Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 20


Translation: Dii
Trình Khanh Khanh hiểu ý, không còn cách nào khác, tức giận rút tay về, Bạch Duyên Đình tưởng cô sắp thoát khỏi vòng tay của anh, vì vậy anh vội vàng đưa tay ôm chặt cô, cúi đầu nhìn cô.
Người phụ nữ trước mặt thanh tú nhu mì như một đóa hoa vừa chớm nở, rõ ràng là người đã sinh hai đứa con, làm sao còn có vẻ dịu dàng như một cô gái không biết gì về thiên hạ?
Mái tóc dài như rong biển của cô đơn giản buộc lại sau đầu, bởi vì anh vừa xoa lưng cho cô một lúc, tóc cô có chút lộn xộn, cột tóc buông thõng, một hai sợi rơi xuống mang tai bên cạnh, Khuôn mặt nhỏ nhắn và dịu dàng trắng trẻo của cô ấy ẩn hiện trong sự hỗn loạn đó là một khuôn mặt tròn như búi tóc hấp, như thể nó sẽ không bao giờ già đi, tròn trịa và dễ thương.
Lúc này, cô khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài rũ bóng như cánh bướm, không biết là do hồi hộp hay phấn khích, lông mi khẽ run lên, tựa như có hơi nước đọng lại trên đầu.

lông mi Anh rơi vài giọt nước, lúc này giọt nước rung mi trong sương, thật làm lòng người run lên theo Vì sợ hạt nhỏ sẽ vỡ tan theo run rẩy, anh chỉ cần cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi của mình chạm nhẹ vào nó, liếm nhẹ nó.
Cô dường như không ngờ anh lại ra tay như vậy, thân thể run lên, đầu cúi xuống thấp hơn, từ miệng phát ra tiếng lẩm bẩm, anh chỉ cảm thấy một tiếng nổ, cả người như muốn thiêu đốt.

cụm lửa.Đoàn lửa cháy lan đến tận bụng dưới.
Anh hít sâu mấy hơi để trấn tĩnh lại, cúi đầu nhấp vài ngụm lên trán cô, anh biết mình không thể chịu đựng được nữa, nhưng anh không nhịn được liếc nhìn miệng cô, vẻ mặt lấp lánh, đôi môi đỏ mọng và ẩm ướt, cô ấy có vẻ không thích trang điểm, nhưng ngay cả khi không trang điểm, đôi môi của cô ấy vẫn đỏ, đặc biệt là đôi môi nhỏ như quả anh đào, căng mọng
Bạch Duyên Đình chuyển động yết hầu  và nói với giọng đã hoàn toàn thay đổi: “Khanh Khanh, em có đánh anh nếu anh hôn em không?”
Bạch Duyên Đình không ngừng xoa lưng cô, vừa hôn vừa xoa mặt cô.

Vâng, sự tỉnh táo của Trình Khanh Khanh đã đi từ lâu, khi nghe anh nói vậy, cô chỉ cảm thấy cơ thể tê dại càng lúc càng tăng, không còn chút tỉnh táo nào để đáp lại lời anh.
“Tất nhiên, không quan trọng nếu em đánh anh.

Em có thể đánh anh bất cứ lúc nào em muốn”
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm, lúc này bị anh hôn, tứ chi như nhũn ra, lẽ ra cô phải đẩy anh ra theo bản năng, nhưng cô thậm chí không thể cử động ngón tay của mình, cô cảm thấy cơ thể mình như thể anh ta đã được gây mê,  cảm giác trong miệng bị anh ta khuấy động trở nên rõ ràng hơn.
Khi trở thành Hạ Tình, cô chưa từng yêu, cũng không biết hôn ai đó là như thế nào, nhưng bây giờ … giống như đột nhiên được nếm thử một loại đồ ăn ngon, tinh tế, và ngon lành dọc theo kinh mạch.

Nó chảy không ngừng khiến đầu dây thần kinh của cô run lên.
Và nụ hôn của anh rõ ràng là hấp dẫn hơn cả đồ ăn.
Vốn dĩ khi ở trên người anh, mùi nội tiết của đàn ông trên người có thể khiến cô khó thở, nhưng hiện tại, tất cả nam tính, mùi vị nồng đậm thuộc về đàn ông đều không ngừng truyền đến cô qua môi miệng..

Cô nghe thấy tiếng nuốt nước bọt hỗn loạn của anh, cô nghe thấy một âm thanh đầy mãn nguyện từ lồng ngực anh, giống như một con thú xúc động, anh trông thật dữ tợn, thật mạnh mẽ, như thể sắp nuốt cô vào bụng, cảm giác này thật đáng sợ, nhưng có một sự phấn khích kỳ lạ.
Trình Khanh Khanh nhanh chóng bị anh hôn cho đến khi đầu óc trở nên trống rỗng, anh không buông cô ra cho đến khi cả hai gần như tắt thở.

Cô nhìn anh qua đôi mắt mù sương, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh.

và trong má hồng này, có một màu sắc bạo lực dường như muốn xé cô ra từng mảnh, ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô hơi co người lại, đáng thương, cô nói với anh: “Duyên ĐÌnh, đừng nhìn em như thế này.


Bạch Duyên ĐÌnh nhắm mắt lại, nhưng khi mở ra lần nữa, vẻ mặt hung bạo dịu đi một chút, nhưng dục vọng trong đó vẫn mãnh liệt đến mức đáng sợ làm cô ấy sợ.
“Được rồi, đánh anh ngay bây giờ đi.”
Trịnh Khanh Khanh nhìn anh một cái, “Tại sao em lại pahir đánh anh?”
Bạch Duyên ĐÌNh nhướng mày, “Không đánh anh à?”
Trịnh Khanh Khanh cúi đầu gật đầu
“Không đánh.


Khóe miệng Bạch Duyên Đình câu lên” Vì em không đánh, vậy anh sẽ hôn lần nữa”
Cô lại bị môi anh chặn lại, nụ hôn lần này nhẹ nhàng hơn lần trước, lần trước giống như người bị đói lâu ngày đột nhiên có đồ ăn, chỉ muốn ngấu nghiến, nhưng lần này, thật chậm, như thể đang nếm một loại thức ăn cực ngọt ngào và ngon lành, với sự khám phá kéo dài.
Anh hôn chậm rãi và chuyên chú, anh nếm từng chỗ trong miệng cô, cô cảm nhận được anh hôn một cách lo lắng và cẩn thận, như thể không có lần sau sau, sự ân cần trong từng động tác.
Trình Khanh Khanh bị anh hôn choáng váng đến mức để anh đòi hỏi thứ gì giống như một con búp bê rách, không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gọi lo lắng “Mẹ ơi!”
Giống như là hai nụ hôn vậy.

Người trong giấc mộng ngọt ngào đột nhiên bị đánh thức, cả người cứng đờ, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy mình bị bắt quả tang làm chuyện xấu, vội vàng định thoát khỏi vòng tay của anh ta, nhưng Bạch Duyên ĐÌnh không cho cô  cơ hội thoát ra, siết chặt vòng tay của anh và ôm cô thật chặt.
Trình Khanh Khanh tự nhiên nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Nhã, cô nhanh chóng khôi phục lại cảm giác mê mang, vội vàng đẩy anh ra, vẻ mặt ửng hồng lo lắng nói: “Em ra ngoài xem một chút.”

Thực ra, Bạch Duyên ĐÌnh cũng có chút xấu hổ..

Hắn tuy là nam nhân, có chút kinh nghiệm cuộc sống còn có chút ít kinh nghiệm lĩnh vực này nhưng cũng giống như phụ nữ, đàn ông cũng ngại ngùng.
Anh đặt nắm tay lên môi ho khan một tiếng, chậm rãi đặt cô xuống, nắn lại quần áo lộn xộn trong tư thế chật chội, giúp cô thu dọn quần áo, sau đó nói: “Anh sẽ cùng em đi xem một chút.”
Trình Khanh Khanh đỏ mặt gật đầu, “Được rồi.”
Thì ra Tiểu Nhã tỉnh dậy không thấy mẹ đâu, tưởng rằng mẹ lại bỏ họ đi nên đánh thức anh trai và ra ngoài tìm mẹ.
Bên ngoài nhà tối đen như mực, Tiểu Nhã nắm chặt tay anh trai, gọi mẹ nhiều lần nhưng không ai trả lời.
“Mẹ được đưa trở lại bệnh viện rồi sao? Mẹ lại bỏ chúng ta đi rồi sao?” Giọng khóc của TIểu Nhã càng lúc càng đáng thương.
Tiểu Cảnh chạm vào đầu bé như một người đàn ông lớn và an ủi cô bé nhẹ nhàng: “Không, mẹ đã móc nghéo với anh là sẽ không rời khỏi chúng ta, tin tưởng anh trai”
Hai đứa định nắm tay nhau bật công tắc ngoài hành lang thì thấy cửa phòng bố mở, dáng mẹ nhỏ nhắn xuất hiện ở cửa nhỏ nhẹ nói với hai đứa: “Mau lại đây các con ơi!”
Ngay khi hai đứa nhìn thấy mẹ mình, Tiểu Cảnh đã vội vàng nắm lấy tay em gái và nhào vào vòng tay của mẹ, mặc dù ban nãy nó rất kiên quyết dỗ dành em gái nhưng sự ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ cũng khiến mắt nó đỏ hoe đôi bàn tay bé bỏng ôm chặt lấy mẹ, nỗi sợ mất mẹ lại biến thành nỗi bất ngờ.
“Còn tưởng mẹ không muốn chúng con nữa.”
Trình Khanh Khanh bất lực thở dài, hai đứa nhỏ này giống hệt cha, vừa mở mắt đã lo lắng nàng sẽ biến mất nên muốn trói chặt nàng lại.
Bạch Duyên Đình từ trong phòng đi ra, tức giận trừng mắt nhìn hai vật nhỏ, “Làm sao vậy? Đêm nay con không ngủ, con khóc à?”
Tiểu Cảnh thò đầu ra khỏi vòng tay mẹ, dụi dụi mắt nhỏ.

“Con không khóc.” Sau đó ngẩng đầu lên, phẫn hận nhìn cha, “Cha đã cướp mẹ con đi sao?”
BẠch Duyên Đình “…”
Lúc này Tiểu Nhã cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Duyên Đình thật chặt.

Cô bé cố ý nói giọng đáng ghét “Ba là đồ tồi!” Nhưng giọng cô bé vốn dĩ mềm nhũn, giọng điệu cố ý tức giận như vậy sẽ không khiến người ta sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu.
Trình Khanh Khanh cảm thấy có lỗi vì anh giúp cô gánh vác trách nhiệm, Bạch Duyên ĐÌnh vội vàng nói với hai cái bánh bao nhỏ, “Không phải ba ba bắt mẹ con đi, ba sợ mẹ con mệt quá cho nên mới tới đưa cho mẹ cái gì đó để ăn.



Trong lúc nói chuyện, họ kéo hai bé vào phòng, hai bé bất giác nhảy lên giường của ba, ôm chặt lấy mẹ.
Thấy vậy, Bạch Duyên Đình lắc đầu bất lực, anh bước đến bên giường ngồi xuống, liếc nhìn Tiểu Nhã, người đang ở gần anh nhất, rồi cố ý thở dài thườn thượt, trong giọng điệu có chút bất bình, “Tiểu Nhã nói rằng ba là một người bố tồi.

Thật sự rất buồn, ba nghĩ rằng Tiểu Nhã cũng yêu ba như ba yêu con, nhưng ba không ngờ rằng trong mắt Tiểu Nhã, ba chỉ là một người tồi tệ.


TIểu Nhã nhận thấy giọng điệu của mình lúc này không đúng.

Cô bé chậm rãi quay đầu lại nhìn anh, Bạch Duyên Đình thấy cô bé nhìn sang, anh cố ý nhìn trần nhà buồn bực nói: “Thì ra là Tiểu Nhã chưa từng thích ba, trong lòng ba thật sự rất khó chịu.” Anh xoa xoa phần trái tim anh, khuôn mặt toát vẻ nặng trĩu khó chịu.
Nhìn thấy bộ dạng của ba, Tiểu Nhã đột nhiên lo lắng, vội vàng nhảy lên người anh, lo lắng hôn lên má anh rồi đưa hai tay vỗ nhẹ lên mặt anh để an ủi: “Con yêu ba nhiều lắm.”
Bạch Duyên Đình ôm con gái vào lòng mà nhìn cô.

“Vậy thì sao con vừa nói rằng ba là kẻ xấu.”
Tiểu Nhã mím môi, xoa  lên khuôn mặt đầy râu của anh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhã sai rồi, ba đừng buồn.”
Bạch Duyên Đình lắng nghe cô bé nói.

Giọng nói như sắp khóc của cô bé, trái tim anh như muốn tan chảy, anh vội vàng đứng thẳng giọng nói với cô bé: “Được rồi, ba ba thứ lỗi cho con.” Vừa nói, anh vừa ôm cô bé nằm xuống giường, vỗ về.

“Muộn rồi, đến giờ đi ngủ rồi phải không?”
Tiểu Nhã vội vàng gật đầu và đáp lại bằng giọng tỉnh bơ
“ Tiểu Nhã sẽ ngủ rất ngon, con sẽ ôm Tiểu Cảnh đi ngủ” Nói rồi cô bé hôn lên mặt anh, nhấp một ngụm, anh dỗ dành, “Tiểu Cảnh, chúng ta cũng đi ngủ đi.”
Hai đứa trẻ ngủ gà ngủ gật cũng tốt, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Trình Khanh Khanh gần như có thể nghe thấy nhịp tim của cô, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trái tim cô vẫn nóng bừng, cô  nâng mắt lên.

Mắt thấy Bạch Duyên Đình cũng đang nhìn mình, càng ngày càng khó chịu, vội vàng nói: “Đừng bận quá, nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay em chỉ chiếm phòng của anh một đêm.”
Bạch Duyên ĐÌnh sững sờ trầm mặc một lát, sau đó cười nói: “Vậy thì từ nay về sau em có thể chiếm cứ ở đây mỗi ngày!”
Trình Khanh Khanh xấu hổ.
Bạch Duyên Đình không trêu chọc cô nữa, thận trọng bước xuống giường, “Được rồi, hai người nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn có việc phải giải quyết một chút.” Nói xong, anh xoay người quay trở lại làm việc.

Thấy vậy, Trình Khanh Khanh chỉ có thể thở dài, trong lòng thầm nghĩ sau này nhất định phải bồi thường cho Bạch Duyên Đình bằng những cách khác.
TRình Khanh Khanh sáng hôm sau thức dậy sớm, Bạch Duyên Đình hôm qua bận muộn vẫn còn đang ngủ, TRình Khanh Khanh thấy người này luôn tươi cười, nhưng lông mày nhăn lại khi chìm vào giấc ngủ.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, tuy tuổi đã nhiều nhưng được giữ gìn cẩn thận, làn da mịn màng và thanh tú khiến cô ghen tị, cô từ từ di chuyển ngón tay xuống vô tình xoa lên môi anh.

Nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, khuôn mặt của Trình Khanh Khanh đỏ bừng, như thể bị theo dõi, cô vội vàng thu tay lại và cẩn thận tránh xa anh.
Sau khi dậy, cô bắt đầu làm bữa sáng, hôm nay cô làm bánh hấp và cháo, sau khi hấp bánh trong nồi, cô bắt đầu pha trà cho Bạch Uyên Đình.
Cô mở tủ lấy cốc xuống, bưng trà trong cốc, định xoay người dọn nước, nhưng khi cô quay đầu lại đã thấy anh đứng dựa vào cửa nhìn cô với một nụ cười
Trình Khanh Khanh vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, sau cú sốc, cô nhớ tới cảnh hai người hôn nhau đêm qua, cô tức giận trừng mắt nhìn anh nói: “Sao anh không kêu một tiếng, làm người ta giật mình.


Vừa định giả vờ bình tĩnh đi lấy nước, Bạch Duyên Đình đột nhiên chặn lại, anh không bỏ cuộc, từng bước áp sát về phía cô, phía sau Trình Khanh Khanh là bếp lò, cô nhanh chóng lùi lại, lại bị anh đẩy lên bếp, hơi thở của anh đột nhiên xâm chiếm, trái tim trong lồng ngực Trình Khanh Khanh đập loạn nhịp, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ánh mắt cụp xuống, không dám nhìn anh.
“Anh còn chưa chào buổi sáng với em.” Anh chống hai tay lên bếp, hai cánh tay dài ôm lấy cô vào giữa.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào mũi cô, Trình Khanh Khanh bị kích thích đến mức thở hổn hển, cô muốn rút lui nhưng không được, cảm giác này thật sự rất kinh người.
Cô giật giật góc quần áo, cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình ổn định, “Sao?”
“Hôm qua chúng ta đã thống nhất, sau này em sẽ gọi anh là gì?”
Trình Khanh Khanh liếc mắt một cái, hít sâu một hơi, ngoan ngoãn.

Cô cất tiếng gọi: “Ông xã …”
Như thể có một bàn tay nhỏ bé mềm mại đang xoa xoa xoa nắn trái tim khiến anh không khỏi run lên, anh nhìn xuống khuôn mặt cô, dục vọng như muốn cuốn lấy cô, đôi môi nhỏ đỏ mọng rơi vào trong mắt anh, trong nháy mắt, anh đột nhiên nghĩ đến đôi môi đêm qua anh hôn, cô ấy hẳn là cũng không biết, cô ấy quyến rũ như thế nào, anh khó có thể kiềm chế mà không hôn nàng ngay tại chỗ.
Lúc này nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của cô, anh không nhịn được cúi người hôn lên môi cô, như vậy còn chưa đủ, anh lại cao hứng chuẩn bị bắt lấy môi cô, anh lại muốn nếm thêm một lần nữa, nhưng lại không may nghe được một giọng nói rất không thích hợp sau lưng anh.
“Ba mẹ đang làm gì vậy?”
Bùm! Như một tia sét bất ngờ ập vào đầu, anh vội bật tấm thân đang nằm quá sát vợ ra.
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy mình đã làm chuyện xấu xa, ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ nhỏ, cô tự trách bản thân một hồi, liền tò mò nhìn bánh bao nhỏ đang đứng ở cửa nhìn bọn họ, không biết nói gì.
Hai đứa nhỏ không biết đã đứng ở cửa bao lâu và xem bao nhiêu, thật sự rất xấu hổ khi nhìn thấy chúng như thế này.
“Vừa rồi vẫn chưa ngủ sao? Sao chỉ sau một thời gian ngắn như vậy đã tỉnh lại?” Bạch Duyên Đình cố ý hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tiểu Nhã chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn khuôn mặt của ba và mẹ lần nữa, bĩu môi nói: “Ba mẹ chơi đùa hôn nhau hả? Không rủ chúng ta chơi cùng.”
Bạch Duyên Đình, Trình Khanh Khanh: “…”.

Bình Luận (0)
Comment