìn ra, chỉ có một gã nam nhân xấu xí, nghèo khổ và túng quẫn.

Ta nghĩ tiểu thiếu gia trân quý như em ấy, vốn nên ở cùng một chỗ với Chu Tri Lâm ưu tú mọi mặt, đó mới là một cặp bài trùng.

Chu Tri Lâm khác với tôi, anh ấy sinh ra đã sống trong sự bao bọc của tình yêu bởi anh ấy chính là thiên chi kiêu tử, bất kể là gia cảnh, tính cách, năng lực, đều phù hợp với Tống Phi.

Mà tôi, ngay cả đến bệnh viện khám bệnh, làm xét nghiệm cũng phải do dự nhiều lần, không bao giờ đi taxi chỉ đi xe buýt.

Ai là người có đầu óc cũng sẽ không thích tôi, cho nên không có gì phải buồn và khổ tâm, chính tôi mặt dày chen chân, là tôi vô liêm sỉ.

6.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Phi là ở phòng khám của khu dân cư.

Khu dân cư đã rất cũ kĩ, các loại cơ sở vật chất đều rách nát rỉ sét, có nói là sắt vụn cũng chả ai bắt bẻ được.

Khi đó trời đã vào thu, nửa đêm trời trở gió nên rất lạnh.

Tống Phi co lại cuộn tròn thân mình, ngồi xổm ở cửa phòng khám, hai cánh tay ôm vào nhau, có vẻ như bị đông lạnh nghiêm trọng.

"Chu Tri Lâm! sao anh tránh mặt em! ”

Trên tay tôi nắm chặt phiếu khám bệnh, vội vàng chạy vào trong, nhưng con đường phía trước lại bị cậu ta chặn lại, rõ ràng, đã nhận lầm tôi là "Chu Tri Lâm".

Nói thật, bị lầm lẫn là Chu Tri Lâm đối với tôi đã không còn gì lạ, từ sau khi tôi chuyển trường đến thành phố này, thì đây đã không phải là lần đầu tiên.

Không ai thích bị coi là người khác, tôi cũng không ngoại lệ, huống hồ là tôi đang vội vàng thăm bà bệnh ở phòng khám.

Tôi hơi khó chịu, nhưng vẫn nhã nhặn giải thích với cậu ta: " Anh nhận nhầm người rồi. ”

"Tôi có việc gấp, phiền anh tránh đường."

"Em không tránh!" Cậu ta không chịu buông tha, bĩu môi hét lên với tôi, hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng đông lạnh đến đỏ ửng, có thể thấy sắc mặt tôi không tốt, lại mềm giọng, nói: "Em chờ anh lâu lắm rồi, anh có thể đừng trốn tránh em được không. ”

Sau đó ngẫm lại, thực tế kết cục của chúng tôi ngay từ đầu đã có thể nhìn ra một chút.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một kẻ thay thế, hàng nhái của Chu Tri Lâm. Khi Chu Tri Lâm không ở đây, tôi vẫn có thể nhận được những ưu tiên của em ấy, nhưng khi anh ấy xuất hiện, tự nhiên cũng không có chỗ của tôi.

Đạo lý này, tôi đã sớm đã hiểu thấu rồi.
Bình Luận (0)
Comment