Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 107 - Dị Biến Bi Thương

Lê Nhã Nhu đứng bên cạnh Tịch Nhan thầm lo lắng:

“Mấy người hình như lạc quan quá mức rồi.”

Nàng không cho rằng Trần Lãm có thể đối cứng ngang tay với Ứng Thành Nhân thì mặc nhiên chiến thắng. Nỗi bất an nào đó luôn tràn ngập tâm trí nàng, trước khi có người ngã xuống vẫn thể chắc chắn được điều gì. Chưa biết Ứng Thành Nhân còn có con bài gì phía sau, Trần Lãm không cẩn thận thì vạn kiếp bất phục.

Lần này cơ thể Trần Lãm đã lột xác so với lần gặp Bạch Thanh Huy, nhớ có hồn lực gia trì giữ cho tinh thần thanh tỉnh mà hắn vượt qua được một chiêu sinh tử. Mạo hiểm lấy công kích luyện thể, hắn đã bước vào Tứ Trọng trung kỳ, tam tu chân chính ngang bằng.

Hắn ngầm đong đếm, với Hành tự Giả chỉ cần còn một hơi thở, một tia ý thức và linh lực thì trận này hắn không thể nào bại. Đương nhiên cả ba yếu tố không thể nào thiếu sót. Tuy nhiên cũng không thể kéo dài, linh lực có hạn, Hồi Thiên Đan có hạn, không được phép để trận chiến đến bước đó. Khi đó người chết chắc chắn là hắn.

Như vậy, hắn phải nắm quyền chủ đạo, bị động phòng ngự chỉ có tiêu hao đến chết. Nhất là lúc này tình trạng của Ứng Thành Nhân không còn duy trì toàn thịnh, khí thế của đã suy giảm, tinh thần bị đả kích không ít sau những lần chứng kiến hắn chống đỡ.

“Không thể nào!” Ứng Thành Nhân gào một tiếng chói tai.

“Khả năng hồi phục của súc sinh này quá kinh người.” Lữ Chí Hòa truyền âm:

“Lệnh cho ngươi không được thua, ngươi phải biết một khi thua tức là Vô Ngân thương hội chúng ta bại dưới tay một tiểu tử non chẹt tu vi thấp kém, đời đời không thể rửa sạch nỗi nhục.”

“Không những vậy hậu quả đối mặt đại nhân thế nào ngươi có thể hiểu rõ. Xuất hết thủ đoạn, những chuyện khác ta cầu đại nhân.”

Giờ phút này, Ứng Thành Nhân buộc phải chấp nhận ý tứ của Lữ Chí Hòa, nếu thất bại thì ngay cả Lữ Chí Hòa cũng gánh không nổi.

“A!” Ứng Thành Nhân ngửa đầu rống dài một tiếng, ngón tay điểm mạnh vào ấn đường.

Bộ mặt hắn vặn vẹo dữ tợn như thừa nhận một loại lực lượng nào đó tra tấn. Từ ấn đường rỉ ra một giọt máu.

“Không xong, hắn muốn thiêu đốt toàn bộ tinh huyết!” Miệng lưỡi Điền Nguyên khô khốc lẩm bẩm, hi vọng phép mầu có thể xảy ra.

Không gian xung quanh Ứng Thành Nhân do lực lượng của hắn biến đổi mà rung chuyển. Ứng Thành Nhân phát ra tiếng kêu thảm liệt, thất khiếu xuất huyết một nửa, từ trong thể nội tỏa ra một cỗ lực lượng mang theo khí tức tiệm cận Phân Thần sơ kỳ. Trong khoảnh khắc, vài tia đen kịt mỏng manh kéo dài trong không gian hiện ra giống như mạng nhện.

“Hấp cho ta!” Ứng Thành Nhân siết chặt hai nắm tay, lập tức phun ra một ngụm máu dung nhập vào đại đao lơ lửng trước mặt. Hai tay nắm chặt đại đao, đột nhiên một hư ảnh lốc xoáy huyết sắc cao tới hai trăm trượng điên cuồng nuốt chửng linh khí xung quanh.

“Truy Phong Trảm.”

Lốc xoáy huyết sắc bỗng nhiên phân tách làm ba, cuồn cuộn đem Trần Lãm bao phủ vào trong đó.

Trần Lãm chìm vào lốc xoáy như cá trong đại dương, khí huyết bạo thể nổ khắp các mạch máu.

“A!” Đau đớn khôn cùng, Trần Lãm nhịn không được gào thét đầy thống khổ.

Tất cả năng lực gia tăng tốc độ được thi triển, hắn nhanh chóng bức ra khỏi lốc xoáy trong dáng vẻ huyết nhân. Hắn kinh dị phát hiện, hai cột lốc xoáy còn lại khóa chặt hướng đi theo bám không ngừng, linh khi xung quanh gặp phải cỗ hấp lực mà tán loạn khiến tốc độ hắn giảm đi đôi chút.

Chỉ trong ba hơi thở, Trần Lãm cảm nhận một ít huyết dịch trào ra bị lốc xoáy này hấp thụ, ý niệm lệnh cho hồng liên rung động không ngừng, ra sức hút ngược.

Hồng liên đột nhiên lóe sáng, giữa nhụy liên mơ hồ xuất hiện một vòng xoáy trong suốt, một cỗ lực lượng thôn phệ mênh mông cuồng bạo tràn ra. Bên ngoài cơ thể Trần Lãm, tại vị trí đan điền xuất hiện một vòng xoáy nhỏ mà nơi lốc xoáy huyết sắc tiếp xúc với nó dường như hóa thành hư vô.

Phốc!

Trần Lãm lại phun ra ngụm máu, sắc mặt hắn nhợt nhạt thấy rõ, lúc này hắn mới phát hiện hồng liên không chỉ hút lốc xoáy huyết sắc mà còn hút luôn linh lực trong đan điền.

Đúng lúc này, tứ tinh dường như bị chọc giận, lần đầu tiên tự động chuyển dời vị trí bao phủ hồng liên luân phiên xoay vòng xung quanh.

“Không thể! Tại sao ngươi có thể hấp thụ được?” Ứng Thành Nhân lộ ra vẻ kinh dị thất sắt.

Ai cũng có thể nhìn thấy sự kinh hoàng trong ánh mắt hắn. Theo một tiếng chấn động thật lớn, ba cột lốc xoáy ầm ầm sụp đổ.

“Ngươi đến cùng là tu luyện công pháp gì?!” Ứng Thành Nhân gào rống không can tâm, bản thân đã thiêu đốt tinh huyết đồng nghĩa tương lai gần như cắt đứt.

Tuy nhiên, nhìn thấy Trần Lãm suy yếu mà hắn quyết định thiêu đốt toàn bộ.

Dù tu vi vĩnh viễn đình trệ thì sao, giết được súc sinh ta mới có thể trút bỏ mọi thứ.

Hắn cắn răng chém đại đao, dùng tất cả linh lực chém ra tầng tầng lốc xoáy. Thân thể hắn chuyển động giống như bắn ra mũi tên, xuất hiện bốn phương tám hướng xung quanh Trần Lãm hòng ngăn cản chay thoát.

“Chết cho ta!” Giờ phút này gặp phản phệ trọng thương nhưng Ứng Thành Nhân vẫn điên cuồng như cũ, chiến đấu đã tới thời khắc sinh tử, mà hắn chắc chắn là sinh.

Trần Lãm nhìn sáu bảy cột lốc xoáy huyết sắc vần vũ không gian cuốn đến phong tỏa mọi đường tiến và lui, chỉ có thể mạo hiểm đánh vào một hướng mở ra đường máu.

“Trấn Hồn Thuật!”

Thân thể Ứng Thành Nhân lập tức đình chỉ trên không, mà Trần Lãm đã rơi vào một cột lốc xoáy.

“Hừ! Quá chậm!” Trần Lãm phun máu đau đớn rên rỉ.

Hồng liên chưa hoàn toàn khôi phục, lấy tu vi của hắn thúc giục thêm vẫn không đủ. Huyết vụ ngập trời, Trấn Hồn Thuật theo đó không thể tiếp tục duy trì. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để hắn có một khoảng thở, Ứng Thành Nhân không thể ra chiêu liên tục.

Nhưng tình cảnh trước mắt lúc này khiến hắn đột nhiên lạnh toát sống lưng. Ứng Thành Nhân đột ngột chuyển hướng, với một ít tinh huyết cuối cùng thiêu đốt hắn quyết định liều mạng chém vào mấy nữ An Tinh Mỹ.

“Không ổn!”

Điền Nguyên giật nảy xông thẳng đến các nàng bảo hộ nhưng ngay lập tức đã bị Lữ Chí Hòa chặn lại cười lạnh:

“Ngươi muốn phá vỡ quy tắc?”

“Tử chiến song phương, hắn dám ra tay với người ngoài thì còn nói gì quy tắc.” Điền Nguyên phẫn nộ.

“Khặc khặc! Lão tử xem ngươi có thể làm gì.” Lữ Chí Hòa tàn độc đánh ra một chưởng.

Trần Lãm bị các luồng lốc xoáy kìm hãm nhất thời không thể bắt kịp, mắt hắn như nứt toác ra nhìn các nàng bất ngờ bị đánh tới.

Hai mắt long lên sòng sọc, hắn lật cổ tay, một lá bùa xuất hiện.

“Khà khà! Ta có chết cũng phải có các người bồi bạn.” Ứng Thành Nhân chảy hai hàng huyết dịch từ hốc mắt, da mặt co lại kích động.

Hắn lại nâng đại đao chém xuống.

“Động vào tiểu thư. Chết!”

Đột nhiên một thanh âm trầm thấp chấn rung màn nhĩ mọi người. Đại đao trong tay Ứng Thành Nhân chém được một nửa, tầng tầng lớp lớp không gian trên cao đổ vỡ thành hư không.

Ứng Thành Nhân cảm nhận một cỗ uy áp tử vong nặng nề ập tới muốn thoái lui nhưng thân thể không cách nào hoạt động dưới áp lực này. Một chưởng ấn mang theo áp lực nặng nề như dãy núi hung hăng đập mạnh vào hắn.

Bùm!

Thân thể Ứng Thành Nhân bạo tạc thành một mảng máu văng tứ tung. Trong mắt Trần Lãm, linh hồn Ứng Thành Nhân đồng thời nổ tung dưới chưởng ấn kinh khủng này.

“Rốt cuộc là ai?” Trần Lãm thều thào lẩm bẩm, nhìn lại không thấy Lữ Chí Hòa đâu, có lẽ hắn phát hiện không gian băng liệt sụp đổ từ sớm nên đã tẩu thoát

Từ trong hư không, một lão giả tóc trắng bước ra, khí thế áp bức kinh người làm tất cả người nơi này muốn ngã quỵ.

“Hự!” Trần Lãm phun ra mấy ngụm máu, cảm giác như con kiến đứng trước con voi, thần sắc khủng hoảng:

“Hợp Thể kỳ!”

Hắn không phải lần đầu nhận loại uy áp này, chính xác là lần thứ hai. Cảm giác này không khác gì so với lần bị Liên Nguyệt muốn lấy mạng. Cảm giác bị bóp nghẹt đến bí bách, khó thở, bất lực này hắn không thể nào quên. Hơn nữa khí tức này so với Liên Nguyệt năm trước còn mạnh hơn không ít, tối thiểu phải là Hợp Thể trung kỳ hoặc hậu kỳ.

Nhìn thấy lão giả tóc trắng này từ từ tiến đến nhóm người An Tinh Mỹ, hắn rốt cuộc đã nhận biết tiểu thư trong lời nói vừa rồi là ai.

Lão giả tóc trắng không nhìn bất kỳ ai, hắn rảo bước tiến đến, ánh mắt ngừng lại Hạ Tư Ngọc lấy ra một lệnh bài xanh ngọc khắc chữ “Hạ” mặt trước, mặt sau khắc hai chữ “Tư Ngọc”, hắn thấp giọng:

“Tiểu thư có nhìn ra vật này không?”

Hạ Tư Ngọc mở to đôi mắt che miệng cả kinh nói:

“Thứ này…”

Nàng trực tiếp lấy ra một khối lệnh bài từ trong nhẫn trữ vật y như đúc.

Lão giả tóc trắng nhìn thấy lệnh bài này giống như đã xác nhận chính xác, đột nhiên quỳ xuống cung kính:

“Lão nô Đoạn Mộc Cung khấu kiến tiểu thư! Phụ mẫu của người để lão nô tới đón người về nhà.”

Hạ Tư Ngọc cười khẩy trào phúng:

“Bỏ ta bảy mươi năm ở ngoài rồi bây giờ các ngươi mới tìm tới còn muốn ta trở về?”

Đoạn Mộc Cung vẫn chấp tay cung kính nói:

“Bẩm tiểu thư, phụ mẫu người vì muốn để người kinh lịch hồng trần, thấu hiểu nhân gian mong người hiểu cho.”

Hạ Tư Ngọc lạnh lùng lắc đầu, trong ánh mắt không hiển lộ một chút tình cảm, trầm giọng nói:

“Nếu mấy người họ muốn tìm ta thì đã đích thân tới, ta đã là đệ tử Quỳnh Hoa Cung, ngươi trở về đi.”

Đoạn Mộc Cung kiên quyết quỳ gối nói:

“Tiểu thư tuyệt đối không thể trái ý phụ mẫu người. Người trở về, tài nguyên gia tộc bồi dưỡng không phải là thứ ở đây có thể cung cấp được.”

Hạ Tư Ngọc đảo mắt nhìn đến Trần Lãm chật vật khốn đồn mà lòng rỉ máu, nàng trừng mắt quyết liệt nói:

“Ta nói rồi ta không trở về, hơn nữa bất cứ ai ta cũng không muốn nhìn.”

Đoạn Mộc Cung đối với Hạ Tư Ngọc cứng rắn than nhẹ một hơi, đây là lệnh từ gia chủ, hắn không thể làm trái. Đôi mắt nheo lại, ánh mắt của Hạ Tư Ngọc không thoát khỏi sự chú ý của hắn. Nhìn thấy thanh niên lay lắt kia, hắn thầm hạ quyết định, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Hạ Tư Ngọc.

“Tiểu thư, xin thứ cho lão nô đắc tội.”

Hắn chụp Hạ Tư Ngọc vào tay, với thực lực của hắn muốn đi thì không ai có thể cản. Đúng lúc này Tịch Nhan quát to:

“Tư Ngọc là đệ tử Quỳnh Hoa Cung, Quỳnh Hoa Cung do Nhật Nguyệt Thiên Sơn ta bảo hộ, ngươi muốn bắt người là bắt, chính là muốn khiếu chiến phải không?”

Ngoại trừ Điền Nguyên, còn lại ai nấy đều chấn động tinh thần. Trên tay Tịch Nhan là một lệnh bài huyết sắc khắc bốn chữ “Nhật Nguyệt Thiên Sơn”.

Nàng ta thật là người của Nhật Nguyệt Thiên Sơn? Nói vậy còn có hi vọng.

Trần Lãm không nghĩ tới thân phận của Tịch Nhan thâm sâu đến như vậy. Dáng vẻ của An Tinh Mỹ cũng cho thấy ngay cả nàng cũng không nhận ra xuất thân rõ ràng của Tịch Nhan.

Hắn liếc về Hạ Tư Ngọc nhìn ra tâm ý trong mắt nàng không hề muốn đi chút nào. Nhưng trước cường giả Hợp Thể kỳ, một cái búng tay cũng đã đủ lấy mạng hắn, lúc này hoàn toàn không có cách nào ngăn cản.

Đoạn Mộc Cung hít sâu một hơi, dính phải Nhật Nguyệt Thiên Sơn không phải phiền phức nhỏ, nhưng ý của gia chủ phải thực hiện.

“Đây là chuyện riêng gia tộc tìm người thân trở về, Nhật Nguyệt Thiên Sơn can dự vào có điều không phải cho lắm.” Đoạn Mộc Cung trấn định nói:

“Ngày hôm nay, lão hủ phải đưa tiểu thư về, ai cũng không thể cản, nếu Nhật Nguyệt Thiên Sơn có chuyện xin mời sơn chủ đến Hạ gia Đông Hải làm khách.”

“Ngươi…” Tịch Nhan cắn răng, đối phương tựa hồ như không sợ.

Đoạn Mộc Cung nói rồi quắt mắt nhìn về Trần Lãm vung tay đánh ra một chưởng.

Ánh mắt Trần Lãm kinh hoàng, trúng phải một chưởng này không chết cũng tàn phế, vội vàng vận dụng hết lực lượng phòng ngự, lá bùa của Thanh Hàn cầm sẵn trong tay.

Bỗng có một giọng nói truyền vào thức hải hắn:

“Thả lỏng tinh thần, không cần sử dụng lá bùa kia, ta phụ ngươi đỡ một chưởng này, sau đó lập tức giả vờ bị phế.”

Phốc!

Trần Lãm bị chưởng lực đánh bay hơn trăm trượng lăn lóc như bùn nhão nằm bất động.

“Không!” Hạ Tư Ngọc gào to bi thương, đôi mắt đẹp cực kỳ thê lương, khóc không thành tiếng, tinh thần nàng gặp phải đả kích dữ dội, cơ thể run rẩy kịch liệt.

Phốc!

Ánh mắt nàng tuyệt vọng khổ sở, máu tươi vô thức tràn ra khỏi khóe miệng, nàng ôm chặt ngực mình nghẹn ngào:

“Hu hu… tại sao… tại sao lại giết hắn?”

“Xin tiểu thư thứ lỗi.” Đoạn Mộc Cung bộc phát khí thế trấn áp toàn trường, một tay nắm lấy Hạ Tư Ngọc đờ đẫn thống khổ xông vào hư không mất dạng.

Đợi hắn đi rồi tất cả nữ nhân gấp rút lao về Trần Lãm hốt hoảng:

“Trần Lãm, trưởng lão!”

An Tinh Mỹ là người đầu tiên nắm lấy tay hắn, phát hiện tim vẫn còn đập nhưng hơi thở suy yếu cực điểm.

“Ta chưa chết… hừ… đau…” Trần Lãm hấp hối lim dim hai mắt, nhìn gương mặt tuyệt mỹ thấm đẫm nước mắt cố nở ra một nụ cười.

“Đừng nói nữa.” An Tinh Mỹ rơi nước mắt lã chã trên mặt Trần Lãm, không chậm trễ nhét liền mấy viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn.

Nàng không nghĩ ngợi được gì nữa, mặc kệ quan hệ Hạ Tư Ngọc với hắn là gì, mục tiêu duy nhất bây giờ là làm cho hắn hồi phục.

“Điền Lão mau mang hắn về phủ.” Tịch Nhan nóng ruột hối thúc.

Sự tình ngày hôm nay bắt buộc phải làm cho ra lẽ, chuyện này không khác nào một cú tát thẳng vào mặt Nhật Nguyệt Thiên Sơn đỉnh danh đại lục.

Trên một bình nguyên vắng vẻ, Đoạn Mộc Cung mang theo Hạ Tư Ngọc thần trí ngốc trệ băng băng một đường bay đi. Trong đầu hắn không nghĩ tới Tinh Ngấn thương hội thuộc về Nhật Nguyệt Thiên Sơn, chuyện này nhất quyết phải bẩm báo với gia chủ.

Chỉ là hắn cảm thấy tinh tú trên trời hôm nay làm sao sáng hơn mọi ngày.

“Không tốt!”

Chẳng biết vì sao nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn cảm nhận sát khí lẫm liệt ngập trời phủ xuống.

“Vì tiền bối nào xuất hiện? Lão nô đi đường khác tuyệt đối không mạo phạm ngài.” Đoạn Mộc Cung kính cẩn nói, uy thế phủ xuống khiến hắn hít thở không thông.

“Mượn cánh tay của ngươi làm khách!” Thanh âm trầm thấp không phân biệt nam hay nữ truyền thẳng vào đại não hắn.

Đoạn Mộc Cung tê liệt tâm thần, người này chắc chắn là cường giả Đại Thừa kỳ của Nhật Nguyệt Thiên Sơn, còn là Đại Thừa kỳ rất mạnh.

Xẹt!

Ánh sáng tính tú như chứa đựng hàng ngàn sợi tơ mỏng manh bắn xuống cắt phăng cánh tay Đoạn Mộc Cung.

“A!” Hắn gào thét tê tâm phế liệt.

Công kích quá nhanh hắn không thể nào phản ứng. Giữ chặt Hạ Tư Ngọc, hắn bóp nát một tấm phù, cơ thể cùng Hạ Tư Ngọc biến mất tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment