Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 18


Xe ngựa đi qua chỗ đất bùn, hằn lại những vết nông sâu.

Con đường này gập ghềnh, người đi cũng phải lắc lư theo xe.
Sự hoài nghi trong lòng đã gỡ bỏ được phân nửa, nhưng vẫn còn một nửa chưa biết.

Tạ Lăng Du chọn hỏi một vấn đề râu ria trước: "Huynh nghĩ những thị trấn như vậy có phải có rất nhiều hay không?"
Mắt Thanh Khâu Quyết đang nhắm lại, hiện giờ hơi hé mở: "Kiểu nào?"
"Bị áp bức không có cách nào phản kháng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tàn sát dân lành, dân chúng lầm than."
Thanh Khâu Quyết vén rèm lên, trong núi rừng có rất nhiều động vật, cũng có rất nhiều con bị cụt nửa chân tay.
"Chim bay chọn cành đậu thì cũng có thợ săn chặt đứt cánh của nó." Thanh Khâu Quyết lại nhắm mắt lại, dường như hơi mệt mỏi: "Hiện giờ gốc rễ của kinh thành đã mục nát, chỉ có thể nhổ rễ lên trồng cây mới."
Tạ Lăng Du trong lòng khẽ động, chủ động lại gần: "Vậy thì rốt cuộc huynh là ai?"
Thanh Khâu Quyết cũng không mở mắt nhìn hắn, chỉ mỉm cười: "Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?"
Thủ lĩnh của "Lục" tại sao lại giả làm thuộc hạ?
Thanh Khâu Quyết không để ý đến hắn, mặt mày giãn ra, dường rất thoải mái.
Tạ Lăng Du cũng không để bụng, tự lẩm bẩm như đang độc thoại lại như đang hỏi chuyện y.
"Các huynh là người của Thái Tử điện hạ sao?"
"Chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, huynh nói cho ta biết đi."
"Này, mọi người đều là đồng minh cả, huynh nhỏ mọn như vậy làm gì?"
Tạ Lăng Du thấy y vẫn là cái dáng vẻ như là chết rồi kia thì cũng không nghĩ ngợi nữa, buồn rầu thở dài.

Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, an ủi bản thân rằng dù gì hắn cũng chỉ mới nhập hội, không dò hỏi được tin tức là chuyện bình thường.
Hắn chỉ biết lúc đó mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, không giống như là trùng hợp mà ngược lại là một âm mưu đã lâu.

Trọng Diễm điện hạ và Trọng Miểu điện hạ vốn là cùng một mẹ sinh ra, tình cảm rất khăng khít.

Nếu không phải có người châm ngòi ly gián thì sao lại trở mặt thành thù được?
Con người Thái Tử điện hạ thì hắn hiểu quá rõ, sao có thể tự tay gi3t chết Trọng Sâm điện hạ đang trấn thủ biên cương, một lòng vì nước được?"
Tiên đế chết bất đắc kỳ tử.

Trận loạn trong hoàng gia năm đó chỉ còn lại có Trọng Lục, Thái Tử điện hạ và Thanh Khâu gia vốn là nửa giang sơn của triều đình.

Cây cột này đã ngã xuống, giờ chỉ còn có Tạ gia đảm đương trụ cột và vài trung lương cố gắng chống đỡ cái "thịnh thế" đổ nát này.
Tạ Lăng Du thở dài.

Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ miên man, xe ngựa đã từ từ dừng lại.

Hắn hơi bất ngờ, không ngờ lại đến nhanh như vậy.
"Nghĩ về mấy chuyện quá khứ đấy là hành động vô ích nhất."
Cứ như là biết hắn đang nghĩ gì vậy.
Thanh Khâu Quyết ném lại những lời này xong rất vô trách nhiệm mà xuống xe ngựa.

Tạ Lăng Du cũng đã dần quen, lặng thinh đi theo.
Ai ngờ vừa vào Hạ phủ đã đụng phải Hà võ quan.

Hắn hoài nghi nhìn chằm chằm hai người, hiển nhiên là nảy sinh nghi ngờ khi không biết Tạ Lăng Du đi làm cái gì dưới tầm mắt hắn.
Tạ Lăng Du không chút hoảng loạn, dùng sức ôm lấy Thanh Khâu Quyết, giải thích: "Vị này...!là bạn cũ của ta, lần đầu đến thành Tử Châu liền nhờ ta dẫn hắn đi thăm thú một phen.

Nhưng Tạ mỗ có công vụ trong người chỉ có thể dành ra chút thời gian, không phải là vì muốn cùng đại nhân đi tra án sao?"
Hà võ quan nhìn Thanh Khâu Quyết bán tính bán nghi, cũng không định cắn chết không buông, gật đầu nói: "Vậy thì xuất phát thôi.


Đa số nạn dân đã được sắp xếp trong thành, chúng ta đi hỏi thăm tình hình rồi đốc thúc một chút là được."
Tạ Lăng Du và Thanh Khâu Quyết lặng lẽ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy hai chữ "khinh bỉ" trong mắt đối phương.

Thanh Khâu Quyết mặt không cảm xúc cáo từ, suốt quá trình một ánh mắt cũng chưa bố thí cho Hà võ quan.
Hà võ quan cảm thấy khó hiểu, cười lạnh lùng một tiếng cảm thấy như bị ngáng chân.

Tạ Lăng Du lần này chỉ làm bộ như không để ý.

Dọc đường hai người không nói gì, không có Mạnh Nghị điều tiết không khí thật sự là rất gian nan.
Ở một chỗ nào đó trong thành là nơi tạm thời sắp xếp cho nạn dân.

Nói thì dễ nghe nhưng thực tế là dựng mấy cái lều lớn rồi cho một đám người chen chúc bên trong, chỗ bản địa dùng cách chăn nuôi gia súc đối xử với bọn họ.
Từ xa Tạ Lăng Du nhìn thấy mấy người ăn mặc như quan binh khiêng một cái nồi lớn tới trước cửa.

Nạn dân bên trong như đã thành quen, từng người một xếp thành hàng, trong tay cầm cái bát cũ nát.
Hắn nhận ra những người này dù là một nhà ba người hay là một người có trẻ nhỏ thì cũng chỉ có một cái bát.

Trong cái nồi kia chính là cháo nước loãng, vốn chẳng có được bao nhiêu gạo ở trong.
Mấy cái bát cũng không to, quan binh đó múc cho nhiều lắm được tầm nửa bát.

Một người phụ nữ nhà có ba người không nhịn được cầu xin: "Quan gia, ngài xem có thể châm chước một chút không.

Con nhà ta còn nhỏ, trong nhà còn có thêm một đàn ông.

Ngài..

ai!"
Quan binh kia dùng một tay đẩy người phụ nữ ngã ra đất, miệng hùng hổ mắng chửi.

Chiếc bát kia cũng theo tiếng mắng mà vỡ.

Người đàn ông và con nhỏ chạy nhanh lại đỡ nhưng người phụ nữ lại ôm mảnh bát vỡ òa lên khóc.
Chẳng ai sẽ cho bọn họ bát.

Giờ nửa bát cháo cũng không nhận được thì một nhà ba người phải sống ra sao?
Nhưng mặc cho nàng có kêu trời gọi đất như thế nào thì quan binh kia ngoài việc hùng hổ bên ngoài cũng không thèm để ý đến, thậm chí còn độc ác nhổ một bãi nước bọt.
Những nạn dân phía sau không đành lòng nhìn.
Mọi người đều là người sớm chiều ở chung với nhau, đầu đường cuối ngõ nếu gặp cũng chào hỏi một câu.

Nhưng bây giờ tình hình như thế này đến mạng mình còn không lo được thì sao có thể đi lo đến người khác?
Trong đám người có một thanh niên trẻ tuổi nhìn bọn họ đến ngơ ngẩn rồi nhìn bát của mình, trong mắt hiện lên sự đấu tranh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng cắn chặt răng rồi tiến lên phía trước một bước.
Mà đúng lúc này, một bàn tay thon dài như ngọc từ trong áo gấm vươn ra nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ dậy, nhân tiện xoa đầu đứa nhỏ.
Tạ Lăng Du mặt lạnh như băng, mắt sắc hơn kiếm nhìn về phía quan binh đang khó xử: "Các ngươi bảo thế này là "sắp xếp" sao?"
Hà võ quan theo sát phía sau, lúc này thấy tình hình không đúng, cố ý cao giọng nói: "Các ngươi làm việc kiểu gì thế hả, còn không đi lấymau cho người ta một cái bát mới?"
Đây là định nhẹ nhàng gạt chuyện đi.
Tạ Lăng Du lạnh lùng cười một tiếng, hành động đột ngột làm Hà võ quan giật nảy mình.


Hắn bước tới giành lấy cái muôi lớn khuấy nồi cháo loãng mấy cái rồi thẳng tay ném lại muôi vào nồi: "Chỉ có chút gạo như vậy mà mỗi người nửa bát?"
"Là triều đình hà khắc với lương thực của các ngươi hay là các ngươi nổi lòng tham gác lại trong kho lúa nhà mình hả?"
Nếu là triều đình hà khắc lương thực thì không phải chuyện nhỏ.
Mấy người đó nghe thấy vậy liền vã mồ hôi đầy đầu, lập tức quỳ xuống, hoàn tòa không có cái "uy phong" như vừa nãy: "Đại nhân thứ tội.

Bọn ta, bọn ta cũng chỉ là người phát cháo, không hề có quyền lớn như vậy đâu ạ..."
Tạ Lăng Du nhướng mày, dáng vẻ trông không dễ nói chuyện: "Ồ...!Không phải là các ngươi vậy thì là quản sự của các ngươi tham ô rồi?"
Mấy người này khổ sở không biết phải trả lời như thế nào.

Nếu phản bác thì chẳng khác nào nói đó là vấn đề của triều đình, bọn họ không muốn sống nữa à? Không phản bác lại thì chính là quản sự của bọn họ có vấn đề.
Thế kia cũng không được!
Hà võ quan thấy vậy định lên tiếng hòa giả, môi vừa mấp máy mấy cái đã bị ngắt lời.

Tạ Lăng Du lời lẽ chính đáng nói: "Bệ hạ phái ta đến giám sát điều tra.

Kẻ hèn này họ Tạ, mong rằng các ngươi thay đổi triệt để, đùng để ta phải trước mặt thế này sau lưng thế kia.

Nếu không thì đừng trách tại hạ không khách sáo."
Hắn nhấn mạnh thêm chỗ "bệ hạ phái ta đến".
Hà võ quan: "..."
Đây là thẳng tay phá hỏng lời hắn nói.

Hắn chỉ là một võ quan đi theo, người ta mới là được bệ hạ khâm định chính thức.
Ngày thường Tạ Lăng Du tốt tính khiến hắn dám lên mặt.

Lúc này dù có tức giận hắn cũng không dám nhiều lời, theo sau cáo mượn oai hùm sai bảo: "Sao hả, không nghe thấy Tạ công tử nói gì sao, còn không mau đi chuẩn bị đầy đủ lương thực?"
Tạ Lăng Du lạnh lùng bổ sung: "Còn có bát, phát lại hết đi.

Trừ vào tiền của tên chủ tử vô dụng của các ngươi."
Hà võ quan hùng hổ phụ họa: "Nghe thấy chưa, còn không nhanh chân lên?"
Mấy người kia không dám phản bác, chen lấn xô đẩy cáo lui.
Tạ Lăng Du hả giận xong quay đầu lại, phát hiện trong mắt mọi người đều ngấn lệ, cảm kích nhìn hắn.

Hắn hơi ngại ngùng lùi về sau một bước, áy náy nói: "Xin lỗi các vị, tại hạ đã đến muộn."
Mọi người đều lắc đầu, trong mắt ánh lên sự mong đợi và cảm kích với hắn.
Tạ Lăng Du hiếm lúc bối rối.

Nhìn thấy người phụ nữ và đàn ông kéo lấy con nhỏ quỳ xuống trước mặt hắn, miệng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của công tử.

Một nhà ba người bọn ta kiếp sau làm trâu làm ngựa cho công tử..."
Tạ Lăng Du luống cuống, nhanh chóng tiến tới đỡ ba người dậy: "Mọi người không cần phải như vậy."
Nhìn thấy người phụ nữ lại định khóc, Tạ Lăng Du nhanh chóng lái sang chuyện khác: "Đúng lúc tại hạ cũng có việc muốn nhờ."
"Làm phiền mọi người."
Chương 18: Ra oai
Quan viên địa phương yêu cầu nạn dân trở lại lều.

Hà võ quan tự giác nhận lấy nhiệm vụ giám sát bọn hạ.


Tạ Lăng Du nhân cơ hội nói chuyện.

Người phụ nữ bảo người đàn ông dẫn con nhỏ đi trước, bản thân thì cùng Tạ Lăng Du đi tới dưới bóng cây.
"Công tử muốn hỏi điều gì?" Người phụ nữ có chút căng thẳng nhìn hắn.
Tạ Lăng Du mời nàng ngồi xuống ghế đá, lúc này mới nói: "Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn hỏi một chút, mọi người là người ở nơi nào, đã xảy ra chuyện gì mới đến đây?"
Người phụ nữ kia thở dài: "Bọn ta đến từ Thanh Thành.

Chỗ đó hẻo lánh, vốn cũng chẳng giàu có gì nhưng vẫn đủ sống, thành chủ cũng rất săn sóc bọn ta.

Sau đó có người từ kinh thành tới, cứ nghĩ là chuyện tốt nhưng không ngờ rằng người kia lại áp bức bá tánh, còn giam lỏng thành chủ.

Chúng ta vốn ăn chẳng đủ no lại còn phải nộp ngân lượng và lương thực lên cho hắn..."
"Sau đó xảy ra hạn hán, người kia ôm theo đồ của bọn ta chạy đi.

Bọn ta không còn cách nào mới phải đi tới thành Tử Châu."
Lời nói giống hệt với mẹ của Chu Tiểu.

Trong mắt người phụ nữ đầy sự bất đắc dĩ, thấy Tạ Lăng Du im lặng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Công tử, công tử tới cứu bọn ta sao?"
Tạ Lăng Du thấy được sự chờ đợi và khẩn cầu trong mắt nàng, trong lòng lập tức dâng lên cảm xúc phức tạm, cảm thấy hơi chột dạ, tự nhận là không xứng với cách nói này: "Ta..."
"Ôi trời! Tạ công tử tới mà không bảo một tiếng.

Hạ quan đến chậm, có lỗi quá có lỗi quá..." Một âm thanh nịnh nọt lấy lòng vang lên, một thân thể tròn vo quỳ xuống trước mặt hắn, khơi dậy đầy đất bụi.
Đúng là kiếp nạn, người quỳ rạp trên đất mồ hôi đầy đầu, Nghe thủ hạ nói có vị công tử họ Tạ đến khởi binh hỏi tội, vừa nghe thấy là họ Tạ hắn liền hớt hả tới đây.

Đùa à, Tạ gia ở kinh thành, ngoài cái vị ở phủ Thừa tướng kia ra thì còn có thể là ai?
Người phụ nữ kia hoảng sợ, lập tức đứng phắt dậy.

Tạ Lăng Du ra hiệu ý bảo nàng cứ yên tâm ngồi xuống.
Tạ Lăng Du đánh giá tên đàn ông tai to mặt lớn đang run như cầy sấy trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên một độ cong không mặn không nhạt: "Trương đại nhân là người bận rộn, sao có thể để ngài chạy đến đây.

Tại hạ vốn cũng không định để ngài vất vả, chỉ là thủ hạ của ngài dường như khinh người quá đáng nên hiện giờ Tạ mỗ mới cả gan quấy rầy."
Mấy từ "ngài" liên tiếp và "cả gan quấy rầy" làm tim Trương Tùy hẫng mất mấy nhịp.

Sắc mặt hắn cực kì khó coi ngoại trừ nụ cười e dè: "Không nhận nổi không nhận nổi đâu ạ.

Là thuộc hạ của hạ quan làm việc không đúng, làm bẩn mắt đại nhân."
Tạ Lăng Du chỉ cười không nói gì, đứng dậy, ôn hòa nói với người phụ nữ: "Cô đi về trước đi...!Có ta ở đây, mọi người không phải lo lắng."
Hắn không gánh nổi sự gửi gắm này nhưng vẫn sẽ làm hết sức mình.
Người phụ nữ cảm kích đi ba bước quay đầu lại nhìn một lần.

Đợi cho nàng trở lại lều, lúc này Tạ Lăng Du mới từ từ quay lại, khuôn mặt không cảm xúc đầy mưa gió sắp đến nhưng không thẳng tay làm khó dễ.
"Trương đại nhân có biết gì về chuyện nạn dân không?"
Tạ Lăng Du thờ ơ hỏi.
Trương Tùy không đoán được ý của vị này, đồng tử láo liên, lời lẽ ba phải: "Có nghe sơ qua ạ..."
"Nghe sơ qua?" giọng điệu Tạ Lăng Du không đoán được hỉ nộ: "Sao hả, chờ ta đến điều tra cho ngươi à?"
Trương Tùy vội nói: "Không dám không dám không dám.

Hạ quan đi điều tra luôn, đi điều tra luôn!"
Hắn nói xong đang định chạy đi, Tạ Lăng Du liền giữ vai hắn lại: "Vậy ngươi nói thử xem là điều tra cái gì, điều tra thế nào?"
Mắt Trương Tùy đảo loạn, áp lực tâm lý rất lớn, vốn định lừa gạt, ai mà biết giờ lại bị tra hỏi.

Hắn vâng vâng dạ dạ nói không nên lời: "Cái này...!cái này..."
Tạ Lăng Du bẻ ngửa đầu hắn ra.

Bởi vì đứng ngược sáng nên Trương Tùy cũng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói đầy lạnh lẽo: "Đi điều tra cái vị "đại nhân" từ kinh thành đến Thanh Thành.

Điều tra cho rõ, hiểu ý của ta chưa?"
Trương Tùy cũng không dám lên tiếng, liên tục gật đầu.


Tạ Lăng Du hài lòng buông tay ra, hắn cũng như trút được gánh nặng co chân chạy lẹ.
Lúc này quan binh bưng một cái nồi to mới đến, bên trong là cơm trắng, cái sọt bên cạnh chứa những chiếc bát mới tinh sạch sẽ.

Tạ Lăng Du nhìn thoáng qua, đều là những gương mặt xa lạ.
Hắn đi tới, cầm lấy túi tiền treo bên hông, tiến đến nhỏ giọng nói gì đó với người quan viên trước mặt.

Người nọ đáp lại được rồi rời đi.
Tạ Lăng Du nhận lấy chiếc muôi trong tay vị quan viên khác, bảo hắn hỗ trợ phát bát.

Nhóm nạn dân đều được gọi ra, ra đến cửa liền thấy vị công tử tuấn tú mặc áo gấm cười với bọn họ: "Ra đây xếp hàng đi."
Vị công tử này rất hào phóng, cháo phát cho bọn họ đều là cháo được để ráo nước, đa phần đều là gạo, cho đầy cả một bát trong tay ai cũng nặng trĩu, cũng không còn cái "quy củ" một nhà một bát cơm như trước.

Đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn một bữa cơm no từ khi rởi khỏi căn nhà gỗ nhỏ kia.

Người chạy việc kia trở lại, mang đến hai sọt cơm và đồ ăn lớn, cùng người đồng đội tiếp đón phân phát.

Tạ Lăng Du thấy bọn họ nhiệt tình như thế, đối lập hẳn với đám người lúc trước, tưởng là đã bị dạy dỗ nên cũng không quá để ý.
Cho đến khi một người trong đó bốn mắt nhìn nhau với hắn, cười khách sáo với hắn, hắn mới hơi cảm thấy không đúng.

Người kia len lén quơ quơ ngọc bộ giấu trong tay áo, Tạ Lăng Du lúc này mới nhận ra đây là người của "Lục".
Mấy người đó phân phát xong đồ ăn, nhiện vụ cũng đã kết thúc.

Lúc đi qua hắn, vị nam nhân cười với hắn nhỏ giọng nói: "Công tử yên tâm, bọn ta không thể làm quá lộ liễu, chỉ có thể cho những người khó khăn mấy cái bánh bao thôi.

Tuy là ăn không đủ no nhưng ít nhất sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tạ Lăng Du cũng nhỏ giọng trả lời: "Vất vả rồi."
Người kia lắc đầu, bước chân cũng không dùng.

Toàn bộ hành trình của bọn họ cứ như không giao thoa gì với nhau, không ai phát hiện điều gì không đúng.
Chỉ có con của người phụ nữ kia đột nhiên nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, ca ca này với ca ca ở nhà gỗ nhỏ kia đều đẹp giống nhau, mẹ nghĩ hai ca ca ấy có quen nhau không?"
Thế giới của trẻ con rất đơn giản nhưng thường là dễ tiếp cận đến chân tướng nhất.
Người phụ nữ kia nhanh chóng bịt miệng đứa bé lại, hoảng sơ nói: "Không được nói vớ nói vẩn, không được nhắc đến ca ca ở nhà gỗ có biết chưa?"
Nói xong, người phụ nữ kia thoáng nhìn qua Tạ Lăng Du, trong miệng còn dư lại vị mặn của món ăn: "Nhưng ca ca này cũng là người tốt, bon họ đều là cứu tinh của chúng ta, có biết chưa hả?"
Đứa nhỏ ngây thơ gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Trong lúc mọi người vội vàng ăn cơm, Tạ Lăng Du đã lặng lẽ rời đi, bảo với Hà võ quan giúp hắn trông chừng.

Hà võ quan vô cùng vui mừng, hắn liền yên tâm rời đi.
Sau khi Tạ Lăng Du hồi phủ thì đi tìm các huynh đệ của hắn trước, thế nhưng đi vào viện của hai người thì đều trống không.

Hắn hoang mang hỏi gia nô mới biết được hóa ra hai người rủ nhau đi câu cá trong hồ trong hậu viện.
Từ xa Tạ Lăng Du đã trông thấy hay người ghé vào nhau câu cá, thỉnh thoảng còn đùa giỡn mấy câu liền biết chắc chắn là bọn họ không câu được con cá nào.

Quả nhiên lại gần nhìn, cả buổi mới câu được có một con.
Tạ Lăng Du lẳng lặng đứng phía sau bọn họ, cảm thấy con cá này có khi là tâm trạng không tốt, ủ rũ héo úa.
Mạnh Nghị vốn đang khoác lác, nói hôm nay nhất định phải câu về được một nồi.

Nhưng khi chăm chú nhìn mặt nước thế mà lại có ba bóng người, hắn sợ đến mức tí thì vãi cả linh hồn.
Giữa thanh thiên bạch nhật, thế mà có người đi ám sát!
Hắn đột nhiên nghiêng người né ra, còn không quên đẩy Hạ Úy một cái, hét lớn một tiếng: "Tiểu Hạ, mau tránh ra!"
Tạ Lăng Du: "???"
"Ùm" tiếng Hạ Úy không kịp phòng bị, chả hiểu gì liền bị đẩy xuống nước.
Mạnh Nghĩ ngẩng đầu lên nhìn liền nhức nhức cái đầu, nhìn qua biểu cảm chết lặng của Tạ Lăng Du rồi nhìn Hạ Úy bị hắn đẩy xuống nước.
Mạnh Nghị: "?!!"
Tạ Lăng Du: "..."
Hạ Úy chửi ầm lên: "Đừng có nói nữa...!ục ục ục ục...!mau cứu ta coi ục...!ục ục ục...".

Bình Luận (0)
Comment