Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 100 - Ngọc Thể

Một canh giờ trước đó, Trần Lãm quan sát bầu không khí náo nhiệt giữa các nữ nhân tranh nhau mua các loại y phục mới cảm thấy hài lòng vô cùng. Hắn dặn An Tinh Mỹ không công bố bất cứ điều gì liên quan hắn ra ngoài nhằm phòng tránh bị tình nghi. Hắn dự đoán chuyện ngày hôm nay sớm muộn sẽ kinh động khắp Vũ Lăng Thành, trong đó có Vô Ngân thương hội. Hắn không dám chắc Vô Ngân thương hội có nghi ngờ hay không, cẩn thận vẫn là tốt hơn.

Điểm uy danh của hắn không tăng thêm bao nhiêu, chủ yếu chỉ tăng một ít đến từ Quỳnh Hoa Cung nhưng hắn không mạo hiểm, đợi dọn dẹp xong chướng ngại Vô Ngân thương hội mới có thể yên tâm ra tay.

An Tinh Mỹ khống chế thế cục rất tốt, Trần Lãm lui vào trong tìm đến một nơi nghỉ ngơi. Hắn từ An Tinh Mỹ biết được Thanh Vũ Phường có phòng tắm khá đặc biệt, ngâm mình trong đó rất dễ chịu, vì vậy một đường thẳng tới đây.

Tháo bỏ toàn bộ y phục, hắn vừa ngồi xuống bên hồ nước nhỏ thì một cảm giác thoải mái khoan khoái xâm lấn vào đại não, linh hồn có dấu hiệu muốn đột phá. Trực giác cho thấy cái hồ này không tầm thường, hắn gọi Bạch Đình ra hỏi ngay:

“Em biết cái hồ này không? Ta thấy nó ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn.”

Bạch Đình mở to đôi mắt ngắm nghía một lúc reo lên:

“Hồ này bình thường, đá trong hồ mới là vấn đề, trong hồ này có một viên đá gọi là Bổ Hồn Thạch. Công tử có nhớ Bổ Hồn Dịch không? Bổ Hồn Dịch chiết xuất từ Bổ Hồn Thạch mà có. Có khả năng cao trong quá khứ từng có một vị hồn tu chết tại đây nên linh hồn của hắn dung nhập vào viên đá này thai nghén ra.”

“Ra là vậy, xem ra mấy chị em Quỳnh Hoa Cung không biết thứ này.” Trần Lãm gật đầu lấy ra Dưỡng Hồn Thạch.

Hoàn Nhan Tuyết Y vẫn nằm bất động trong Dưỡng Hồn Ngọc mà lượng Bổ Hồn Dịch được Trần Lãm đổ vào đã vơi đi một nửa.

“Công tử có thể đặt Dưỡng Hồn Ngọc vào trong hồ này, đồng thời cho ít giọt Bổ Hồn Dịch vào tăng thêm hiệu quả. Bổ Hồn Thạch này công tử có thể đem trang viên, trong tương lai có thể khiến nó gia tăng số lượng nữa.” Bạch Đình lại nói.

Lời nàng đúng với ý định của Trần Lãm nhưng đây là tài sản của Quỳnh Hoa Cung, hắn không thể tự ý thu làm của riêng được, dù các nàng không biết thì nó vẫn là của các nàng, phải hỏi ý trước.

Hắn làm theo lời Bạch Địch đặt Dưỡng Hồn Ngọc xuống hồ rồi xếp bằng vận chuyển hồn lực. Sau trận chiến tại Trung Thiên Sâm Lâm, hắn liên tục hấp thụ linh hồn, hiện tại đã chạm ngưỡng đột phá trung kỳ, chỉ cần điều hòa một lúc chắn chắn đột phát.

Thức hải của hắn bình thường như một vùng biển nhỏ lặng yên không sóng gợn lúc này bắt đầu đánh lên vài cơn sóng nhỏ, phạm vi thức hải mơ hồ mua phá vách ngăn vô hình bao bọc xung quanh tỏa ra lớn hơn một chút.

Đột nhiên có hắn cảm nhận có một ngoại vật tác động lên bên ngoài cơ thể, ngay tại vị trí côn thịt có gì đó chặt ních bao phủ nén ép. Tu sĩ trong qua trình đột phá nếu cắt ngang sẽ bị thương, miệng phun ra búng máu tươi, đầu óc đau nhức như kim đâm, hắn quắt mắt trừng lớn, một gương mặt trắng bệt phớt hồng xuất hiện trong tầm mắt.

Đồng thời một tiếng la thất thanh rúng động vang lên. Trần Lãm xác định người phía trước là Hạ Tư Ngọc, lúc này đang ngồi thẳng trên đùi hắn, phía dưới côn thịt đã chui tọt vào trong hạ thể phá tan màn chắn.

“Trấn Hồn Thuật.”

Hắn lập tức định trụ linh hồn Hạ Tư Ngọc, động tĩnh nàng gây ra quá lớn, nhất là trong tư thế ác quỷ này nữa, mấy nữ nhân kia kéo đến thì khổ.

Xui cho hắn là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thanh âm lo lắng của An Tinh Mỹ vọng từ ngoài cửa truyền đến:

“Ngọc Nhi, có chuyện gì vậy?”

Trần Lãm phát hoảng nghĩ không xong, lập tức truyền âm cho Hạ Tư Ngọc:

“Mau nói gì với nàng ta đi không chúng ta chết chắc.”

Hạ Tư Ngọc kinh hãi trong đau đớn, phía dưới đã chảy dòng máu đào nhuốm hồng một vùng nước xung quanh. Nàng không tin nổi sao Trần Lãm lại có mặt trong này, vừa nhảy xuống đã trúng ngay côn thịt đâm thẳng vào màng trinh giữ gìn suốt trăm năm qua. Kinh khủng hơn nữa là hắn còn là hồn tu, linh hồn của nàng nhất thời mất đi cảm tri đối với thân thể.

Ngay khi hắn truyền âm cũng là một hồn lực nhu hòa xoa dịu dao động trong linh hồn, nàng tỉnh táo trong sát na, buộc miệng nói vọng ra:

“Không có cung chủ, đệ tử đột phá có chút vấn đề, hiện đã không sao, đệ tử cần tĩnh tâm a.”

“Vậy ta không làm phiền ngươi, đừng cố ép bản thân quá.” Giọng nói An Tinh Mỹ vang lên, tiếng bước chân dần nhỏ lại.

Trần Lãm lúc này mới yên tâm giải khống chế, hắn lại phun ra ngụm máu tươi lên ngực trần trắng tươi như hái trái dưa chờ người đến hái.

“A… ngươi sao lại thế này.” Hạ Tư Ngọc co rụt ánh mắt.

Tâm tư xấu hồ mất sạch, nàng phát hiện hắn bị nội thương, nét mặt tái nhợt hiện rõ trên mặt Trần Lãm.

“Hừ… còn không phải do ngươi, ta đang đột phá thì bị ngươi phá hoại.” Trần Lãm cắn răng trừng mắt.

“Ta… ta xin lỗi. Ta không biết trưởng lão ở đây. Á…”

Hạ Tư Ngọc cuống quít, thân người chợt động muốn kiểm tra hắn thì côn thịt cọ xát với lớp thịt ấm bao bọc khiến nàng không chịu được nhũn người ra.

Trong lúc nàng cảm thấy sợ hãi vì bản thân vô tình giá họa thì Trần Lãm liền hôn thật sâu vào đôi môi chín mộng của nàng. Đột kích bất ngờ làm Hạ Tư Ngọc không kịp phản ứng. Mới vừa rồi còn đang trong hoảng loạn thì hơi thở nam nhân ập tới.

“Đệ tử làm sai thì phải chịu phạt.” Thanh âm gầm gừ của Trần Lãm truyền âm tới.

Lưỡi của Trần Lãm gắt gao cuốn lấy đầu lưỡi nàng, đầu lưỡi của hắn du hành khắp trong miệng nữ nhân khiến nàng run rẫy cả người.

“Trưởng lão cũng là… hồn tu?” Hạ Tư Ngọc khó khăn dứt khỏi môi Trần Lãm thở dốc nói.

“Cũng? Ngươi cũng là hồn tu?” Trần Lãm bất ngờ hỏi lại, vừa rồi sử dụng Trấn Hồn Thuật cảm giác linh hồn của nàng không thua kém so với hắn.

“Ư…”

Hạ Tư Ngọc lại bị cái miệng rộng há ra vồ lấy đôi môi anh đào của nàng, đưa lưỡi vào miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho. Bên dưới vẫn còn đau đớn rung lên từng nhịp khiến nàng thở không hơi.

Một cảm giác căng cưng lan tỏa khắp hạ thân, một dòng nước ấm tràn lan từ nội thể tiết ra, hô hấp như dừng lại, Hạ Tư Ngọc ôm chặt cổ Trần Lãm co giật mãnh liệt.

“Ha… sướng…”

Hạ Tư Ngọc thều thào nói, vừa đạt cao trào lần đầu tiên trong đời khiến nàng cảm thấy như thăng thiên, đau đớn biến đâu mất. Chiếc lưỡi thơm thò ra tuôn theo hơi thở nóng rực thơm ngát tiếp tục bí hắn miệng lưỡi đưa đẩy.

Cánh mũi phập phồng phả ra hơi thở nóng rực. Trần Lãm cảm thấy đôi tay to lớn của Trần Lãm không ngừng xoa bóp cặp đào chín mọng, từ ngực nàng truyền tới từng cơn ngứa ngáy nhột nhạt, khiến nàng không cách nào kiểm soát được bản thân mình nữa. Ngực nàng lúc này bị hắn nắn đến căng cứng, hai viên ngọc phấn hồng trên đỉnh cũng cứng lại.

“Trưởng lão… đợi đã.” Hạ Tư Ngọc đột nhiên giơ ngón tay chặn môi Trần Lãm.

Nàng phất tay lấy ra một chiếc giường bông đặt giữa hồ, ánh mắt chớp chớp yêu kiều nói:

“Ta muốn ở trên này, êm hơn. A…”

Côn thịt rút mạnh ra ngoài làm nàng muốn lên co giật lần nữa, Trần Lãm nhanh chóng bế nàng nhảy lên giường. Nhìn gương mặt hồng hào dưới ánh trăng mập mờ, Trần Lãm làm ra vẻ mặt tà ác mim cười. Hắn luồn tay vào u cốc của Hạ Tư Ngọc, quét lây mớ dịch hỗn độn trắng hồng tại nơi đó.

Hắn đưa bàn tay dính đầy dâm thủy và máu đào đưa lên trước mặt Hạ Tư Ngọc trừng mắt nói:

“Liếm hết cho ta.”

Hạ Tư Ngọc ngửi thấy mùi hương nồng nồng tiết ra từ thứ nước trong tiểu huyệt, trước khí thế mãnh liệt của Trần Lãm đành chấp nhận không dám cãi. Nàng đưa chiếc lưỡi át mút chặt lấy mấy ngón tay hắn kèm theo đó là hơi thở nặng nhọc.

Bất ngờ Trần Lãm nhét thẳng hai ngón tay vào miệng nàng, kẹp lấy cái lưỡi non mềm đưa qua đẩy lại du ngoạn khắp thành vách trong khoang miệng. Hạ Tư Ngọc không dám phản kháng, trải qua cảm giác bị chế trụ linh hồn nàng không dám cãi lời, cố gắng dùng chiếc lưỡi đinh hương của mình vừa mút liếm tay hắn kèm theo ánh mắt vũ mị tận hưởng.

Trần Lãm hài lòng lấy tay còn lại xoa nắn khắp người nàng. Ma trảo theo đôi gò bồng đảo mò xuống đến bụng dưới, uốn cong một đường đi thẳng đến khe thịt phủ đầy cỏ đen dọc hai bên. Dừng lại đó, hắn nhẹ nhàng mân mê vùng cỏ đen nhạy cảm đó. Trong ánh mắt của Trần Lãm, u cốc ướt đẫm được bao bọc bởi một vòng cỏ đen khép kín từ đầu tới cuối, hấp dẫn lạ thường. Ngón tay ác quái chọc ra, chọc vào cái khe thịt mềm mại đó, chỉ vào nửa đốt ngón tay lại rút ra, thỉnh thoảng khẩy lên hạt thịt đỏ ao phía trên khiến nó lộ ra vểnh lên sau lớp thịt mỏng.

Nước thơm tiết ra càng nhiều, Trần Lãm khoái chí đâm sâu ngón tay vào trong tiểu huyệt chật hẹp, một cảm giác nồng ấm che phủ khắp bàn tay hắn. Đột nhiệt mấy lớp thịt siết chặt, miệng nữ nhân “ư ư” mấy tiếng, gò thịt nhô cao vểnh lên, một dòng nước ấm phun ra ngay phía trên ngón tay hắn.

“Ngươi thật hư đốn, ta chỉ sờ một lúc mà tiểu ra.” Trần Lãm cười tà ác đưa tay lên cho Hạ Tư Ngọc tiếp tục liếm mút.

Tiết thân hai lần liên tục, nàng đã bị dục vọng xâm chiếm toàn bộ không biết bất cứ thứ gì. Chỉ cần thứ hắn đưa là tốt nhất, ngon nhất. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự khuất nhục như vậy, nhưng không hiểu sao sự sung sướng thỏa mãn khiến nàng muốn mình ở mãi trong đó không muốn thoát ra.

Trần Lãm bất ngờ rút tay ngồi ra sau đầu Hạ Tư Ngọc, mạnh mẽ kéo ngược cổ nàng xuống trước côn thịt giương lên như cung tên. Nàng chăm chú nhìn vào dương căn thù lù trước mắt. Nó đang lẫm lẫm uy phong cương lên trước mắt nàng, cái đầu tròn dẹt to lớn như nắm đấm, lúc này trong mắt lại giống như một viên kim cương màu tím đen lấp lánh dưới ánh trăng. Gân máu căng phồng chạy dọc đan xen lẫn nhau quấn chặt lấy côn thịt trông như một con huyết xà đang uốn mình cuộn khúc.

Không đợi Trần Lãm nói, Hạ Tư Ngọc chủ động vươn đầu lưỡi chạm vào côn thịt, mùi hương nam tính nồng đậm đánh sâu vào khứu giác. Mặt đẹp đỏ ửng, trong lòng không hề chán ghét thứ này chút nào, chất dịch dính dính nhớt nhớt này làm cho nàng có cảm giác mê muội, cả người nóng bừng dữ dội.

Miệng thơm khẽ mở, đầu ngẩng lên, chiếc lưỡi đinh hương hút chặt nửa côn thịt vào trong.

“Hừ… Ngọc Nhi ngậm chặt vào, sâu vào.” Trần Lãm phấn khích kêu lên.

Hạ Tư Ngọc đánh trống ngực liên hồi, nàng từ lâu nghe qua An Tinh Mỹ kể về Trần Lãm mà tỏ lòng ngưỡng mộ, đối mặt với người trước mặt cảm thấy không có gì mất mát, có thể nói là lớn mật vô cùng.

Nàng chậm rãi hút vào phun ra, liếm láp dọc thân côn thịt, lưỡi thơm quét tới hai quả đạn ở dưới ngậm vào xoa bóp bằng lưỡi ướt. Ánh mắt lộ ra vẻ say sưa, nàng như toàn tâm toàn ý chăm sóc côn thịt, đôi môi đỏ mọng phản chiếu ánh sáng lên tầng nước bọt tràn trề dâm mỹ.

Đột nhiên Hạ Tư Ngọc cảm thấy hắn động thân, đột nhiên hạ thể lại truyền lên từng cơn từng cơn sướng thoải mái, nàng cảm nhận được một lượng lớn mật dịch không ngừng từ trong tiểu huyệt chảy ra. Ngón tay của hắn kết hợp với cái lưỡi thô ráp khuấy đảo từng thớ thịt ấm áp làm toàn bộ da thịt mềm mại ẩm ướt đến cực điểm, lông mao ướt mượt tựa như bãi cỏ vừa trải qua một cơn mưa xuân. Vùng cỏ đen bóng ướt dập dìu phủ lên khe suối trong veo sâu thẳm, lúc thì nở rộ để lộ ra khe hở nhỏ hẹp.

Hạ Tư ngọc run run một chút, khe suối mẫn cảm muốn hé mở sẵn sàng cho thứ hung hãn kia lần nữa xâm nhập, bờ eo vặn vẹo theo từng đợt liếm của hắn như rắn nước.

“Trưởng lão… thiếp muốn làm nam nhân của chàng.” Hạ Tư Ngọc nỉ non, khuôn mặt đỏ rực như ánh hoàng hôn, xuân ý tràn đầy, lời nói hàm ý hờn dỗi:

“Chàng định ghẹo thiếp đến khi nào? Ư… thiếp ngứa… thiếp muốn chàng.”

Trần Lãm như không nghe, hắn vẫn tiếp tục những động tác của hắn, không chịu buông tha:

“Làm sao ngứa? Nói ta xem.”

Hạ Tư Ngọc buông tay thả ra côn thịt, nàng dùng sức đầy Trần lãm ra ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân đưa lên kẹp lấy hông hắn, đôi ngọc thỏ ép sát vào ngực hắn, bờ môi hôn lên cơ ngực hắn ỉ ôi:

“Thiếp sướng, thiếp cảm nhận linh hồn của mình khi chàng chiếm lấy thiếp rất thoải mái.”

“Thế sao ban đầu là la làng? Hại ta muốn chết.”

Trần Lãm hai tay nâng phần hông đầy đặn của nàng lên đặt lên côn thịt nằm dọc, hắn muốn trêu ghẹo thêm một phen để nàng hứng tình đến cực điểm. Hạ Tư ngọc cảm nhận cái khúc thịt cứng rắn kia tiếp xúc với khe suối ướt át không nhịn được, lắc lư kiều đồn đẫy đà muốn trượt tới cho nó đâm sâu vào lỗ huyệt nhỏ nhắn, miệng không ngừng rên rỉ:

“Hứ… thiếp đau, tưởng rằng là ai, nếu là trưởng lão thì thiếp nguyện ý, chàng mau đút vào thiếp, mau chơi thiếp, thiếp muốn sướng.”

Bốp!

“Ái da…” Hạ Tư Ngọc yêu kiều khẽ gắt một tiếng dâm dật, bờ mông trắng nỏn in lên một dấu tay đỏ ửng.

“Phá rối ta tu luyện, phạt nàng tự xử lý, không được ta đánh thêm.” Thanh âm uy nghiêm vang lên:

“Banh chân ra, chấp tay sau đầu, ngồi xuống.”

Hai mắt Hạ Tư Ngọc sáng lên, hai cánh môi thịt bên dưới lúc này đã mềm oặt nở rộ, chỉ chờ đợi tới lúc này tiếp đón thứ to tướng kia xâm phạm.

Nàng ngoan ngoãn làm theo lời hắn, đôi chân ngọc tách ra phô bày toàn bộ nơi tư mật ra trước mắt.

“Chàng… thiếp có cần phải cắt bớt không?” Hạ Tư Ngọc lí nhí nhìn xuống mảng cỏ ớt phía dưới.

“Không cần, như vậy nhìn dâm hơn ta thích.” Trần Lãm cười chảy nước miếng, hai tay không ngừng nắm hai đầu nhủ đỏ hồng vểnh lên ngắt nhéo.

Hạ Tư Ngọc bị hắn kích thích, không tự chủ ngồi mạnh xuống cái “bạch”, côn thịt hung mãnh một hơi ma sát mạnh với lớp thịt mềm bên trong cắm sâu vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt. Bởi vì tiểu huyệt đã ướt đẫm từ sớm, dù chật hẹp đến đâu đều bị côn thịt khơi nới ép rộng khiến khoái cảm của nàng càng tăng mạnh hơn, dục hỏa dâng trào.

“Ư… ư… ư…”

Nàng rên cao vút, dâm thủy tuôn ra lai láng chảy ra khỏi mép thịt hoa thành lớp bọt trắng xóa đặc sệt ven háng. Côn thịt vào tới lần nào đều như mưa rào liên tục, đâm thẳng tới hoa tâm.

Sau mấy chục lần nhấp nhổm kiều đồn nuốt trọn côn thịt, sớng khoái làm toàn thân Hạ Tư Ngọc mềm nhũn, rên rĩ nói:

“Thiếp sướng, thiếp không chịu nổi nữa, mau đỡ thiếp.”

Nàng đổ vào người Trần Lãm, hắn tiện đà ôm nàng thúc mạnh hết côn thịt lút cán vào trong đóa hoa ẩm ướt xòe rộng. Nàng hét lên một tiếng lớn, mười ngón tay bấu sâu vào lưng hắn.

“Nhỏ nhỏ cái miệng lại, Tinh Mỹ biết được thì xong đời.” Trần Lãm gầm gừ khóa môi nàng, lưỡi quấn chặt không cho nàng thoát ra.

Hắn cảm thấy một trận nóng hừng hực đến tê liệt toàn thân, dâm huyệt trinh nữ vừa khai phá chật hẹp đến mức tê tai, có thể phun mật bất cứ lúc nào. Nhưng điều đó càng làm hắn động nhanh hơn, khiến cặp mông của Hạ Tư Ngọc không ngừng lắc lư lên xuống.

“Ư… chàng mạnh quá… thiếp muốn điên… ư… a…”

Hạ Tư Ngọc run lẩy bẩy, lúc này thật sự đã thấy được độ cường tráng của nam nhân này, bị hắn áp chế toàn phần, bị hắn ra vào cường hãn không thương tiếc, từng thớ thịt bên trong nàng như rách toạt đau đớn, nhưng khoái cảm không ngừng dấn tới khiến nàng như con thuyền nhỏ lênh đênh trong bão tố ngoài biển khơi. Toàn bộ ý thức của nàng nhanh chóng tập trung hết vào một nơi. Cả thân thể lẫn tâm hồn như hoà vào từng cú nhấp của hắn.

“Thứ dâm đãng này! Nàng bị ta chơi liền xưng thiếp.”

Trần Lãm ghé vào tai nhỏ đỏ ửng bên trên cắn liếm, bàn tay vuốt ve bờ eo con kiến trơn nhẵn trượt lên hai trái đào tiên nắn bóp thỏa sức. Hạ Tư Ngọc động tình cực điểm mở miệng thơm tìm tới môi hắn đem đầu lưỡi hai người quấn cùng một chỗ, tiếp nhận nước bọt từ đối phương.

“Ưm… thiếp chỉ muốn chàng chơi… thiếp là nữ nhân hiền thục chỉ dâm với chàng duy nhất.” Hạ Tư Ngọc ỉ ôi nhè ra nước miếng ẩm ướt, liếm môi hắn thều thào:

“Chàng đút vào thiếp rồi phải chịu trách nhiệm, không thiếp báo cung chủ.”

Ý tứ vừa hăm dọa vừa dâm đãng dấy lên khoái cảm mê say khắp đại não Trần Lãm. Không chỉ ở dưới mà trong đầu sướng khoái miên man. Trong mắt hắn, mỹ nhân dâm đãng trong lòng trầm mê trong đau đớn và khoái lạc. Cặp mắt sâu thẳm lúc thì ai oán lúc thì mê dại xen kẽ, lúc thì khép chặt cong lên khóe môi dâm dục. Trong miệng tiếng rên rỉ ư ử liên tục tuôn ra.

“Hứ… sâu quá chết thiếp… ứ… đâm lủng thiếp… ứ…” Hạ Tư Ngọc trắng mắt truyền âm, cảm giác như côn thịt muốn đâm thẳng tới bụng.

“Hừ… hù dọa ta này… hừ… dâm huyệt nàng quá chặt, thật là sướng quá!”

Trần lãm không hề giữ lực chút nào, từ lần ngủ cùng Vương Thi trong Địa Cung đến hiện tại chưa được đâm vào nơi chật hẹp ẩm ướt thế này khiến hắn rất khó chịu, An Tinh Mỹ trong trang viên cũng chỉ là xoa dịu đi một phần, không hoàn toàn khiến hắn thỏa mãn. Vì vậy không thương tiếc nữ đệ tử vừa mới phá thân cắm mạnh vài lỗ thịt tung tóe dâm thủy. Đôi môi thịt bên dưới như lỗ đen không đáy điền cuồng hút chặt lấy côn thịt.

Thành vách bên trong dâm huyệt bó chặt làm Trần Lãm không chịu được thở ra từng hơi mạnh hòa vào tiếng rên dâm đãng của nữ nhân thành bài ca hoan ái.

“Ứ… chậm… chậm chút… a…” Hạ Tư Ngọc í ới rên rỉ.

Xè xè!

Côn thịt vô tình tuột ra sau khi đóng thẳng tới hoa tâm, một dòng nước ấm thơm tho phun trào ra khỏi lỗ nhỏ ướt hết hạ thân hai người. Mà côn thịt theo đó trượt khỏi ra ngoài, Hạ Tư Ngọc chưa kịp thở đã bị cắm tiếp vào trong. Trần Lãm tìm tới cúc hoa nhăn nheo mê người ấn mạnh, Hạ Tư Ngọc bị tập kích nơi khác bất ngờ co rút mạnh kiều đồn, nước lũ không kìm nén bung xỏa.

“Á… đừng chọt chỗ đó… a… thiếp lại tiểu… chậm lại… á…”

Hạ Tư Ngọc bị hắn chạm tới nơi hậu đình xấu hổ không thôi, không nhịn được liên tục tiểu ra trước mặt nam nhân khi đang ân ái. Mỗi lần hắn chạm tới nơi sâu nhất nàng không tự chủ được mất kiểm soát thân thể, nước thơm không ngừng bắn ra.

“Đừng… đừng se như vậy… a… a… a…”

Trên dưới lắp đầy, nhũ hoa bị nắn thành đủ mọi hình dạng, thân thể nàng run liên tục, lỗ nhỏ trong dâm huyệt lại phun tia nước mạnh.

Hai chân nàng bị xách ngược lên, côn thịt hùng dũng đâm mạnh, mơ hồ muốn nhét hai quả đạn vào trong. Cỏ đen toàn bộ bị bao phủ bởi bọt trắng.

“Á… nóng… chết thiếp… a… a…” Hạ Tư Ngọc dâm đãng kêu la sau một cú thúc mạnh nhất từ đầu.

Theo tiếng rên rỉ cao vút, dâm huyệt lấp đầy dịch mật nóng hổi từ nam nhân phóng ra, đỉnh hoa tâm bị bắn phá mạnh mẽ liền đạt tới cao trào, cơ thịt co rút siết chặt, một luồng nước ấm trào ra. Hai luồng dịch như thủy triều hai bên dồn dập ép tới hòa quyện vào nhau, thoáng chốc đã trào ra ngoài thành một mảng trắng sữa.

“A… a… thiếp… yêu… a… a…”

Hạ Tư Ngọc bị bắn đến mức không thể nói được câu từ hoàn chỉnh, cả người tê dại, từng tia chất lỏng đặc sệt đầy ắp trong dâm huyệt. Trần Lãm không buông tha, tinh hoa tích trữ quá nhiều, hắn đứng lên nâng bờ mông tròn lên dập mạnh, mật ngọt văng khắp nơi.

“Ngọc Nhi, tiểu huyệt của nàng làm ta thật thoải mái, nhưng vẫn chưa đủ.”

Nói rồi Trần Lãm nhấc bổng cả người Hạ Tư Ngọc trong ánh mắt kinh sợ sau khi cao trào.

“Đừng… thiếp mới ra… a… a…”

Trần Lãm giống như dã thú phát cuồng, tinh hoa mấy tháng nay tồn đọng muốn phát tiết ra hết. Hạ Tư Ngọc bị hắn nhét quần lót vào đầy miệng chỉ có thể ư ử trong họng trải qua không biết bao nhiêu đợt cao trào. Đây không khác gì trận chiến thảm liệt khiến nàng không nhất nổi tay chân, chỉ là đòn đánh này đối với nữ nhân như nàng mà nói thật là một loại mỹ vị không thể nào quên.

Động tác của Trần Lãm từ sâu sang cạn, cạn sang sâu, lúc nhanh lúc chậm phối hợp nhịp nhàng. Hạ Tư Ngọc gần như mất đi cảm giác với thế giới. Nàng chỉ còn kêu thét lên trong sung sướng, trong nỗi cực khoái dâng trào.

Nhất thời, cả hai cảm thấy như linh hồn giao thoa, người này có thể cảm nhận rõ rệt những biến động linh hồn của người kia, tựa như hai người có thể hòa làm một trong một khoảnh khắc.

Ầm!

Thức hải chìm trong sung sướng nhục dục bị một chấn động vô hình làm cho thanh tỉnh, Trần Lãm và Hạ Tư Ngọc nhìn nhau trân trân, vô thức trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng mà ngọt ngào. Cường độ linh hồn cả hai trong thời khác này nhanh chóng tăng lên, thập phần thư thái.

“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Tam đại Ngọc Thể (là người đầu tiên song tu với nữ nhân sở hữu một trong ba loại Ngọc Thể tối thượng để lấy hiệu quả của ba loại Ngọc Thể đó, tiến độ: 1/3). Phần thưởng: Bí mật. Độ khó: Cực.”

Âm thanh từ hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu Trần Lãm.

Bên ngoài cửa phòng tắm, Tịch Nhan nhíu mày áp chặt tai vào cánh cửa.

“Hừm… tiếng của Tư Ngọc. Nàng ta sao lại kêu kì quái như vậy?”

Tịch Nhan dùng ánh mắt đầy nghi hoặc như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa lẩm bẩm:

“Cửa khóa, có nên vào không đây? Chắc chắn có chuyện không lành.”

Nàng lăn tăn nửa muốn phá cửa nửa không vì lúc nãy đã có An Tinh Mỹ tìm đến, cuối cùng vì dáng vẻ thong dong của An Tinh Mỹ mà nàng quyết định rời đi. Nhưng nàng không hề biết rằng bên ngoài cửa sổ phòng tắm bên kia còn có một cái đầu hé ra nhìn trộm.

Người này không ngừng chửi rủa trong lòng.

Dâm tặc làm hư tam muội, coi ta xử lý ngươi thế nào.

Nhưng sao tam muội lại có vẻ phối hợp cùng hắn? Muội ấy hình như rất thích?

Bình Luận (0)
Comment