Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 104


“Phụt!”
Tần Lệ Nhã không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.

Dù sao cô cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, cho dù gương mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng mà tâm trạng của cô ấy đã nhanh chóng thay đổi trở lại.

Cô trực tiếp ngồi vào ghế sofa đối diện với Hà Thời Minh, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng nhưng lại không chút cảm giác quẫn bách và căng thẳng, nói: “Được rồi, chúng ta thay đổi chủ đề đi, khách sạn này của anh lợi nhuận một tháng đại khái là bao nhiêu? Hẳn là có thể kiếm được không ít tiền đúng không?”
Hà Thời Minh nghe nói như thế, lập tức giận không có chỗ xả, vẻ mặt nhức hết cả trứng mà nói: “Tiền gì chứ! Một cắc cũng không có, còn phải tốn vào hơn mười tỷ tiền lương! Đợi tháng sau mới có lợi nhuận, nhưng mà có cũng không bao nhiêu, mới hơn bốn mươi tỷ!”
Bốn mươi tỷ?
Tần Lệ Nhã nghĩ sâu sa một chút, gật đầu nói: “Đối với một khách sạn năm sao mà nói, lợi nhuận một tháng hơn bốn mươi tỷ quả thực là không tính là bao nhiêu, khó trách Lưu Văn Long lại muốn bán.


Đối với một người bình thường mà nói, bốn mươi tỷ có lẽ là một con số trên trời, nhưng mà đối với dạng tiểu phú bà như Tần Lệ Nhã mà nói, bốn mươi tỷ quả thật không tính là con số lớn gì.

Dù sao, số tiền lưu động mỗi ngày của Tập đoàn Tần Thương, đã một trăm mấy tỷ trở lên!
Nếu không thì, làm sao Tần Lệ Nhã tùy tiện lấy đâu ra nhiều tiền như vậy đưa cho Hà Thời Minh?
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa, hỏa khí trong người Hà Thời Minh cuối cùng cũng xuống hết.

Lúc này anh mới đứng dậy.

Trong khoảnh khắc anh đứng lên, Tần Lệ Nhã theo bản năng dời tầm mắt xuống dưới, nhìn xem có phải anh đã khôi phục lại bình thường rồi hay không.

Sau đó, giống như là nghĩ tới điều gì đó, lại vội dời ánh mắt đi nơi khác, gương mặt hơi đỏ lên.

Trời ơi!
Mình quan tâm đến những việc này làm cái gì chứ?
Lúc này, Hà Thời Minh đột nhiên đi tới trước mặt của cô, vẻ mặt có hơi nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Tần, hợp tác của các cô với Lưu Thái Lai cũng mau ký đi, bảo vệ chức vụ tổng giám đốc, nhưng mà con người Lưu Thái Lai này, không phải là người tốt lành gì, tốt nhất cô nên duy trì khoảng cách với ông ta, tránh cho gặp phải chuyện nguy hiểm, hiểu chưa?”
Tần Lệ Nhã nghe nói như thế, lập tức nhướn lông mày lên.

Chẳng qua cô cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể, mà là trực tiếp gật đầu nói: “Được, chuyện này tôi sẽ chú ý!”
Đối với Hà Thời Minh, cô vẫn vô cùng tin tưởng, dù sao nếu như không có Hà Thời Minh, bây giờ cô đã nguội lạnh rồi.


Hai người lại trò chuyện một hồi rất lâu, mãi cho đến khi trời tối, mới cùng rời khỏi nơi này.

Về đến nhà, kết quả, về đến nhà nằm dài trên giường, Hà Thời Minh lại phát hiện mình không ngủ được.

Trong đầu, tất cả đều là hình bóng Tần Lệ Nhã đi qua đi lại.

Đặc biệt là mấy bức ảnh đã xem qua lúc trước.

Cho dù những bức ảnh kia, anh đã xóa bỏ sạch sẽ từ lâu, hơn nữa đã sắp quên sạch rồi.

Nhưng mà hôm nay sau khi gặp Tần Lệ Nhã, những hình ảnh kia ở trong ký ức, lập tức trở nên rõ ràng, giống như là đang sống, khiến anh khó ngủ cả đêm, trong lòng khô nóng khó nhịn.

Giờ khắc này, trong lòng Hà Thời Minh tất cả đều là những hình ảnh không đứng đắn.

Hay là, trực tiếp đập tiền vào Kim Nguyệt Đồng, thử xem có thể giành Tần Lệ Nhã vào tay hay không?
Nhưng mà sau đó, Hà Thời Minh lập tức lắc đầu từ bỏ suy nghĩ này.

Không được!
Người phụ nữ giống như Tần Lệ Nhã này, đối với bọn họ mà nói, tiền chẳng qua chỉ là những con số, là quy định phân phối lợi ích trong từng hợp đồng thương nghiệp mà thôi, hoàn toàn sẽ không giống như người phụ nữ bình thường, xem tiền quan trọng như vậy!
Cấp độ càng cao, tác dụng của đồng tiền cũng càng thấp!
Cũng ví dụ như là Tần Lệ Nhã, cho dù Hà Thời Minh anh ném một tấn vàng trước mặt của cô, đoán chừng tối đa cũng chỉ có thể khiến cô nháy mất hai cái mà thôi.

Một tấn vàng, một nghìn hai trăm tỷ!
Đối với người bình thường mà nói là con số trên trời, nhưng đối với Tần Lệ Nhã mà nói, ngay cả giá thị trường 1% của Tập đoàn Tần Thương cũng không tới!
Anh ném một tấn vàng vào Kim Nguyệt Đồng, cuối cùng có thể chỉ lấy được một cái liếc mắt của Kim Nguyệt Đồng!
Muốn chinh phục cô, nhất định phải dùng bề ngoài đẹp trai, trí tuệ thông minh, nội hàm phong phú, khí chất tao nhã của mình!
Nhưng mình, Hà Thời Minh sờ sờ cằm.

Mình ngoại trừ bề ngoài đẹp trai, hình như là không còn cái gì khác nữa thì phải?

Lẽ nào, đại mỹ nữ cực phẩm nhân gian giống như Tần Lệ Nhã, mình cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không ăn được hay sao?
Lần này, Hà Thời Minh càng rầu rĩ hơn.

Cuối cùng, Hà Thời Minh bại trận, nói với hệ thống: “Hệ thống, cho một suất gây ngủ đi.


Sau đó: “Mẹ! ”
sSau khi phát ra một tiếng trong tiềm thức, Hà Thời Minh trực tiếp ngủ thiếp đi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi tắm rửa đơn giản một chút, Hà Thời Minh chạy tới tầng hầm, lại thưởng thức một tấn vàng ở phía dưới một chút.

Không thể không nói, mỗi lần nhìn thấy những thỏi vàng này, Hà Thời Minh đều có một loại cảm giác thỏa mãn từ trong thân thể và tâm hồn.

Bản thân, đại khái chính là loại người vô cùng dễ thỏa mãn đúng không?
Chắc chắn là như vậy.

Điều nhức đầu duy nhất, chính là làm sao để đổi những thỏi vàng này thành tiền!
Cũng không biết bên Vương Kiến Ba kia đã làm thế nào rồi.

Nhưng mà cho dù Vương Kiến Ba bên kia đã giải quyết xong, anh cũng không có đủ mạng lưới giao thiệp, cũng không biết liệu cha của Lưu Vân Vĩ, quản lý trưởng kia có thể đến giúp mình hay không.

Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Hà Thời Minh đột nhiên vang lên.

Là một số xa lạ gọi tới.

Hà Thời Minh vừa đi vừa kết nối, trả lời: “Alô, ai vậy?”
“Xin chào, là bạn học Hà Thời Minh đúng không?” Trong điện thoại vang lên một giọng nói mộc mạc của một người đàn ông.


Lông mày Hà Thời Minh nhướn lên, kinh ngạc nói: “Đúng là tôi, xin hỏi anh là! ”
“Chào cậu, tôi là Lưu Bảo Toàn, cha của Lưu Vân Vĩ.

” Người trong điện thoại trả lời.

Hà Thời Minh nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức vui mừng.

Con mẹ nó!
Lưu Bảo Toàn?
Quản lý trưởng Lưu Bảo Toàn ở bên trung gian?
Vừa nãy mình còn nhắc tới đây mà!
Lúc đó khi Hà Thời Minh cứu Lưu Vân Vĩ, hệ thống đã nhắc nhở cha của Lưu Vân Vỹ là quản lý trưởng của bên trung gian kia.

Lúc đó Hà Thời Minh liền nghĩ tới, Lưu Bảo Toàn này có thể sẽ cảm ơn anh hay không.

Nếu như có thể, Hà Thời Minh còn muốn qua lại với ông ta, nhờ ông ta giúp mình thu xếp chuyện trung gian giao vàng.

Kết quả từ sau cái chuyện kia, cũng đã qua mấy ngày, đối phương cũng không có một chút xíu tin tức, Hà Thời Minh còn tưởng rằng đối phương đã quên chuyện này rồi.

Không ngờ ngay lúc Hà Thời Minh sắp từ bỏ, Lưu Bảo Toàn vậy mà lại gọi tới cho anh.

Hà Thời Minh lập tức nói: “Chào chú Lưu.


“Haha.


Lưu Bảo Toàn cười haha nói trong điện thoại: “Hai ngày trước quán đồ nướng của Vân Vĩ nổ tung, may mắn là cậu kịp thời nhắc nhở, người ở bên trong mới có thể đi ra ngoài kịp, không có một ai thương vong.

Hai ngày nay chúng tôi luôn xử lý chuyện này, chưa kịp bày tỏ lời cảm ơn tới cậu.

Trưa hôm nay tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm để bày tỏ sự biết ơn một chút, không biết bạn học Hà có thời gian hay không?”
Hà Thời Minh nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức vui mừng.


Đền ơn cuối cùng đã đến rồi hay sao?
Cảm động sắp rơi nước mắt mất.

Nhưng mà Hà Thời Minh vẫn khách khí từ chối: “Chú Lưu khách khí rồi, tôi có quan hệ không tệ với Lưu Văn Vĩ, ngày thường cũng hay ăn cơm ở chỗ của anh ấy, giúp anh ấy là chuyện nên làm.


Không phải là anh đang đạo đức giả, mà tập tục của người Trung Quốc chính là như vậy.

Đối mặt với lời cảm ơn và lời mời của người khác, cần phải khách khí từ chối.

Chờ khi đối phương mời và cảm ơn lần thứ hai, mới có thể đồng ý, nếu không, sẽ trở thành một người kiêu căng không lễ độ.

“Chuyện nào ra chuyện đó, chuyện nên làm thì phải làm, chẳng những cậu đã cứu con trai tôi, hơn nữa còn cứu được nhiều mạng người như vậy, nếu như tôi không cảm ơn cậu một chút, trong lòng cũng sẽ ấy náy.

” Lưu Bảo Toàn mời lần nữa.

Hà Thời Minh do dự một lúc, lúc này mới đồng ý nói: “Được rồi.


Sau khi cúp điện thoại, Hà Thời Minh trực tiếp vui vẻ cười haha.

Chỉ cần nối vào sợi dây Lưu Bảo Toàn này, chuyện trung gian giao vàng, trên cơ bản đã thành công một nữa.

Không đúng!
Hà Thời Minh đột nhiên nghĩ tới, bên trong đồ dùng của mình, còn có một thứ chưa sử dụng.

[Giấy dán như ý]
Miếng dán này là lúc xảy ra vụ nổ quán nướng lần trước, sau khi Hà Thời Minh cứu được những người kia ra, hệ thống có thưởng cho anh ba phần, bên trong đó có cái này.

Hơn nữa miếng dán này, còn giải thích rõ ràng hiếm thấy, chính là có tác dụng với đàn ông, lúc ấy đã khiến Hà Thời Minh chê bai rất lâu.

Dựa theo những lời giải thích về miếng dán này mà nói, dùng miếng dán như ý dán lên trên trán, có thể đạt được bất cứ điều gì mình muốn trong mười phút.

Nếu như lúc mình gặp mặt với Lưu Bảo Toàn, dán miếng dán như ý này lên, nói chuyện hợp tác với ông ta chẳng phải là sẽ vô cùng thuận lợi, mà không chỉ là thành công một nữa hay sao?.

Bình Luận (0)
Comment