Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 9


Tạ Lăng Du bất đắc dĩ chèo thuyền, tiếng nước chảy cũng khó làm hắn nguôi cơn tức.

Càng nghiệp chướng hơn nữa chính là cái vị ở đằng sau kia còn kén cá chọn canh, chốc thì kêu cái thuyền này chòng chềnh quá, chốc thì kêu chèo chậm quá.

"Tư Cẩn huynh hôm nay không có tinh thần sao, sao lại yếu thế?"
m thanh lười biếng vang lên, dây thần kinh trong đầu Tạ Lăng Du đứt "phựt" một cái.

Hắn ném phăng mái chèo xuống, ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu lại chuẩn bị hỏi thăm một chút.
"Thanh Trại huynh đúng là..."
Trong khoảnh khắc có một mái tóc lướt qua trước mắt, hắn rơi vào một cái ôm ấm áp rắn chắc.

Mùi hương lành lạnh tràn vào khoang mũi, nhất thời khiến Tạ Lăng Du cảm thấy rất quen thuộc.

Cảm giác đó đến quá đột ngột, chẳng thể nhớ ra chút nào của kí ức đấy.
Tạ Lăng Du ngơ ngẩn mất một khoảng thời gian ngắn, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Thanh Khâu Quyết.

Mắt phương dưới ánh trăng lại càng thêm vẻ hút hồn.
"Sao hả, Tư Cẩn huynh cứ nhìn chằm chằm tại hạ thẳng thừng vậy là đang có ý gì?"
Người này cười rộ lên thật giống một con hồ ly đạo hạnh sâu dày, hở chút là quyến rũ người khác.
Thanh Khâu Quyết khẽ cười một tiếng, cầm lấy mái chèo nhẹ nhàng chèo.

Ánh đèn có màu ấm áp chiếu sáng khuôn mặt vui vẻ của mỗi người.

Tạ Lăng Du từ xa nhìn lại liền chìm đắm trong sự náo nhiệt bình yên của nơi này.
Không có quyền mưu phân tranh, ngươi lừa ta gạt.

Bọn họ tuy không phải người giàu có nhưng ăn vận lại rất lịch sự, là người hiền lành, đối với những người khác xứ như bọn họ cũng không có đề phòng và thành kiến gì.
Không có ai không có cơm ăn, quần áo tả tơi.

Có thể thấy cuộc sống rất tốt, nụ cười của họ là xuất phát từ tâm.
Nếu Thái tử điện hạ ở đây, nhất định sẽ vui sướng mà cười to, xoa đầu hắn kiên nhẫn nói.
"Đây mới chính là dáng vẻ mà thiên hạ nên có.

Vân Lâu thấy sao, đây mới là ý nguyện ban đầu của người làm quân vương.

Trị thiên hạ, yêu thiên hạ, vì thiên hạ."
Tạ Lăng Du rũ mắt, trong lòng chua xót.
Hắn thấy được thiên hạ ở một thị trấn nhỏ, nhưng ở kinh thành phồn hoa lại chỉ thấy sự thối nát.
Lầu cao trăm thước không lạnh lắm.

Đợi hắn đi qua những thi hài chỉ còn xương trắng, chịu qua được ngày đông giá rét ngày hè nóng bức, đến lúc kiệt sức khi ở trên đỉnh lầu kia, hái xuống ngôi sao muốn tặng cho một người không còn trở lại.
Hắn ngẩng đầu, biển sao chìm vào màu đen.

Thời gian hắn vui vẻ nhất đã trôi đi theo Thái tử điện hạ và Thanh Khâu gia.

Hắn đè nén sầu muộn cau mày, chỉ cảm thấy bóng đêm say lòng người, không rượu mà say.
Ánh mắt Tạ Lăng Du dừng ở hình bóng trước mặt.

Vai rộng eo thon, thon dài cứng cỏi không có cảm giác yếu gầy, lưng thẳng như trúc.
Nếu tên khó ưa đó còn sống hẳn là khó phân cao thấp với người này.


Chỉ sợ hắn lớn lên thành một đại công tử phong hoa tuyệt đại, không biết sẽ làm bao nhiêu cô nương nhà người ta nhớ thương...
Tạ Lăng Du bên này nhìn đến xuất thần.

Thanh Khâu Quyết chỉ cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, sau lưng như thể bị nhìn chằm chằm.

Hắn quay mặt sang, trêu đùa: "Tư Cẩn huynh, không cần phải trắng trợn vậy đâu."
Vốn dĩ hắn đã liệu là sẽ không bị phản ứng lại.

Rốt cuộc người này lại không chịu nổi trêu ghẹo, không ngờ lại thật sự tiếp lời.
"...!Huynh rất giống một người bạn đã mất của ta."
Hiếm lúc Tạ Lăng Du không thèm so đo với hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào sườn mặt đang đeo mặt nạ.

Mũi cao thẳng, mắt phượng trong veo.
Thanh Khâu Quyết lặng lẽ dừng lại: "Ồ, bạn tốt hả?"
Tạ Lăng Du cười khổ, tùy ý khoanh chân, tay lười biếng chống cằm: "Không, là đối thủ lúc thiếu thời.

Sau mới phát hiện ra ta càng muốn cùng y kề vai sát cánh hơn."
Dưới ánh trăng hai vị công tử tuấn lãng phi phàm, trên đầu là sao sáng vây trăng, dưới chân là mặt hồ đen kịt, xuong quanh là ánh đèn dầu rực rỡ.

Mọi người đều vui vẻ chúc phúc cho bọn họ, mà trong lòng bọn họ ai cũng có tâm sự, mơ mơ màng màng nhận lấy phần phước lành này.
Không ai thấy được nỗi phiền muộn trong mắt Tạ Lăng Du.

Thanh Khâu Quyết mặt không cảm xúc nắm chặt mái chèo.

Mặt hồ gợn sóng, mọi người ở bên bờ nhiệt tình rải cánh hoa cho bọn họ.

Tạ Lăng Du dù tâm trạng u sầu cũng không nhịn được mà nhỏe miệng cười.

Thanh Khâu Quyết vẫn là cái vẻ thờ ơ đấy, trong tay cầm hộp gấm.
Mọi người thấy là hai vị công tử tuấn tú, náo loạn tiếp cũng không hay, chúc phúc vài câu rồi liền tản ra.

Tạ Lăng Du thở phào, ngước mắt nhìn thấy sắc trời đã tối, đã đến lúc rời đi.
Bên tai thoảng qua một con gió, hơi thở ấm áp cũng theo đó tràn đến: "Đợi ngươi đến Hạ gia, ta sẽ đem hộp gấm này đến bái phỏng.

Đến lúc đó xin để cho tại hạ một gian phòng."
Thanh Khâu Quyết nhếch miệng cười, mắt phượng rũ xuống mang theo chút ý cười, lời nói ra chọc người khác ngứa răng.
Tạ Lăng Du đá hắn một cước, nghiến răng cười nói: "Yên tâm đi, Hạ phụ có rất nhiều nhà tranh để chất củi, không đến mức không có nổi cho công tử một chỗ nhỏ."
Nói xong, không đợi Thanh Khâu Quyết đáp lại liền nhanh chóng đi về phía trước, dáng vẻ tràn đầy bực bội và buồn bực, đi vài bước đã kéo dài ra một khoảng cách lớn.

Có thể thấy được là nếu không phải để ý thể diện thì đã co chân lên chạy.
Thanh Khâu Quyết ngắm nhìn hộp gấm trong tay.

Kim Triền như một tiểu thái giám nịnh nọt ghé vào định nhận lấy hộp gấm: "Lão đại, sao rồi, bên kia ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, đút cho tên họ Mạnh kia viên kẹo thôi đã dọa hắn sợ phát khóc..."
Thanh Khâu Quyết nhướng mày, tránh khỏi cái tay muốn sờ thử kia, nhanh chóng xoay người rời đi, lười nhác nói: "Mấy tên mất não kiểu này đúng là chẳng cần não cũng lừa được."
Kim Triền ngượng ngùng rụt tay lại, tủi thân đi theo sau y.
Tuy rằng lão đại hình như là đang mắng người khác như sao lại nghe lạ thế nhỉ?
Đêm đã khuya, chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở cửa sổ, góc áo màu trắng lướt qua, mũi chân Tạ Lăng Du chạm đất còn nhẹ nhàng hơn cả mèo.
Tên khó ưa này, vừa vào cửa đã thấy bạn tốt bị trói gô trên ghế, trong miệng còn bị nhét cái giẻ rách gì đó, trong mắt ngập nước, trên mặt viết rõ hai chữ "nhục nhã".
Tạ Lăng Du bất đắc dĩ tiến lên cởi trói cho hắn.

Vừa mới gỡ miếng giẻ ra, thấy hắn nức nở một tiếng định khóc, Tạ Lăng Du không nói lời nào nhét lại miếng giẻ vào chỗ cũ.

Mạnh Nghị mở to hai mắt nhìn hắn, cảm thấy cuộc đời của mình đột nhiên u ám hẳn.

Hết lần này đến lần khác, hắn đắc tội ai hả?
Mạnh Nghị thấy bạn tốt lạnh nhạt vô tình liền chăm chú quan sát hắn một lát.

Thấy Mạnh nghị không kêu la nữa mới nhỏ giọng nói: "Nhỏ tiếng chút."
Mạnh Nghị ỉu xìu, gật đầu: "..."
Tạ Lăng Du lúc này mới thả hắn ra, cẩn thận nghe ngóng trước cửa một lát rồi mới đem chuyện hôm nay kể đại khái cho Mạnh Nghị nghe.
Mạnh Nghị nghe được câu "mời hợp tác" của kẻ cắp không biết xấu hổ kia liền tức giận nhảy dựng lên ba thước, hung hăng lên giọng, mấy lời th ô tục đều kẹt ở cổ họng: "Y..."
Tạ Lăng Du khẽ mắng: "Nhỏ giọng chút!"
Mạnh Nghị nghẹn lại một chút, theo bản năng nhìn ra cửa sau đó tủi thân hạ giọng: "Con mẹ nó đúng là không biết xấu hổ, chúng ta nghe theo hắn thật à?"
Tạ Lăng Du yên lặng uống trà, nhấc tay vuốt v e bạn tốt.

Mạnh Nghị được chiều mà sợ, ngại ngùng nói: "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy hả?"
Tạ Lăng Du trừng hắn, quan tâm hỏi: "Người có gì không khỏe không?"
Mạnh Nghị cảm nhận một chút, lắc đầu.
Tạ Lăng Du thở phào nhẹ nhõm, an ủi: "Chỉ là hắn muốn uy hiếp ta thôi.

Chỉ cần chúng ta phối hợp thì sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi đừng sợ."
Mạnh Nghị áy náy xoa tay, đang muốn nói cái gì đó thì Tạ Lăng lại rót cho hắn một chén trà, thuận tay xoa xoa cái đầu ủ rũ của hắn, như là lẩm bẩm độc thoại.
"Nhưng cũng không chắc là chuyện xấu...!Đứng ở phía thế lực đối lập với vị kia, rốt cuộc là ai?"
Mạnh Nghị thở dài: "Có lẽ là tàn dư của tộc Thanh Khâu.

Có thể là đảng Thái tử được che giấu năm đó, cũng có lẽ là kẻ thù cũ của vị kia, ai mà biết được?"
Tạ Lăng Du khẽ cười một tiếng, đi tới mở hé cửa sổ.

m thanh trong trẻo theo gió đi về hướng trăng sáng, cuốn theo cả những bế tắc trên đời: "Nực cười ở chỗ cuối cùng chúng ta cũng có lý do "chính đáng" để điều tra.

Rõ ràng là đang bị uy hiếp nhưng trong lòng chúng ta đã sớm định đoạt, không phải sao?"
"Tầng mây phía trên lầu trăm thước là nơi cất giữ tâm nguyện của người muốn hái sao trời.".

Bình Luận (0)
Comment