Ta Chưởng Quản Thiên Cư Lâu

Chương 3 - Thống Nhất Khối 11 ( Thượng)

Tiến tới Thiên Cư Lâu, Tú lập tức hăm hở đi tới phía trước quầy hàng. Lúc này Thiên Cư Lâu vẫn trong trạng thái khép kín, thế nên hắn cũng không quan sát được tình trạng bên ngoài. Nhìn năm tấm kệ phía trước, Tú hiếu kì đi vòng vòng xem xét. Năm tấm kệ này cao khoảng mét ba, không biết là làm từ chất liệu nào. Bên trên là lớp kính rắn chắc trong suốt có thể nhìn thấy bên trong. Bên trong là một cái đĩa như thạch quang, nó phát ra ánh sáng nhu hoà đẹp mắt.

- Chỗ này để bày hàng sao, như thế nào bỏ vào đây!

Tú loay hoay tìm cách bỏ đồ vào, thế nhưng hắn không tìm được chỗ a. Nhất thời không biết làm sao, hắn liền đưa ra con gấu bông hình con chó ra phía trước. Bất ngờ xảy ra, con gấu bông theo tay hắn không chút nào cản trở tự nhiên xuyên qua lớp kính nhìn rắn chắc kia đi vào trên đĩa đặt hàng.

- Hoá ra nó không ngăn cách mình!

Nghĩ tới đây, Tú rút tay về, nhất thời khi hắn rút tay khỏi tấm kính, bên trên tấm kính xuất hiện một tờ giấy to bằng nắm tay, nó đứng thẳng mà không có chút lun lay nào. Trên mặt giấy lại xuất hiện chữ viết:

- Gấu bông đồ chơi, giá bán 80 trung phẩm linh thạch! Có thể dùng đồ vật ngang hàng quy đổi!

Cái quỷ gì trung phẩm linh thạch. Tú ngẩn ra, không biết nói thế nào. Hắn đối với giá cả không có chút nào biết. Hệ thống tự đưa ra giá cả nhất thời làm hắn cũng đỡ phải suy nghĩ. Có lẽ đây cũng là một cái tiện lợi a, bản thân hắn lại có thể an nhàn, chỉ việc đưa đồ vào là được.

Sau khi bỏ đồ vật vào toàn bộ năm cái kệ hàng, bên tai hắn xuất hiện tiếng thông báo của hệ thống:

- Năm món hàng thành công đưa ra, Thiên Cư Lâu tạp hoá chính thức 8 giờ sáng ngày mai bắt đầu tiến hành buôn bán!

Tú gật gù không thôi, như vậy là được rồi. Bán được hay không hắn cũng không quan tâm. Hôm nay cứ đến đây đã, thời gian đã không còn sớm. Quay trở về phòng ngủ, hắn cũng không bởi vì xuất hiện hệ thống mà mất ngủ đại loại. Vì thế, hắn ngủ rồi!

Thời gian cứ thế đi qua, ngày mới lại bắt đầu, Tú lại bắt đầu hành trình đến trường của hắn, không có gì khác là mấy. Cái khác ở đây là nhân sinh của hắn đã bắt đầu đặc sắc hơn mà thôi.

Vừa bước tới cửa lớp 11A1, hai tên nam học sinh trông thấy Tú liền co rút lại một bên cho hắn đi qua. Hiển nhiên hôm nay hắn đã bắt đầu để lại cho đám bạn học này kiêng kị. Lớp học lục tục có người đến. Tú đi tới bàn thứ năm, không chút e ngại ngồi xuống cạnh Trâm. Không ai nói gì, chỉ là biểu lộ một chút thì sao?

Tiếng ồn ào vang lên, Vũ dẫn theo Tam Mao cùng hai tên đàn em tiến vào lớp. Vừa vào lớp đã hướng ánh mắt về phía Tú. Không khí lớp lại có chút ngưng trọng.

- Thế nào? Đề nghị hôm qua của tao mày suy nghĩ sao?

Tú nhếch miệng cười chủ động lên tiếng hỏi.

Khoé miệng Vũ hơi co giật, thế nhưng hắn có thể nói gì bây giờ. Nhất thời một suy nghĩ trong đầu hắn loé lên. Vũ lên tiếng nói:

- Mày muốn tao đi theo mày cũng được, thế nhưng mày phải thể hiện được đi theo mày tao có thể nhận được gì, mày có thể đảm bảo được cho tao cùng đàn em của mình hay không?

- Ồ, Có chút ý tứ, thể hiện thế nào, cứ nói rõ ra!

Tú lập tức hỏi lại, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về Vũ. Ánh mắt này làm Vũ có chút không tự nhiên, nhớ lại đối phương tác phong lôi lệ phong hành ngày hôm qua, hắn thật sự có chút sợ. Lấy ra khí lực, Vũ nói:

- Khối 11 ngoài tao ra thì còn có thằng Phúc Béo, thằng Tùng Điên. Nếu mày có thể thu lại chúng nó, tao sẽ theo mày!

Lời nói đến đây, cả lớp 11A1 ồ lên, không khỏi có chút kinh ngạc. Phúc Béo cùng Tùng Điên tại khối 11 cũng là đại ca đứng đầu. Một thằng dẫn đầu lớp 11A6 cùng một thằng dẫn đầu 11A10. Vũ nói đến đây cũng đã rõ ràng ý đồ. Tú híp mắt lại, nhìn chằm chằm Vũ khiến hắn có chút không tự nhiên. Ngay sau đó Tú lên tiếng nói:

- Tốt, hết tiết tao đi một chuyến!

Một câu như sóng mãnh liệt mà ra, 11A1 nổ tung. Vậy mà đáp ứng, hơn nữa lại là dứt khoát như vậy. Nhất thời tiết học đầu tiên của 11A1 đều vô cùng khó khăn. Cả nam lẫn nữ đều có chút háo hức mong chờ. Không giống những trường cấp ba khác. Nguyễn Du là một trường học cá biệt, học sinh ở đây khi tiến vào đều biết được luật kì lạ là không ngăn cấm học sinh đánh nhau. Thế nên một ngày không ít tranh chấp cùng học sinh gây gổ với nhau không ít. Thế nhưng cấp bậc cũng không có lớn, bởi vì mỗi khối, mỗi lớp đều có người đứng đầu. Trừ khi có chuyện không giải quyết được mới tiến hành đánh nhau tập thể.

Một tiết học chậm rãi đi qua. Khi chuông báo ra chơi vang lên, Tú từ từ đứng dậy, bước ra cửa lớp. Vũ cũng dẫn theo hơn mười tên học sinh năm của 11A1 đi theo phía sau. Không ít bạn nữ cũng háo hức hiếu kì bám đuôi. Rốt cuộc một tràng hơn hai mươi người hạo hạo đãng đãng đi tại hành lang khiến cho mấy lớp bên cạnh kinh ngạc cũng là né qua. Tú đi phía trước, khí tức bá đạo nhàn nhạt toát ra. Đây hiển nhiên không phải lần đầu hắn làm chuyện này. Chỉ cần nhìn khoé miệng hắn là biết. Ở phía sau kém hai bước là Vũ cùng Tam Mao hơn mười học sinh nam, cuối cùng là một đám nữ sinh.

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên bên tai, hành lang một đám học sinh khác lớp mau chóng tránh qua nhường đường. Rốt cuộc đi tới, cửa lớp 11A6 có đến năm sáu học sinh nam đang đứng trước cửa tám chuyện. Bọn hắn cũng chú ý tới đám người Tú cùng Vũ. Thế nhưng thì sao chứ, tại khối 11, lớp bọn hắn cũng có nhân vật cấp bậc thủ lĩnh. Thấy Tú bước tới gần, sáu tên nam sinh lớp này vẫn như cũ ở trước cửa lớp thoải mái tám chuyện, không chút nào có ý định nhường đường. Mà Tú cũng không có ý định đi qua, bởi vì mục tiêu của hắn cũng chính là lớp này.

- Ồ, A1 đi đâu đấy, hành quân đi vệ sinh à, hắc hắc!

Một tên nam sinh không chút kiêng kị lên tiếng trêu ghẹo. Chỉ là đối diện với câu hỏi này của hắn lại là một nắm đấm bất ngờ xuất hiện.

Ầm!

Thân thể tên này không tệ, cao to, vai rộng, chỉ sợ là dân tập thể hình. Thế nhưng trước một đấm này lại không chịu nổi. Hắn bị đấm bay về phía sau xô phải tấm cửa lớp làm tấm cửa này va vào tường đánh cái ầm lớn. Không khí yên tĩnh mất mấy giây. Vũ ở phía sau nhìn thấy cảm thán không thôi. Tên điên này quả thực không chút nào miệng lưỡi, lập tức là đánh, không cho ai chút phản ứng nào hết. Bản thân hắn hôm qua cũng là như vậy bị đánh, không thể hoàn thủ.

- Mẹ thằng chó này!

Năm tên còn lại lập tức quát lên lao tới đánh về phía Tú. Thế nhưng bọn hắn lần này quả thực gặp được khắc tinh rồi. Chỉ thấy trước mắt bao người, Tú như một vận động viên quyền anh vậy, thân hình nhanh chóng tránh né, đồng thồi nắm đấm đi ra, một đấm một tên. Nhanh, chuẩn, chính xác là ba từ có thể miêu tả cảnh tượng vừa rồi. Sáu nắm đấm đi ra, sáu tên bạn học ngã xuống không đứng dậy nổi.

Mọi người kinh sợ phát nổ rồi. Nhất thời tiếng hoan hô vang lên không thôi. Ánh mắt Vũ sáng lên, hiên nhiên trước một màn này hắn cảm thấy thật đẹp mắt.

Tú không nói một lời, đá một tên nam sinh nằm trên đất sang một bên, hắn chậm rãi đi vào. 11A6 lúc này không ít người đã chú ý tới bên ngoài lớp. Khác với 11A1 chỉ có mười bốn nam sinh. 11A6 lại có đến hai mươi ba nam sinh. Vậy nên ngoại trừ sáu tên bên ngoài, trong lớp còn có không ít nam sinh đang vây quanh bàn dưới cùng đang đưa ánh mắt ra ngoài.

- Tên ở giữa có vết sẹo kia là Phúc Béo!

Vũ đi đến phía sau Tú, tay chỉ về phía cuối lớp mà nói.

Ánh mắt Tú hướng về phía ở giữa bàn cuối kia mà nhìn. Thấy được lúc này một tên nam sinh thân hình to béo đang nhìn hắn. Nam sinh này thân cao đến mét tám, có chút béo mập. Hai mắt hơi nhỏ, phía trên trán lại có một vết sẹo khá bắt mắt không biết do vật gì làm ra.

- Vũ Cá, chúng mày đây là muốn gì?

Phúc Béo rốt cuộc lên tiếng. Chỉ là hắn vừa nói xong câu này, Tú đã nhảy lên bàn học phóng tới. Một đám học sinh nữ hét lên, chỉ năm sáu bước, mỗi bước nhảy qua một cái bàn học. Nơi hắn đi qua, nữ thì không sao, nhưng nam sinh toàn bộ đều bị dính một cước. Trước sự ngây ngốc của toàn trường. Chân của Tú đã đá tới mặt của Phúc Béo. Nhưng bặp một tiếng, mọi người lại thấy được kì tích một màn. Phúc Béo vậy mà hai tay che phía trước đỡ được một cước của Tú.

- Ồ, cũng khá đấy!

Tú cũng ngầm khen một câu, nhưng một cước này là hết sao? Hiển nhiên là không rồi, chỉ thấy Tú xoay người san tô một vòng trên không, từ phía trên giáng xuống lại là một cước. Lúc này Phúc Béo quả thực không thể cản phá, hơn hết thao tác này cũng là quá mức suy nghĩ của hắn rồi. Vậy nên một cước này hắn tránh không nổi. Chỉ thấy ong một cái, trên đầu hắn xuất hiện không ít ông sao xoay vòng tròn.

- Đại ca!

Học sinh lớp 11A6 lúc này mới từ trong bàng hoàng mà kêu lên. Ngay sau đó là tiếng thình thịch cùng ầm ầm vang lên. Đám nam sinh vây quanh Phúc Béo lại bị Tú một quyền một cước đá bay ra ngoài. Vũ cũng không đứng yên, lúc này hắn lập tức lao đến đối với nam sinh 11A6 đưa ra nắm đấm ngăn cản mấy tên có ý định lao tới cuối lớp.

Phúc Béo lúc này lại giống y hệt Vũ ngày hôm qua, bị Tú bóp cổ nhấc lên. Mặc dù hắn to béo nặng nề, thân cao còn hơn Tú. Ấy vậy mà vẫn bị nắm cổ nhấc dậy. Vũ khoé miệng co quắp, trong đầu lại nghĩ phải chăng bóp cổ kẻ khác là sở thích của tên này.

- Tao là Tú, mày nhớ cho kĩ! Hôm nay khối 11 này tao quyết định. Còn mày, từ hôm nay đi theo tao, thế nào?

Bình Luận (0)
Comment