Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 132

Chung Ly nhìn thấy Phó Cửu Nương thì vẻ mặt hơi thay đổi. Thấy Phó Cửu Nương nhờ mình giúp đỡ, y im lặng một lát rồi mới hỏi: “Ngươi tìm quan chủ làm gì?”

Phó Cửu Nương nghe y đáp lời mình thì vội nói: “Ta muốn hỏi quan chủ xem cha ta có thể bình an vô sự không.”

Từ sau khi rời khỏi Dư Hàng, ngày nào nàng cũng sống trong lo lắng. Mặc dù nàng đã dùng đủ mọi cách để chuyển sự chú ý qua việc khác, không nghĩ tới chuyện này nữa, nhưng thời gian trôi qua, Lục An tiên sinh cũng đã thuận lợi tới được Dư Hàng, giờ cũng phải quay về rồi mới đúng, vậy mà mãi vẫn không nhận được tin tức gì của lão tiên sinh và phụ thân, làm nàng cứ liên tục thấp thỏm không yên, thế nên mới quyết định tới làm phiền quan chủ.

Phụ thân từng nói, không tới bước đường cùng thì đừng tới Thanh Tùng Quan. Có điều hiện giờ an nguy của phụ thân còn chưa biết, chuyện này với nàng chính là bước đường cùng rồi.

Vấn đề này rất dễ đáp: “Hiện giờ bọn họ đang trên đường quay về Trường An.”

“Thật sao?” Hai mắt Phó Cửu Nương sáng bừng: “Cha ta đã thoát hiểm rồi sao?”

“Phải, không có nguy hiểm gì lớn đâu.” Lục An tiên sinh tới Dư Hàng để thu hút sự chú ý của bọn họ, sau đó tiếp tục xuôi nam, Phó Thị Lang đã nhân lúc đó lặng lẽ lên thuyền tới Trường An.

Vụ án lần này cực kỳ phức tạp, Phó Thị Lang cần phải nắm chặt cơ hội để gặp mặt bệ hạ, mới có thể hoàn toàn giải trừ nguy cơ.

“Vậy thì tốt rồi.” Tảng đá trong lòng đã rơi xuống, Phó Cửu Nương vội nói lời cảm ơn với Chung Ly: “Cảm ơn ngài đã báo cho ta biết.”

Advertisement

Chung Ly lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì sau này đừng có tới đây nữa.”

Phó Cửu Nương không ngờ y sẽ nói vậy, kinh ngạc hỏi: “Tại sao…”

Tại sao lại bảo nàng không được tới đây?

Chung Ly không đáp lại câu hỏi của nàng, chỉ chắp tay ra sau lưng rồi đi thẳng vào đại điện.

Phó Yểu vừa mới lau kiếm xong, đang dọn sạch chỗ bụi bám trên tượng Tam Thanh.

Đạo quan đã xây dựng lại nhưng tượng Tam Thanh vẫn là tượng đá như cũ, dường như có hơi không hợp với toàn bộ đạo quan.

Trước đó cũng không phải là không ai đề nghị, để nhóm thợ thủ công đúc một tượng vàng Tam Thanh mới, nhưng Phó Yểu làm sao có thể bỏ tượng Tam Thanh đã hưởng hương khói suốt mấy chục năm này được, tất nhiên là đã từ chối hết mấy ý kiến đó.

Chung Ly đi vào thấy Phó Yểu cầm phất trần lau tay áo của thần tượng, vừa thấy y tới thì lập tức giao phất trần cho y.

Vẻ mặt Chung Ly hết sức bình tĩnh: “Ngươi gọi ta tới đây là vì chuyện này hả?”

Lúc nãy y nghe tiếng nàng gọi mình tới rất vội vàng nên mới tới đạo quan. Ai ngờ vừa vào cửa thì đã nhìn thấy Phó Cửu. Thấy Phó Cửu đứng ở đây, y đã biết Phó Yểu giục y tới đây có tới tám chín phần là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Trên thực tế, cây phất trần trong tay đã chứng thực suy đoán của y rồi.

“Một mình ta dọn dẹp chán lắm, mời ngươi tới đây tâm sự chút thì đã làm sao?” Phó Yểu nói rất đương nhiên.

“…” Chung Ly cầm phất trần, vừa phủi bụi trên tượng Đạo Đức Thiên Tôn vừa nói: “Ngươi tìm ta không phải vì chuyện của Trúc Chi hả?”

“Đó chỉ là nhân tiện thôi.”

“Ta còn tưởng rằng ngươi tìm ta vì chuyện của Trúc Chi, dọn dẹp chỉ là nhân tiện.”

“Hừ, hắn sao có thể quan trọng bằng tượng Tam Thanh được, ngươi đừng có nói bậy, không thể nghi ngờ tấm lòng chân thành của ta ngay trước tượng Tam Thanh đây được. Mỗi mùng một và mười lăm hàng tháng, ta đều tự mình phủi bụi trên tượng Tam Thanh.”

“Ồ?” Chung Ly cười: “Phủi bụi cũng có công đức, ngươi nói cứ như ngươi làm vậy không vì công đức ấy.”

“Bậy bạ, ta là người vì chút công đức đó mà khom lưng sao?” Phó Yểu đáp.

Dọn dẹp xong tượng Tam Thanh, Phó Yểu đợi một lát, không nhận được thù lao sau khi lau dọn, nàng lập tức hỏi tượng Tam Thanh: “Công đức của ta đâu?”

Tượng Tam Thanh vẫn ngồi yên tại chỗ, Chung Ly bên cạnh đã thắp nén nhang, cảm ơn tượng thần: “Cảm ơn ba vị tôn thần đã trao tặng, đệ tử đã nhận được cả ba phần công đức rồi.”

Phó Yểu nhìn về phía y: “Ba phần?”

“Có lẽ là do người nào đó quá là công chính liêm minh, không khom lưng vì công đức cho nên các vị tôn thần đều đưa hết cho ta.”

“…Chung Ly, ngươi lại đây, hai chúng ta nói chuyện riêng với nhau một chút, ta đảm bảo không đánh ngươi.”



Bên ngoài đạo quan, Phó Cửu Nương rời khỏi cửa chính, khách hành hương bên ngoài không còn nhiều như trước nữa, sạp vẽ tranh của Trúc Chi cũng chỉ còn lác đác vài người.

Nàng nhìn Trúc Chi, suy nghĩ một lát rồi quyết định nói lời tạm biệt.

“Ta sẽ không tới đây nữa.” Phó Cửu Nương nói, đợi Lục An tiên sinh về, nàng sẽ nhờ lão tiên sinh đưa mình về Trường An giúp: “Trong vài ngày tới sẽ rời đi, lúc đó cũng sẽ không tới đây nữa, cho nên mới đặc biệt qua chào tạm biệt ngươi.”

“Sao lại đột nhiên không tới nữa?” Trúc Chi giả vờ như không biết về cuộc nói chuyện vừa rồi của nàng với Chung Ly, cố ý hỏi nàng.

Phó Cửu Nương hay ngại ngùng, trước kia Trúc Chi từng nhắc nhở nàng đừng tới, kết quả là do nàng không nghe: “Ân công hy vọng ta đừng tới, ta không nên tới đây mới phải.”

“Ân công?” Từ này làm Trúc Chi phải đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Cửu Nương.

“Đúng thế, ân công là người có ân cứu mạng với ta. Ta không biết tên họ của y, cho nên chỉ đành gọi là “ân công”.”

“Vậy sao?” Sắc mặt Trúc Chi vẫn không hề thay đổi, có điều ngòi bút trên tay hắn đã loạn thành một đoàn, bức tranh đang vẽ hoàn toàn hủy hoại.

Phó Cửu Nương lên tiếng nhắc nhở: “Tranh của ngươi…”

Trúc Chi cúi đầu nhìn thoáng qua, cầm bức tranh đã hỏng vò thành một cục: “Phân tâm nên tranh cũng hỏng rồi. Có điều tâm trạng của ta đang tốt, ta có linh cảm bức tranh tiếp theo sẽ vẽ không tệ, vẽ xong ta sẽ tặng cho ngươi.”

“Được.” Phó Cửu Nương cảm ơn: “Ta chờ.”

Hai người nói lời tạm biệt, Trúc Chi nhìn theo bóng dáng Phó Cửu Nương biến mất trên đường núi mới chịu thu lại tầm mắt.

Hắn tới núi Nhạn Quy là vì nghe nói Chung Ly có nhược điểm, mà nhược điểm kia còn là một nữ nhân. Lúc hắn nghe thấy tin này, vốn không định để ý tới nữ nhân kia làm gì.

Ngoại trừ người kia, các nữ nhân còn lại đều chẳng khác gì nhau. Chung Ly có đạo hạnh cao thâm, Trúc Chi tất nhiên sẽ cho rằng nữ nhân của y cũng chỉ là một kẻ phụ thuộc.

Ai ngờ sau khi tiếp xúc với Phó Yểu, Trúc Chi mới nhận ra suy nghĩ của mình trước kia thiển cận cỡ nào. Nữ nhân này không phải là một nữ nhân bình thường, nhược điểm của Chung Ly cũng không còn là nhược điểm nữa, hắn chỉ đành tìm cách khác.

Trúc Chi không biết mình lợi dụng Phó Cửu từng được Chung Ly cứu kia thì có tác dụng gì hay không, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.

Hắn đi vào đỉnh núi Nhạn Quy, ngồi giữa gió lớn, bắt đầu vẽ tranh.

Bức tranh này của hắn vẽ suốt bốn ngày ba đêm.

Tới khi hắn thả bút xuống, mặt trời vừa mới ló dạng khỏi biển mây, ánh sáng rực rỡ vàng óng trải dài đại địa, thụy khí* quay cuồng, một sợi nắng màu chiếu lên bức tranh, xuyên qua nó mà vẽ núi sông, bên trong dường như có một đám người và thuyền bè đương qua lại.

*Thụy khí: Dòng khí may mắn.

“Xong.” Trúc Chi cất bút vẽ đi, dọn dẹp mọi thứ, trước khi Phó Cửu Nương rời khỏi Thủy huyện đã đưa tranh cho nàng.

“Ta đây không có gì đáng giá, bức “Thăm núi Nhạn Quy” này tặng cho ngươi.” Trúc Chi nói.

Phó Cửu Nương mở tranh ra xem, chỉ thấy bức tranh là một ngọn núi mờ mịt, dưới chân núi có ao hồ, trên mặt hồ có con thuyền đón gió mà đi, trên thuyền là một nữ tử mặc y phục màu vàng quay lưng với bọn họ, vịn vào lan can nhìn về nơi xa, vạt áo bay múa theo làn gió.

“Bức tranh này rất đẹp.” Phó Cửu Nương thật lòng yêu thích: “Vậy ta không khách sáo nữa.” Có bức tranh này, nàng tin rằng phụ thân sẽ ra tay giúp đỡ hắn.

“Vốn dĩ cũng không cần phải khách sáo làm gì.”

Bọn họ chào tạm biệt nhau trước cửa Phương gia thôn, người hầu của Tô gia vội vàng đánh xe ngựa, chở Phó Cửu Nương rời khỏi Thủy huyện.

Trong đạo quan, Phó Yểu nhìn xe ngựa Tô gia đi xa, nói với Chung Ly: “Bức tranh đó chắc là giấc mộng hoàng lương rồi.”

Bút Hoàng Lương là thần binh, bức tranh do nó vẽ ra sẽ thành sự thật, tiền được vẽ trong tranh cũng là thật, mặc dù nó sẽ sớm biến mất nhưng trong thời gian chúng tồn tại, tất cả đều là thật.

Đồng thời, thế giới trong tranh do bút Hoàng Lương vẽ ra cũng tự biến thành một thế giới nhỏ.

Có điều thế giới trong giấc mơ hoàng lương có hơi đáng sợ. Người nào bước vào bức tranh, nếu trước khi bức tranh tan biến không kịp ra ngoài thì cũng sẽ biến mất theo bức tranh đó.

“Vì ngươi mà người ta đã hao tâm tổn huyết như vậy rồi, ngươi cứ vào giấc mộng hoàng lương một lần đi, khỏi phải làm lãng phí cơ hội này. Đây có lẽ chính là bức tranh hoàng lương cuối cùng đấy.” Bút Hoàng Lương đúng là thần binh nhưng không phải ai cũng có thể vẽ ra thế giới trong mơ.

Lúc Phó Yểu nói những lời này, trên xe ngựa Tô gia, Phó Cửu Nương bị xóc nảy khó chịu, đành nằm hẳn xuống xe ngựa. Vừa lúc nàng nằm xuống, vết mực màu đen bay tứ tung khắp nơi từ bức tranh đang cuộn tròn trong tay nàng.

Ngay khi Phó Cửu Nương đang mơ màng muốn ngủ, xe ngựa đột nhiên xóc mạnh hơn, nàng bị chấn động tới mức cả người văng vào thành xe ngựa, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.

“Thúy cô, đây là đâu thế?” Tại sao con đường lại xóc tới vậy chứ?

Nàng mở miệng hỏi nhưng không một ai đáp lời.

Phó Cửu Nương cảm thấy kỳ lạ, xốc màn xe lên rồi quan sát một lượt, vậy mà lại thấy phía trước không có ai cả, chỉ có một con ngựa đang điên cuồng lao về phía trước, mà không xa đó là một hồ nước.

Ngay khi xe ngựa sắp lao tới chỗ hồ nước, Phó Cửu Nương nhìn thấy một bóng hình quen thuộc gần đó, trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng lên tiếng nhờ giúp đỡ nhưng người nọ chỉ đứng nhìn nàng lao vào trong hồ, không hề có ý định ra tay.

Tại sao…

Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu Phó Cửu Nương trước khi ngất xỉu là ánh mắt lạnh nhạt của người đó.

Chung Ly đứng ở bên bờ một lát, Phó Cửu Nương rớt vào hồ nước kia mới bò lên lần nữa.

“Khụ, khụ.” Phó Cửu Nương phun chỗ bùn tanh hôi dưới hồ ra, dùng Tị Thủy Châu để rửa sạch đống nước trên người, lúc này mới nhìn xuống cơ thể của mình, không vui nói: “Sao lại lùn thế này?” Chỉ cao hơn eo của Chung Ly một chút.

Chung Ly nhìn nàng một lát, mở miệng gọi: “Phó Yểu.”

“Đây.” Phó Yểu cử động tay chân, ngẩng đầu nhìn y: “Đang yên đang lành sao ngươi lại trở nên cao lớn thế chứ, mỗi lần nói chuyện với ngươi là lại mệt mỏi.”

Chung Ly nhìn đôi mắt quen thuộc, trái tim rốt cuộc cũng bình tĩnh lại: “Không có gì.”

“Không có gì thì đi tiếp thôi.” Phó Yểu dẫm giày thêu: “Dựa theo hành trình định sẵn thì chúng ta còn phải ngồi thuyền để tới Trường An. Có điều đằng trước không có xe ngựa, chúng ta đành miễn cưỡng ngồi lá cây vậy.”

Nàng nói xong, lấy lá cây cắt thành một chiếc xe ngựa màu xanh và một con ngựa màu vàng.

Hai người ngồi lên xe ngựa, xe ngựa bằng lá cây không quan tâm đường xá trước mắt thế nào, cứ vậy chạy điên cuồng tới mức Phó Yểu lắc bên này, đập bên kia. Nếu không có Chung Ly ở cạnh vươn tay đè đầu, giúp nàng cố định cơ thể, có lẽ mặt mũi của nàng đã bầm dập lúc nào chẳng hay rồi.

Tới khi được xuống xe, Phó Yểu đã yếu ớt nói: “Không phải cơ thể của mình quả nhiên là rất khó khống chế.”
Bình Luận (0)
Comment