Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 32 - Lần Tới

Tên bầu trời đã sậm màu mây khói, cái tiết trời thế cái hẩm hiu nhuộm màu đêm tối lại đến sớm hơn thường lệ.

“Hộc, hộc ..Ngươi chạy chậm hơn được không !” Cửu Bàn thở hồng hộc.

“Suỵt, nói nhỏ thôi.” Đăng Thiên nhắc nhở

“Nghỉ một chút được không ? Nói thế này được chưa.” Cửu Bàn thì thào nói.

“Người muốn chết sao.”

“Không !”

“Thế thì tiếp tục chạy đi.”

“Không còn cách nào khác sao ?”

“Không ..chắc”

“...” Cửu Bàn có phần buồn bực song hắn cũng chẳng cách nào khác ngoài nghe lời vị huynh đệ này.

Ở phía trước Đăng Thiên đang không ngừng phân tích, tìm ra phương án tốt nhất cho cả hai.

Như câu trả lời vừa rồi của hắn. Đúng là không chỉ có cách chạy trối chết như bây giờ chỉ là hắn hiện tại không chắc. Tính mạng của cả hai đều đang đặt vào quyết định của hắn vì vậy hắn không được phép sai lầm.

Cụ thể là trong tình huống hiện tại, thông tin của kẻ địch là một số không tròn trĩnh, còn phía ngược lại hắn dám khẳng định rằng đối phương đã hiểu khá rõ cả hai bọn hắn. Một trận chiến vốn không nắm chắc như vậy hắn vẫn đủ tỉnh táo để không bị “nhiệt huyết tuổi trẻ” ảnh hưởng.

Điều may mắn nhất vào bây giờ là hắn đã lờ mờ đoán ra kẻ đứng đằng sau tất cả và nếu suy luận của hắn chính xác, thực lực đối phương hắn vẫn có thể đối đầu được.

Đây là cơ sở duy nhất hắn có thể bấu víu vào, dù mơ hồ nhưng không hề xa vời thực tế.

Thời gian đã trôi qua một chén trà, tạm thời cả hai vẫn đang thực hiện tốt việc chạy trốn của mình. Cho đến lúc này vẫn chưa kẻ nào có thể lần ra vị trí của bọn hắn song cả hai vẫn chưa thể thoát khỏi phạm vi phong bế sóng âm.

Cả hai bên đều đang chạy đua với thời gian để hoàn thành mục đích của mình.

Nếu chuột là vai diễn của bọn hắn thì mèo chắc chắn thuộc về những kẻ đang theo dấu bọn hắn rồi.

Qua một số kinh nghiệm được bồi đắp mộng cảnh hắn cũng dần nắm được một vài thông tin của đối phương. Không quá nhiều nhưng ít nhất hắn đang biết mình đang phải đối mặt với điều gì.

Theo những thông tin hắn lượm lặt được tính đến hiện tại đối phương là một nhóm khoảng hơn chục người được chia thành những nhóm nhỏ mỗi nhóm khoảng 3 người, mỗi nhóm nhỏ đó sẽ đảm nhiệm một hướng.

Nếu theo như tính toán đó đối phương có khoảng 12 đến 13 tên, một số lượng thích hơp cho việc ám sát một nhóm nhỏ tại một khu vực rộng lớn như vậy. Cũng từ đó có thể đến 8, 9 phần đối phương đều là sát thủ chuyên nghiệp - đối thủ mà hắn không muốn gặp nhất vào thời điểm hiện tại.

Tại sao ư ?

Trước tiên nếu thực sự chúng là sát thủ việc giỏi nhất đương nhiên là giết người, trong khi phía ngược lại những tu sĩ như bọn hắn ở cảnh giới đầu tiên - Linh Đồ thân thể chưa qua một lần tẩy lễ nào, cơ bản là không khác phàm nhân là bao. Giờ lại phải gặp một đối thủ thông thạo giết người như vậy hắn dù đã rất bình tĩnh vẫn cảm thấy có chút hơi lạnh người.

Chưa kể bên cạnh hắn còn vị huynh đệ này, nếu so với hắn có thể nói kinh nghiệm chiến đấu của Cửu Bàn gần như bằng không. Lần đầu gặp phải tình cảnh nguy cấp như vậy hắn không hoảng Đăng Thiên cũng thấy lạ.

Hiện tại có thể nói rằng tình cảnh của hắn lúc này chẳng khác ngàn cân treo sợi tóc là bao.

Điều duy nhất hắn có thể làm hiện tại là làm sao nhanh chóng nhất thoát ra khỏi trận pháp cách âm này sau đó dùng truyền âm phù kêu gọi tiếp viện.

Ở cách đó chưa tới một dặm.

“Đã phát hiện gì chưa ?”

“Lão Đại vẫn chưa tìm ra.”

“Vô dụng !” Kẻ được gọi là Lão Đại không giấu nổi tức giận

“Phía Lão Nhị thì sao ?”

“Như Lão Đại nói từ trước Lão Nhị đã dẫn người trông chừng bên ngoài, chỉ cần chúng trở về sẽ lập tức báo tin.”

“Thế sao giờ còn chưa có.”

“Có khả năng một trong số chúng biết cách thay đổi dấu vết; cản trở việc tìm kiếm của chúng ta.”

“Hừ, có hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà các ngươi còn chưa tìm ra nổi có phái làm mất mặt Huyết Hóa Giáo chúng ta không.”

“Lão tam, Lão Tứ đi theo ta.”

Nói đoạn cả ba thân ảnh đều chạy về phía Đông đi sâu vào khu rừng.

Nếu Đăng Thiên nghe tin này không biết nên mừng hay vui đây. Do hắn có thể ngụy tạo dấu vết mà cho đến giờ bọn hắn vẫn chưa bị phát hiện nhưng cũng chính vì vậy mà cả hai sắp phải đối mặt với 3 kẻ mạnh nhất trong đám sát thủ.

Đúng là cuộc đời mà !

Trong khi đám sát thủ đang tới gần hơn bao giờ hết thì ở phía bên kia Đăng Thiên cũng đang sốt sắng không thôi.

Quãng đường cả hai đi cũng phải tới gần chục dặm rồi mà vẫn chưa hề có dấu hiệu nào chứng tỏ cả hai đã thoát ra khỏi phạm vi của trận pháp cả.

“Đăng Thiên ta chưa muốn chết a.”

“...”

Đăng Thiên giờ phút này biết nói gì đây, ngươi sợ thì ta không sợ sao. Gặp tình huống bị truy sát như hiện tại nhất là còn chưa biết đối thủ là ai, thực lực như thế nào làm sao hắn không lo cho nổi.

Theo lý thuyết đây cũng là lần đầu tiên thực chiến của hắn thôi, dù đã được cọ sát nhiều trong mộng nhưng nếu so sánh với thực tại trước mắt khác biệt vẫn là rất lớn. Nhất là về tâm lý, bởi hắn sao có thể tự nhủ với chính mình rằng vẫn còn cơ hội khi chỉ cần một sai lầm thôi có lẽ hắn sẽ phải đắp chiếu ở cánh rừng này.

Điều duy nhất hắn muốn bản thân phải làm là giữ bình tĩnh, giữ một cái đầu lạnh - một bài học quý giá mà hắn học được trong mộng cảnh.

“Ngươi có mang pháp khí phòng ngự nào không ?” Bất chợt Đăng Thiên hỏi.

Ở cách đó trên dưới một dặm.

“Dừng lại.” Lão Đại vội vàng nói.

Hắn hướng tới một cành cây gần đó chăm chú quan sát.

“Có gì sao” Hai người phía sau đều tỏ vẻ nghi hoặc.

“Cành cây này có khắc thường.” Lão Đại nói

“...”

“Nó vẫn còn dao động ..”

“Nhìn cành cây đối diện đi,”

Hai thân ảnh phía sau đều không giấu nổi sự bất ngờ.

“Nếu không có Lão Đại thì chúng ta cũng bị lừa rồi.”

“Ngay từ đầu lộ tuyến chúng ta đi là do đối phương giả mạo sao.”

“Đúng vậy. Không ngờ bắt hai tên nhóc con lại phải tốn sức như vậy.” Lão Đại cười đầy châm biếm.

Rồi cả ba theo dấu hiệu đó lần theo vị trí “hai nhóc con” đó.

Nếu ai còn chưa hiểu thì vừa bằng giác quan sắc bén của mình Lão Đại đã nhận ra những dao động có phần khác lạ của cảnh cây để đoán ra hướng di chuyển của Đăng Thiên.

Khách quan mà nói Đăng Thiên đã làm tốt việc ngụy trang dấu vết gây khó dễ cho đối phương chỉ đáng tiếc rằng với kinh nghiệm sát thủ cúa mình đối phương vẫn có thể nhìn ra những sai sót nhỏ nhất từ đó lần ra vị trí Đăng Thiên.

3 thân ảnh tăng tốc lướt nhanh qua từng thân cây lớn.

Trên thân họ đều mặc những bộ hắc bào được làm riêng cho việc ám sát với đặc tính mỏng nhẹ, bó sát cơ thể giúp di chuyển không để lại tiếng động.

Chẳng mấy chốc con mồi cũng hiện ra ngay trước mắt họ.

“Không cần phải chạy nữa.”

“...”

Không gian bỗng chốc lạnh lên đến lạ.

Cửu Bàn giật mình quay lưng về đằng sau, hai chân run rẩy sợ rằng không đứng vững đến nơi.

Đăng Thiên trông vẫn bình thản quay đầu song sống lưng hắn giờ đã ướt mồ hôi lạnh.

Điều bọn hắn không muốn nhất đã đến !

Các đạo hữu nhớ like, share và đề cử truyện của ta a !!!

Bình Luận (0)
Comment