Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 20


Hạ Ngư dọn cơm cho Hoan Hỉ ăn rồi, đi đến đài xử lý nguyên liệu.
Như thể sợ nàng không đủ đồ để dùng, đủ loại nguyên liệu mới mẻ phân loại bày thành từng đống lớn, còn có các giống đậu cùng thịt khác nhau, hành tỏi dấm đường cùng với gia vị cái gì cũng có.

Xem ra vật tư của tinh cầu này cũng không thiếu thốn, chỉ là bọn họ cũng không thích ăn cơm.

Nàng nhìn nguyên liệu được để sẵn, quả nhiên không ngoài dự đoán, bên trong đều chứa nhân tố bạo động nồng hậu.

Thịt trâu được đặt ở trước nhất, nhưng Hạ Ngư cũng không tính xử lý thịt trâu.

Dùng [Đôi mắt biển sâu], yêu lực của nàng hơi có phần mỏi mệt, nàng thấy có máy ép hoa quả tự động, nghĩ nghĩ, tìm được đậu tương từ giữa các loại đậu.

Nhìn dáng vẻ Bạch Hà, hiển nhiên cần dùng gấp.

Nàng trước tiên làm một phần sữa đậu nành đơn giản khẩn cấp.

Đậu nành thực sạch sẽ, không có tạp chất.

Hạ Ngư ngâm một nửa số đậu vào nước nóng, một nửa ngâm trong nước lạnh.

Đậu nành ngâm nước nóng để làm sữa đậu nành, đậu ngâm nước lạnh dùng để làm canh xương hầm củ sen.

Nghe Bạch Hà miêu tả, tình huống của bệnh nhân hẳn rất nghiêm trọng, không thích hợp đồ dầu mỡ hay tanh nhiều, dù sao là dùng như thuốc, chỉ cần xoá bỏ nhân tố bạo động, sữa đậu nành tuy chỉ để chữa cháy, nhưng có thể đạt tới hiệu quả đồng dạng.

Lúc rảnh rỗi đợi đậu chín, Hạ Ngư tìm được mấy miếng sườn heo, lấy dao lưu loát chặt xương heo thành mấy khối nhỏ, lại bỏ vỏ gừng, vỏ ngó sen, rồi xắt nhỏ.

Đặt dao qua một bên, Hạ Ngư thuận tiện quay đầu nhìn thoáng qua mèo nhỏ.

Ổ mèo màu vàng nhạt, hộp cơm sạch trơn, nhưng mà mèo......!
Không thấy!!
Đồng tử Hạ Ngư co rụt, đầu óc trống rỗng, Hoan Hỉ nhà nàng đâu?!
Lúc mèo nhỏ ở nhà cũng rất ngoan, bình thường chỉ biết rúc trong giỏ trúc, có phần ủ rũ héo hon, thế nào cũng không chịu đi.

Hơn nữa nàng và nó cùng ở trong bếp, cho nên nàng mới có thể yên tâm để nó lại trong ổ.

Nhưng mà.

Nàng sơ sót!

Nơi này không phải nhà, Hoan Hỉ đến hoàn cảnh mới, sao có thể có cảm giác an toàn như ở nhà!!
"Hoan Hỉ?!"
Hạ Ngư hung hăng gõ đầu mình, ra khỏi bếp.

Liền thấy được Bạch Lạc Lạc!
Còn có trên tay nàng ta đang bóp.......!
Hoan Hỉ!!
Bạch Lạc Lạc nhìn mèo nhỏ, biểu tình thoạt có chút dữ tợn: "Hôm nay ta liền rút hết móng vuốt của ngươi!"
Đầu óc Hạ Ngư trống rỗng: "Dừng tay!!"
Bạch Lạc Lạc đang ngược đãi mèo bị đánh gãy, tâm tình thập phần táo bạo ngẩng đầu lên, toàn bộ thành C trừ bỏ hai người mẹ ra thì nàng ta lớn nhất, ai dám quấy rầy!
Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên, nàng ta liền hít thở không thông.

Tiểu cô nương mà nàng ta cố ý trốn tránh liền đứng ở cửa, mắt hạnh trợn tròn: "Buông nó ra cho ta!!"
Bạch Lạc Lạc theo bản năng buông tay.

Suy nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu là, con mèo này dĩ nhiên có quan hệ với Hạ Ngư!! Khó trách tìm không được mà hiện tại lại xuất hiện!
Vi Nhi Pháp toàn thân vô lực lập tức từ trên tay nàng ta rơi xuống!!
Hạ Ngư sợ tới mức cơ hồ không thể hô hấp, yêu lực cường đại theo bản năng bùng nổ!
Sàn nhà sáng loáng trơn bóng lập tức xuất hiện vô số vết rách chằng chịt, yêu lực cuồng bạo đánh nát vụn cột trụ La Mã kia ở nháy mắt khi tiếp cận Vi Nhi Pháp, lại biến thành đoàn gió dịu dàng, bao lấy nó.

Mà Bạch Lạc Lạc bị thứ lực lượng bùng nổ đột ngột đó doạ sợ tức mức đặt mông ngồi dưới đất!
Trong vô tận thống khổ, Vi Nhi Pháp cảm giác được một cơn gió.

Ngọn gió kia sắc bén gào thét, như hải dương đầy nguy hiểm nhấc lên sóng cuồng ngập trời như một con sói giận dữ, lại ở thời điểm sắp chụp lên người nó, thu hết lệ khí, hoá thành cánh hoa tuyết trắng dịu dàng cùng gió nhẹ, đem nó đắm chìm vào cái nôi làm từ biển sâu.

Nó trôi rồi trôi, cuối cùng, rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hương vị ngọt ngào quen thuộc phiêu tán, đồng thời với hương thơm, là vô tận dụ hoặc.

Nó mơ hồ mở hai mắt, tầm mắt mơ hồ sương mù thấy không rõ khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu nữ, lại cảm thấy, cho dù chỉ là đường cong mờ mờ cũng có thể ánh vào đầu quả tim, một mảnh mềm mại.

Vi Nhi Pháp biết, hiện tại mình chật vật cực kỳ.

Lông tơ khắp người đều bị mồ hôi thống khổ làm sũng nước, như một con mèo rớt vào nồi canh.

Nó cái dạng này, nhất định là đặc biệt khó coi.

Đã xấu xí đến vậy.


Ngươi còn muốn cố gắng, liều mạng bảo hộ sao.

Có lẽ là quá đau, mỗi một khối thịt đều đau, xương cốt đau, tim cũng đau đến run rẩy, làm cho nó cơ hồ không thể nhẫn nại vô tận khuất nhục cùng hèn mọn, khiến nó mỗi thời mỗi khắc đều tràn ngập tuyệt vọng cùng bất an.

Càng thống khổ.

Càng yếu ớt.

Trả lời nó, là lòng bàn tay ấm áp của thiếu nữ mềm nhẹ mơ.n trớn từ đầu nó trượt xuống, những nơi đi qua, mồ hôi nhớp nháp liền bốc hơi, vô số tinh thể muối loè loè sáng lên trên bộ lông.

Tiểu cô nương chưa nói gì, cái gì cũng chưa làm, nàng chỉ nhẹ nhàng vuốt qua thân thể nó, đầu ngón tay vì đau lòng mà run rẩy, lại theo thói quen hơi tạm dừng ở khối lông màu vàng trên lưng, sau đó vuốt xuống.

Không cần ngôn ngữ dư thừa.

Đầu ngón tay nàng phất qua lớp lông mềm mại nhất, nó có thể cảm nhận được thứ tình yêu đặc hữu chỉ thuộc về tiểu cô nương mà nàng dành cho nó.

Không vứt bỏ, không rời xa, ôn nhu đối đãi, tương lai tràn ngập hy vọng.

Nỗi bất an trong lòng Vi Nhi Pháp bất giác được hoà tan, tan thành mây khói.

Mùi hương trên người nàng, trong veo dụ hoặc, làm cho nó kìm lòng không được ngoái đầu lại, lỗ tai mềm nhẹ cọ qua ngón tay nàng, phấn nộn đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay ấm áp của nàng.

Cho dù thống khổ, cũng muốn dùng hết toàn bộ lực lượng để nói cho nàng.

"Meow meow ~"
- - Cám ơn.

Vi Nhi Pháp chưa bao giờ thích ai.

Nhưng giờ khắc này.

Nó cảm thấy mình, đã phải lòng cô nương ôn nhu này mất rồi.

Nàng sẽ là Vương hậu của nó.


Một ngày nào đó, nó sẽ phong quang cưới nàng về nhà.

Lớp lông mềm mại trên người mèo nhỏ ướt sũng, thân thể còn đang run rẩy, mồ hôi đầy người, đôi con ngươi kim sắc cũng không còn sáng ngời sắc bén như thường ngày, lúc nhìn nàng lại là một mảnh yếu ớt ôn nhuận mơ hồ.

Bàn tay Hạ Ngư mơ.n trớn lớp lông trên người mèo nhỏ, lòng bàn tay mang theo yêu lực mềm mại, hấp thu hết hơi nước trên người nó, làm cho nó lại lần nữa khô mát.

Hơi nước biến mất, vô vàn hạt muối nho nhỏ lưu lại trên lông, dưới ánh sáng của ngọn đèn màu trắng chiếu rọi xuống trong toà cung điện này, toàn bộ mèo đều lập loè phát sáng.

Nếu là bình thường, Hạ Ngư khẳng định đã cười ra tiếng, sau đó điểm điểm cái trán nó, khen nó biến thành một con mèo thuỷ tinh xinh đẹp nhất.

Nhưng mà hiện tại nàng không cười được chút nào.

Nó thật sự rất gầy, cũng quá yếu, cuộn mình trong lòng nàng, tựa hồ vừa rồi bị Bạch Lạc Lạc đụng tới miệng vết thương, như thể đau đến mức thậm chí không có sức mà kêu.

Ngay lúc nàng muốn lau sạch muối đọng trên người nó.

Hoan Hỉ động.

Nó gian nan ngẩng đầu, cái tai mèo mỏng manh cọ quá ngón trỏ của nàng, râu mèo thật dài lướt qua lòng bàn tay nàng, dưới cái mũi ươn ướt, đầu lưỡi phấn nộn hôn lên ngón tay nàng.

Đầu lưỡi nó âm ấm, hơi lướt qua liền rụt về.

"Meow meow."
Mềm nhẹ, nhỏ bé yếu ớt, tiếng kêu không chút khí lực, mang theo yếu ớt héo rũ.

Ánh mắt nó vẫn mở to mờ mịt như thế, cố gắng nhìn nàng.

Hạ Ngư nghe được mà trái tim co rút, đau đến đòi mạng.

Nàng ôm mèo nhỏ vào lòng, nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn đầu sỏ gây tội là Bạch Lạc Lạc.

Hoan Hỉ nhà nàng, lúc đặt và rổ, tuy vết thương trên người còn chưa khá hơn, nhưng trạng thái tuyệt đối không tồi tệ đến thế này!!
Người này......!
Nàng ta hại Hoan Hỉ bị thương nặng đến vậy, dĩ nhiên còn không buông tha nó!!
Hạ Ngư đã muốn đem mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu Bạch Lạc Lạc.

Chống lại tầm mắt Hạ Ngư, Bạch Lạc Lạc phục hồi tinh thần, thầm nghĩ không ổn.

Nhưng nghĩ lại, Bạch Lạc Lạc lại hết lo.

Hiện tại hẳn là Hạ Ngư còn không biết quan hệ giữa nàng ta và mẫu thân, trước tiên cứ doạ nàng đã rồi nói sau.

"Được lắm, lại là ngươi!!" Bạch Lạc Lạc ra vẻ kiêu ngạo nói: "Lần trước định xử lý ngươi, không ngờ ngươi lần này dĩ nhiên tìm tới cửa!"

Hạ Ngư lạnh lùng nhìn nàng ta, yêu lực ngưng tụ, trong mắt có dòng nước ngầm màu lam sâu thẳm bắt đầu cuộn trào, nhưng nàng lại không hề cử động.

Bạch Lạc Lạc tiếp tục nói: "Nhìn bộ dáng nghèo kiết hủ lậu này của ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình không hề phù hợp với nơi này sao?!"
Lỗ tai Vi Nhi Pháp giật giật.

Không phù hợp.

Không phù hợp???
Cung điện nho nhỏ này không bằng một phần vạn của Vương thành, Hạ Ngư đứng đây, nó thậm chí còn cảm thấy uỷ khuất cho chân của Hạ Ngư được không?!
Nếu không phải thân thể không thể động, Vi Nhi Pháp quả thực muốn xông lên lại cho cái bản mặt xấu xí kia thêm hai móng vuốt.

Nhưng mà kéo khối thân thể tàn phế này, nó chỉ có thể đem lửa giận đè nén trong lòng.

Nó thân là Vương, vốn chẳng để ý chuyện ăn mặc thế nào, nhưng hiện tại, Vi Nhi Pháp thậm chí muốn đem chiếc váy xinh đẹp nhất toàn vũ trụ dâng đến trước mặt tiểu cô nương, không để nàng chịu dù nửa phần uỷ khuất.

Bạch Lạc Lạc nói rồi nói đến mức bộc phát tình cảm chân thật, nàng ta vốn còn một bụng nghẹn khuất, từ nhỏ đã được mẹ cưng chiều nuôi lớn, cả đời xuôi gió xuôi nước, cũng không phải cái gì cũng có thể chịu đựng, lời nói của nàng ta ngày càng không lọt tai: "Ngươi đứng ở chỗ này, quả thực chính là vũ nhục!!"
Đúng lúc đó.

Bả vai Bạch Lạc Lạc bỗng nhiên bị ai vỗ một chút.

Bạch Lạc Lạc nhìn lại, ngây ngẩn cả người.

Bạch Hà!
Bạch Hà mới từ góc ngoặt lại đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ loáng thoáng nghe Bạch Lạc Lạc nói chuyện nên mới tìm đến nhìn xem.

Nàng không nghe được Bạch Lạc Lạc mắng Hạ Ngư.

Bạch Hà kỳ quái nhìn nàng ta: "Không đi chăm sóc mẹ ngươi, ở đây làm gì?"
Biểu tình của Bạch Lạc Lạc thoáng cái cứng ngắc.

Bạch Hà thấy Hạ Ngư, khoé miệng lộ ra ý cười, giới thiệu với Bạch Lạc Lạc: "A, dù sao cũng đúng lúc, để giới thiệu với ngươi, vị tiểu thư này chính là vị đầu bếp mà chúng ta vẫn tìm kiếm khắp nơi, tên là Hạ Ngư, ta nghĩ ngươi hẳn nhận thức."
Bạch Hà lại liếc Bạch Lạc Lạc, nói với Hạ Ngư: "Đây chính là nữ nhi của người bệnh, kêu Bạch Lạc Lạc.

Nếu không phải nàng tìm được ảnh chụp của ngài ở máy theo dõi thì có lẽ chúng ta còn không tìm được ngài đâu.

Mẫu thân nàng sinh bệnh, nàng còn sốt ruột hơn bất kỳ ai khác."
Bạch Lạc Lạc: "...................."
Màu lam trong mắt Hạ Ngư chậm rãi rút đi, nàng liếc Bạch Lạc Lạc một cái, lại nhìn thoáng qua Bạch Hà: "Thực xin lỗi."
Ánh mắt nàng lạnh lùng lãnh đạm: "Bệnh của quý phu thân, đại khái ta trị không được."
Sắc mặt Bạch Lạc Lạc thoạt cái trắng bệch.

Hết chương 19.

Bình Luận (0)
Comment