Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 1002

Vật Tương Vong cố nén cười, hỏi: “Lão Nam, cơ thể ông ổn chưa vậy?”

“Chẳng lẽ cậu vẫn chưa biết thực lực của ông đây à? Không phải chỉ là đánh bài Poker thôi sao? Cậu coi thường ai vậy?”

Dường như Đại Hộ Pháp rất tự tin vào “kỹ năng đánh bài” của mình.

“Được rồi!"

Giây tiếp theo, Vật Tương Vong quay đầu nói với cô gái: “Người đẹp, vị này muốn hẹn cô tìm một nơi không người làm ván bài Poker, giá cả không thành vấn đềt"

“Ha ha ha...”

Cô gái cho rằng vẻ đẹp của mình có thể khiến một ông già si mê, miệng cười tươi rói: “Thưa ông, thật ngại quá, tôi sợ đánh được nửa ván bệnh tim của ông lại

tái phát, vậy nên bỏ đi!”

Đúng là người của tộc Bất Tử thích máu tươi, nhưng họ vẫn thích những người trẻ tuổi hơn chút, phù hợp với gu thẩm mỹ riêng của mỗi người bọn họ.

Còn về phần một ông già, cô ta thật sự không há miệng được!

“Lão Nam, cô ta châm biếm, nói ông không được!" Dứt lời, Vật Tương Vong tỏ thái độ chế nhạo.


“HừI”

Bao lâu rồi Đại Hộ Pháp mới bị người ta khinh thường, ông ta thẹn quá hoá giận, ra tay điểm nhẹ mấy cái lên người cô gái.

“Fuck, ông làm gì tôi vậy?” Cô gái phát hiện cơ thể mình không thể động đậy, sự hoảng loạn hiện rõ trong đôi mắt cô ta.

Vật Tương Vong ở bên cạnh lên tiếng trấn an: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm cô tổn thương, chúng tôi chỉ muốn nghiên cứu cơ thể cô chút mà thôi!”

Bấy giờ Lang Vương và Cẩu Phú Quý cũng đuổi tới. “Có chuyện gì vậy?” Lang Vương cau mày hỏi.

Nam Cung Thạc xua tay nói: “Không sao, ông đây muốn cô gái này, chúng ta đi thôi!"

“Lão Nam, tôi cũng muốn nếm thử quỷ hút máu nữ, một người làm sao đủ được!” Cẩu Phú Quý ngỏ ý phải bắt thêm mấy người nữa.

Nhưng đúng lúc này, cô gái kia cất giọng tàn nhẫn, cảnh cáo: “Nói cho các người biết, nếu không muốn chết thì thả tôi ra ngay!” nh

“Bốp

Vật Tương Vong thẳng tay tát cô ta: “Dám uy hiếp chúng tôi, cô có bao nhiêu cái mạng hả?”

“F**k, các người chết chắc rồi!” Cô gái giận dữ quát mắng.


Mặc dù âm nhạc trong quán bar rất chói tai, nhưng động tĩnh bên phía bọn họ vẫn thu hút sự chú ý của khá nhiều người.

Không lâu sau, một chàng trai có vẻ ngoài hào hoa phong nhã dẫn theo vài tên to con tới, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.

“Helen thiếu gia, cứu em với!” Cô gái kêu cứu.

Lang Vương nhìn ấn ký hình con bướm đen trên cổ chàng trai trẻ đi đầu, lập tức nhận ra đối phương cũng là người của tộc Bất Tử.

“Đừng làm lớn chuyện, e là nơi này có rất nhiều người của tộc Bất Tử!”

Nếu không phải vì lý do bất đắc dĩ, Lang Vương thật sự không muốn trêu chọc những con quái vật đó.

Nam Cung Thạc khẽ vỗ vai ông ta, nói: “Không sao, có tôi đây rồi, ông không cần sợi”

“Đúng vậy, có lão Nam ở đây, ai dám làm càn?”

Cẩu Phú Quý rất tin tưởng vào khả năng của Đại Hộ Pháp, hắn không hề lo sợ rằng mình sế bị người khác ức hiếp ở nơi này.

“Các người là ai? Mau thả Luccani ra cho tôi!”

Một người đàn ông trong số đó nói với giọng như ra lệnh.

Lang Vương muốn một điều nhịn là chín điều lành, vì thế ông ta ghé vào tai Đại Hộ Pháp, thấp giọng nói: “Anh Nam, giờ cứ thả người ra trước đi đã, đợi lát nữa chúng ta lặng lẽ tìm một người tộc Bất Tử đi riêng lẻ sau!”

“Thả người ư?”

Nam Cung Thạc khẽ lắc đầu, tỏ vẻ thịt đã đưa tới miệng sẽ không nhả ra.

“Giờ chúng ta đưa người phụ nữ này đi, ông đây muốn xem kẻ nào không sợ chết, dám ngăn cản...

Bình Luận (0)
Comment