Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 45


Ở Phương Liệt Cung.

“Á, tức chết bổn cung rồi, đồ đáng ghét, đồ thần kinh.”
Lương Quý Phi điên cuồng gào thét, lật luôn tấm khăn trải bàn, bên trên là cơm nước đã chuẩn bị sẵn bị rơi đổ xuống sàn tạo một mảng hỗn loạn.

“Tại sao chứ, tại sao cô ta cứ như kẻ điên đòi mặc cấm phục đó, sau dần mọi chuyện lại đổ lên đầu ta, tại sao?”
Hôm đó sau khi Hoàng Thượng hành hình, và bắt Mộc Phi cấm túc, liền trở về truyền lệnh xử phạt cô ta, phạt cô ta mất một tháng bổng lộc, còn bị người ở thận hình ty (nơi hành hình bắt khai tội) đến vả miệng vì cái tội sai khiến người khác mặc cấm phục.

“Ta nào có sai khiến ả chứ, chính là ả phát điên tự mặc.”
Quý Phi nhìn gương mặt xưng vù của mình vẫn chưa có dấu hiệu khỏi, nỗi uất ức lại dâng trào.

Truyện này ắt có kẻ đã thêm mắm dặm muối, người bây giờ đầu óc không bình thường như Mộc Phi chắc không phải là người vu khống cô ta.

Tuy vậy cũng là do Mộc Phi khiến cô ta ra nông nỗi này.


Quý Phi ánh mắt trở lên sắc lạnh, nham hiểm nhìn mình trong gương.

“Giờ chưa phải là lúc động đến cô ta, người ta cần xử lí chính là kẻ đã gắp lửa bỏ tay người kia, hừ còn ai vào đây ngoài…”
Chưa nói hết câu thì bên ngoài truyền Hoàng hậu giá đáo.

“Hừ, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến luôn.”
Lương Quý Phi khôi phục lại vẻ mặt đau đớn, ngồi bên gương khóc vẻ không nghe được tiếng Hoàng hậu đến.

Thuần Đức Hoàng Hậu tiến vào, nhìn thấy Quý Phi mặt mũi khó coi, tóc tai rũ rượi, khóc lóc trên bàn trang điểm, trong lòng thầm cười chế diễu, nhưng cũng phải diễn cho tròn nét quan tâm của Hoàng Hậu đến các phi tần.

“Muội đã ổn chưa Quý Phi, thật oan khuất quá, ta đây có lọ cao hiếm mẫu thân cho, công hiệu cực tốt đối với mấy vết thương như vầy, muội dùng thử đi.”
Quý Phi thầm cào bảy đời tổ tông nhà Hoàng Hậu lên, sao lại có thể trơ trẽn đến mức tìm đến tận đây rồi bày ra vẻ mèo khóc chuột.

“Cảm ơn Thuần Đức Hoàng Hậu, thần thiếp sẽ sử dụng.”
Thấy Quý Phi đã nhận quà, Hoàng Hậu nhanh chóng vào chuyện chính:
“Ta thấy giờ muội cùng ta có chung một kẻ thù, kẻ hại muội thành ra dạng này đến nỗi không gặp được Hoàng Thượng chính là Mộc Phi, còn ta thì căm ghét Mộc Phi vô cùng, chính vì vậy hãy cùng ta liên thủ hạ ả.”
Lương Qúy Phi nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Được thôi, ta đồng ý.”
Hai người ngồi bàn bạc với nhau làm sao để có thể hạ được Mộc Thanh Nhi, nếu không thể khiến cô chết, thì cũng khiến cô thân tàn ma dại không thể sống nổi.

Nhiều ngày trôi qua, Ba Ba Mạc Tỏa cùng Mộc Thanh Nhi luân phiên hoán đổi cho nhau.

Một phần vì lệnh cấm túc nên cô không được đi đâu, một phần vì cuộc sống cũng chỉ cơm rau đạm bạc khiến Ba Ba Mạc Tỏa không chịu nổi.


Toàn cầu xin đừng gọi mình ra, để Mộc Thanh Nhi làm chủ.

Mộc Thanh Nhi cơ thể yếu ớt, mỗi lần xuất hiện là sắc mặt lại kém đi một ít.

“Khụ Khụ, Điềm Điềm này, xem ra lần này Hoàng thượng thực sự tức giận rồi, với tính cách của Mạc Tỏa, cô ấy sẽ không xin lỗi Hoàng thượng đâu, chi bằng ta đến thay cô ấy xin lỗi.”
Mộc Thanh Nhi khi hoán đổi lại đã được Điềm Điềm thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra, rằng buổi lễ sắc phong ra sao, Dạ Huân Thiên tức giận thế nào.

“Ừm, em nghĩ cũng được đó, để em hỏi Tiểu Châu ca ca xem Hoàng Thượng khi nào thì đi ra vườn trúc.”
“Từ lúc nào mà Tiểu Châu thành ca ca vậy? Ta hình như bỏ lỡ nhiều điều quá rồi thì phải.” Mộc Thanh Nhi trêu chọc nhìn Điềm Điềm.

Điềm Điềm đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt:
“Ai ya, không biết đâu nương nương đừng trêu em nữa mà.”
Kì thực Điềm Điềm rất để ý đến Tiểu Châu, đặc biệt là sau cái lần cô được cậu bế lên đó.

Thân hình cô như thế nào cô biết, vậy mà cậu bế cô nhẹ nhàng như không.

Phải nói từ bé đến giờ đó là lần đầu tiên cô được ai bế, từ nhỏ người nhà chỉ thường xuyên bế tỷ tỷ của cô, người tỷ ấy thanh mảnh, đáng yêu, lại khéo ăn nói.


Còn cô thân hình cứ như một con voi còi, có phần đô con không có tí hương vị nữ nhân gì cả, nên từ nhỏ đã bị bán vào nhà họ Mộc làm người ở.

Nhưng Tiểu Châu hôm đó đã không quan tâm mà bế cô lên, cậu nhìn bề ngoài có vẻ bặm trợn, hung dữ nhưng thực ra trong lòng rất ấm áp, ít nhất là cô nghĩ thế.

Hôm nay Điềm Điềm đi đến nơi tậm luyện của câm vệ quân tìm Tiểu Châu, nghe nói cậu ngoài là thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng, còn là quân trong cấm vệ giữ chức vụ chỉ huy.

Điềm Điềm phải cố gắng dùng thân thủ của mình luồn lách dữ tợn lắm mới tìm được đến đây sau khi thoát khỏi bao tai mắt.

Nhìn thấy Tiểu Châu dáng đứng oai vệ, vẫn là nét mặt đó, lông mày rậm rạp, ánh mắt sâu hoắm, lúc nào cũng nghiêm nghị nhìn thẳng, dường như không chớp mắt bao giờ.

Khí phách khảng khái này không biết từ lúc nào lại từ từ chui vào trong trái tim non nớt của Điềm Điềm.

Mọi người ơi like cho mình đi, đây là một trong số những chương bão đó mn.

Bình Luận (0)
Comment