Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 38

Tam Nương biết câu này của hắn là cố ý nói để quan chủ nghe, nàng ta chỉ cười đáp: “Nếu ngươi có hơi sức nghĩ mấy chuyện này thì không bằng tranh thủ ngày mười lăm hôm nay, kiếm nhiều tiền hơn chút đi.”

Sau khi phu thê Hà thợ mộc cùng với cái bụng bầu tới đạo quan làm lễ tạ ơn thì danh tiếng cầu con linh nghiệm của đạo quan bọn họ đã truyền xa. Thế nên những ngày mùng một và mười lăm đều có lượng khách hành hương lớn tới, hơn nữa phạm vi đã mở rộng ra khỏi các thôn làng xung quanh, thậm chí vài gia đình giàu có cũng đến đạo quan.

Hôm nay là ngày mười lăm, nữ nhi của Phương Nhị đã nhanh chóng bày sạp nhang đèn trước cửa đạo quan, hắn cũng phải nhanh chóng chuẩn bị để kiếm thêm ít tiền.

Tới khi mặt trời ló dạng, khánh hành hương lên núi cũng bắt đầu tăng lên, hơn nữa không chỉ một đám mà là nhiều đám.

Bây giờ phu thê Giang chưởng quầy đã xuống núi nên chỉ có mỗi Triệu Hưng Thái phải bận rộn trong ngoài, vừa giúp đốt nhang đèn vừa phải bán điểm tâm, gần như là chân không chạm đất.

Mãi đến lúc gần trưa, khách hành hương mới thưa dần, Triệu Hưng Thái đang định ăn chút gì đó thì đột nhiên thấy bên ngoài có hai người tới, nam nhân gầy và nữ nhân béo, khuôn mặt cả hai đều ướt mồ hôi.

“Đây chắc là Thanh Tùng Quan rồi.” Nam nhân gầy nhìn bảng hiệu trên cửa, lau mồ hôi trên mặt rồi nói: “Chỗ này thật là hẻo lánh, bảo sao tìm mãi không thấy.”

Nữ nhân béo bên cạnh cũng nghỉ ngơi một lúc mới bước vào trong: “Gặp miếu cứ bái, ai mà biết nơi nào linh chứ. Ta có con hay không còn phải dựa vào bọn họ.”

“Nàng có con hay không rõ ràng phải dựa vào ta mới đúng.” Nam nhân gầy thầm nói một câu, sau đó đi tới sạp nhang đèn bên cạnh mua một bó nhang.

Hắn thấy nữ hài ngồi ở sạp tuổi tác không lớn, quần áo cũng không lành lặn nên đã đổi bó nhang trong tay thành bó bự nhất, ngay cả đèn cũng đổi thành loại dài nhất: “Đống này hết bao nhiêu tiền?”

Nữ nhi Phương gia lần đầu tiên thấy có khách hành hương thành tâm như vậy, vội vàng báo giá. Nam nhân đưa cho nàng mấy khối bạc vụn rồi bảo nàng không cần thối lại: “Lần sau tới bọn ta sẽ không đưa tiền.”

Còn chuyện có quay lại hay không thì có lẽ chín mươi chín phần trăm là không rồi.

Phu thê hai người vào đạo quan, châm nến thắp hương, từng bước vô cùng thành thục, bởi bọn họ đã làm thế này nhiều năm rồi nên nào thể không quen.

Nhưng mà tòa đạo quan này cũng keo kiệt quá rồi, đừng nói là dát vàng mạ bạc, ngay cả một đạo sĩ cũng không có.

Nam nhân gầy thấy thật kỳ lạ, nói: “Hương khói trong này sao mà cháy được hay vậy.”

“Người có nguyện ước thì hương ắt sẽ cháy.” Sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng nói.

Phu thê hai người quay đầu lại thì thấy sau lưng bọn họ là một nữ tử bận y phục tím nhạt, đôi mắt nàng bị một dải lụa trắng che lại, trong tay cầm quạt xếp trông như nữ nhi phú quý nhà quan, nhưng lời nàng nói ra lại chẳng hề giống tiểu thư đài các.

“Ngài là?”

“Ta là quan chủ của tòa đạo quan này.” Phó Yểu thả quạt xếp lên bàn, sau đó dọn hết đèn trên bàn lên giá nến hai bên tường.

Nam nhân gầy thấy động tác lưu loát của nàng thì nhịn không được mà xua tay trước mặt nàng, hắn muốn xem xem nàng có thật sự là bị mù không.

“Tuy mắt ta mù nhưng lòng không mù.” Phó Yểu đứng trước mặt nam tử gầy mà nói: “Hai vị tới đây cầu xin điều gì?”

“Đạo quan này nổi tiếng nhất không phải là cầu con à?”

“Cầu con?” Phó Yểu lại cầm quạt xếp lên, mở ra, các nan quạt bằng ngọc lóe sáng dưới ánh nến trông cực kì mượt mà: “Trong bụng của phu nhân đây đã có, sao lại còn cầu xin?”

“Có?” Phu thê hai người sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Ngài đừng chọc chúng ta.”

Nữ nhân béo nói tiếp: “Suốt đường đến đây, ta ăn cái gì cũng ngon miệng, không hề có triệu chứng nôn nghén nào. Ta từng nghe người khác nói lúc mang thai những tháng đầu tiên thường sẽ nôn nghén không chịu nổi, ăn cái gì cũng muốn phun ra.”

“Có lẽ là vì đứa nhỏ trong bụng ngươi lo lắng cho ngươi, không muốn ngươi phải vất vả. Nếu hai vị không tin thì có thể xuống núi bắt mạch thử, thấy ta nói sai thì các vị cứ việc tới đây phá đạo quan.” Phó Yểu đáp.

Phu thê hai người lúc này bắt đầu hơi tin lời nàng nói, nhưng muốn biết thực hư ra sao vẫn cần phải xuống núi bắt mạch.

“Được, bây giờ chúng ta xuống núi.”

Tam Nương nhìn theo bóng dáng họ rời đi, vui mừng nói: “Không ngờ bọn họ tìm tới đạo quan của chúng ta nhanh tới vậy.”

Phó Yểu cười đáp: “Ngươi đi nói với Triệu Hưng Thái rằng tối nay ta không thích ra ngoài, vậy nên không tới Kim Lăng.”

“Được.”

Khoảng chiều hôm đó, phu thê hai người kia quay lại đạo quan lần nữa.

Khác với dáng vẻ tùy tiện khi trước, lần này cả hai đều rất căng thẳng, mỗi lần nữ nhân bước đi đều nhẹ tay nhẹ chân, sợ không cẩn thận một chút thôi là đứa nhỏ trong bụng không còn nữa.

Sau khi vào trong đạo quan, nữ nhân béo thấy Phó Yểu thì cực kỳ kích động: “Ta thật sự có thai! Ta có con rồi!”

Nàng đã chờ tin vui này suốt mười mấy năm, cuối cùng cũng chờ được!

“Quan chủ, làm cách nào mà ngài biết phu nhân ta có thai vậy?” Nam nhân gầy cũng không ngăn được sự kích động: “Sau khi chúng ta xuống núi đã tìm rất nhiều đại phu bắt mạch, chỉ có hai vị đại phu già là khám ra hỉ mạch, nói rằng đứa nhỏ này còn ít tháng nên bảo chúng ta quay lại khám sau.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Phó Yểu nói: “Nhưng quý phu nhân bây giờ cần nhất là an thai, hai vị không cần phải đi đường xa như thế để báo tin cho ta biết.”

Nam nhân gầy nghe nàng nói thế thì cũng nói thẳng: “Là như thế này, đứa nhỏ này là chúng ta dành mười mấy năm mới chờ được. Quan chủ không cần bắt mạch đã biết thê tử ta có thai thì chắc chắn là cao nhân. Vậy nên ta mạo muội cầu xin quan chủ, cho phép ta và thê tử được ở trong đạo quan thêm một thời gian nữa.”

Đây là chuyện mà hắn và thê tử đã thương lượng.

Vị đạo sĩ đoán mệnh cho phu thê bọn họ lần trước có nói rằng cứ gặp miếu là bái thì chắc chắn sẽ có con. Bây giờ bọn họ đã thật sự nhận được tin vui từ đạo quan rồi, việc này khiến bọn họ không thể không tin rằng trên đời này thật sự tồn tại thứ sức mạnh huyền bí. Nếu đã vậy thì bọn họ cứ ở lại nơi này để dưỡng thai, sau đó sinh một đứa con khỏe mạnh, cũng coi như là thuận theo ý trời.

“Ở đây cũng được, nhưng đạo quan của ta không nuôi người rảnh rỗi.” Phó Yểu đáp.

“Tất nhiên là vậy, việc gì ta có thể giúp thì chắc chắn sẽ làm.” Nam nhân gầy nói: “Ngài có gì cần dặn dò nữa không ạ?”

Phó Yểu suy nghĩ một hồi, nói: “Buổi tối nhớ lưu ý, đừng ra khỏi cửa.”

Phu thê hai người lập tức đồng ý.

Thế là căn phòng mà phu thê Giang chưởng quầy từng ở nay lại chào đón một đôi phu thê mới.

Triệu Hưng Thái rất vui, ít nhất về sau sẽ có người phụ hắn làm việc.

Sau khi đôi phu thê sắp xếp đồ đạc xong thì trời cũng vừa tối.

Cùng lúc đó, trong hậu viện của Tiểu Nguyệt Lâu ở sông Tần Hoài, Kim Thu im lặng nhìn chằm chằm vào con hạc giấy.

Hôm nay nàng ta đã đi tìm vài đại phu để khám, nhưng các đại phu đều chỉ đoán ra được những vấn đề nhỏ khác nhau, đến khi nàng ta tổng hợp lại toàn bộ triệu chứng thì mới phát hiện bọn họ không một ai nói đúng cả.

Tới khi các vị đại phu đó tụ tập lại với nhau thì bệnh tình của nàng ta mới trở nên rõ ràng.

“Căn bệnh của nàng, bọn ta chẳng ai khám được. Điều này có nghĩa là bệnh tình có thể nhẹ hoặc cũng có thể nặng, nàng phải có sự chuẩn bị.”

Kim Thu nhớ lại những lời mà ban ngày các đại phu đã nói thì im lặng rơi nước mắt. Lần nào cũng thế, cứ khi nào hy vọng vừa xuất hiện là sẽ có tin xấu vùi dập nàng ta trở lại đống bùn lầy.

“Ông trời đối xử với ta thật bất công.” Nàng ta thầm nói trong lòng, thút thít đốt cháy hạc giấy.

Ngọn lửa màu xanh dần nuốt chửng hạc giấy nhưng người bảo rằng sẽ xuất hiện lại không tới.

Kim Thu đợi một hồi cũng không thấy ai xuất hiện, thế là nàng ta bắt đầu cười giễu cợt, cảm thấy bản thân điên rồi mới tin tưởng vào chuyện kỳ lạ như vậy.

Nàng ta quay trở về giường ngủ nhưng chỉ im lặng nằm đó, nhớ lại cuộc đời đầy bi kịch, lúc nào cũng bị chế giễu của mình.

Có lẽ là vì nước mắt sắp cạn rồi, nàng ta từ từ mở mắt ra nhưng lại phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nơi này gió lạnh thổi từng cơn, trong bóng đêm thăm thẳm như có thứ gì đó đang cười đùa, khiến người ta thấy rợn tóc gáy. May mà vẫn thấy được đường núi ở dưới chân để đi, phía cuối đường là một tòa đạo quan đèn đuốc sáng trưng.

Con người đều có bản năng hướng về ánh sáng, tới khi Kim Thu đi tới đạo quan thì lập tức thấy phía trên cửa treo ba chữ to – Thanh Tùng Quan.



Trong căn phòng sau chủ quan, nam nhân gầy rón rén đi ra ngoài xả nước. Mặc dù trong phòng có bô nhưng mùi không được ổn lắm, hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài, sau khi giải quyết nỗi buồn thì vô tình thấy một cô nương trẻ tuổi đứng ở cổng đạo quan.

“Lạ thật, đêm hôm thế này sao lại có người tới cơ chứ?” Nam nhân gầy nói thầm một câu rồi tò mò đi tới cạnh cửa.

Hắn vốn là đệ tử hoàn tục của Thiếu Lâm Tự vậy nên không sợ hãi gì cả.

“Cô nương, sao nàng lại tới đây?” Hắn hỏi nhỏ.

“Nàng ấy tới tìm ta.” Phó Yểu không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng đối diện với Kim Thu: “Vào trong phòng rồi nói.”

Kim Thu thấy Phó Yểu thì khó hiểu nhìn cửa đạo quan: “Tại sao ta lại ở đây?”

“À, ta lười tới Kim Lăng nên đưa ngươi tới chỗ ta.” Phó Yểu đáp: “Ngươi đã đốt hạc giấy nên hẳn là nghĩ kỹ rồi nhỉ?”

Kim Thu cúi đầu, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

Hai người tiến vào đạo quan, vừa đi vừa nói chuyện.

Nam tử gầy xoa đầu, dường như đã phát hiện ra điều gì đó, lúc đang chuẩn bị quay về ngủ thì đột nhiên lại nhận ra điều kì lạ, hắn nhớ lại vị cô nương theo sau quan chủ kia mà lông tơ toàn thân lập tức đựng đứng lên – vị cô nương đó dùng mũi chân để bước đi.

Hắn vội vàng chạy về phòng, chui vào lòng thê tử.

Mặc dù võ nghệ của hắn cao cường, không sợ bất kì ai nhưng ma quỷ thì không tính.

Trong chủ quan, Kim Thu cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Không ngờ trên đời này lại có nhiều chuyện thần kỳ đến thế, tiếc là ta nhận ra quá muộn.” Kim Thu cười khổ.

“Bây giờ biết cũng chưa muộn.” Phó Yểu đáp.

“Đúng vậy.” Kim Thu đồng ý gật đầu: “Lúc trước ngài từng nói, có thể đồng ý yêu cầu giúp giọng nói của ta khôi phục. Vậy thì xin hỏi ngài, ta có thể thêm yêu cầu khác được không?”

Phó Yểu ra hiệu cho nàng ta: “Ví dụ?” 

“Ví dụ như, khiến giọng nói của Hồng Châu trở nên khó nghe, lại biến khuôn mặt nàng trở nên xấu xí một chút, nói chung là đừng để nàng xuất sắc được như bây giờ.”
Bình Luận (0)
Comment