Sư Huynh, Help Me!!!

Chương 2

Chuyển ngữ: Hiên Viên Kỳ Phong

Biên Tập: Hiên Viên Dạ Nguyệt

Mấy ngày tiếp theo cứ như vậy mà trôi qua, Nhạc Tụ San không đi làm mà chỉ ở nhà gửi hồ sơ và làm nhiệm vụ Kiếm Tam. Mấy ngày trước cô mới lên cấp 25, mấy ngày sau... cô vẫn ở cấp 25.

Nhìn khoảng cách level của sư huynh sư tỷ trong danh sách đồ đệ của sư phụ và mình càng ngày càng xa, Nhạc Tụ San không khỏi hoài nghi rằng chỉ số thông minh của cô có phải là đầu hàng hết nhiệm vụ của Kiếm Tam rồi không. Theo lý thì cô cũng từng có kinh nghiệm chơi game online rồi, tuy rằng những trò trước kia không phải là làm nhiệm vụ thăng cấp mà là đánh quái để thăng cấp, nhưng cô cũng không tính là tiểu bạch, dù là lần đầu tiên chơi game 3D, thế mà cô cứ như vậy bị ngược đãi thảm thương.



[ Bạn đã bị trọng thương, 30 giây sau mới có thể hồi sinh.]

Nút [ Hồi sinh tại chỗ ] chữ màu xám, không chọn được.

[ Về doanh địa nghỉ ngơi ] - Nhạc Tụ San lại yên lặng nguyền rủa đám quái bao vây quanh cô, nhấn nhấn vào nút về doanh địa.

A a a a a a! Rốt cuộc đã bao nhiêu lần rồi!!! Cô đã từ level 22 lên 25, mà vẫn chưa thể hoàn thành được nhiệm vụ này sao. Đây là nhiệm vụ cấp 22, không phải chỉ đơn giản là cứu trợ Miêu dân thôi sao? Chỉ cần dùng Thanh tâm tán thì đã làm cho đám Miêu dân trúng cổ xung quanh tỉnh lại hết, không phải chỉ cần cứu 3 người thôi sao!

Cô lại về doanh địa nghỉ ngơi một lần nữa, trước khi đánh BOSS, Nhạc Tụ San thậm chí cũng đã chuyển nội công từ buff sang dame rồi, nhưng ở đây, ngay xung quanh gần chỗ những thôn dân cần được cứu đều là giáo chúng Thiên Nhất giáo và hổ, cứ lại gần là bọn chúng sẽ đồng loạt vây tới, chưa kịp làm gì đã bị đánh chết tươi.

Đương nhiên, linh xà của cô còn chết nhanh hơn cô một chút.

Nhạc Tụ San có thể dùng [Bách túc] tấn công, sau đó đó lại ấn phím điều khiển cho rắn hút cừu hận đám quái xung quanh, dùng khinh công trực tiếp vòng qua trước mặt quái, dùng [Hạt tâm] một cách tốt nhất, rất có một dáng vẻ phong tao.

Trên lý thuyết là như vậy, chỉ là, cô không thể thực hiện được thôi!

Nhạc Tụ San cũng không phải con người yếu đuối dễ bỏ cuộc, cô lại thêm lần nữa điều khiển Tiểu Độc la đang mang trang phục Ngũ Độc Tụ Tử Sam Sam, khinh công bay lên, lướt qua trước mặt tiểu quái, an toàn rơi xuống đất.

Cô luống cuống tay chân điều khiển được linh xà tấn công, còn mình thì bấm loạn xạ lên bàn phím, còn muốn dùng thử sáo để khống chế quái, vì lần đầu tiên chơi game 3D nên không tránh khỏi luống cuống tay chân.

Lấy máu hồi máu, may mắn nàng còn có mấy con rắn nhỏ thông minh cơ trí làm đồng bọn, lúc chỉ còn lại một chút máu cuối cùng, một con tiểu quái đứng gần chỗ miêu dân chờ cứu viện đã được xử lý xong. Cô rời chiến đấu ngồi xuống, máu vẫn còn chưa hồi đầy thì ngay cạnh đã hồi lại một con hổ khác.

Linh xà nhà cô lại còn chủ động cắn vào đuôi hổ, cô chỉ biết là hai con rắn này thật không có tâm linh tương thông với cô. Nhưng cũng may mắn chỉ có kéo mỗi một con quái, Nhạc Tụ San dự tính, hẳn là mình có thể tự lo được.

Nhưng dự tính chỉ là dự tính, một giây trước cô còn thầm mắng con rắn ngu ngốc kia, thì ngay sau lúc đó, cô lại di chuyển ra phạm vi quá lớn, rồi kéo theo cả lũ tiểu quái Thiên Nhất giáo lại đây.

Hay lắm, lại thêm mấy con nữa, cô nhìn xác hai con linh xà trở nên trong suốt rồi dần dần biến mất, trong khi càng ngày càng nhiều hổ và giáo chúng Thiên Nhất vây đến, Nhạc Tụ San lại thở dài.

Chẳng lẽ là do lớn tuổi rồi, chơi không nổi game nữa sao? Cô không khỏi hoài nghi về nhân sinh......

[ Ngươi đã bị trọng thương, cần 59 giây để khôi phục.]

Nút [ tiếp tục chiến đấu ] vẫn còn màu xám, không nhấn được

Nhạc Tụ San lại thêm một lần nhấn vào [Về doanh địa nghỉ ngơi], lần này đối tượng mà cô yên lặng nguyền rủa là đồng bọn Tụ Tử Sam Sam ngốc như heo.

Tụ Tử Sam Sam trở lại doanh địa, đang chuẩn bị xuất phát lại lần nữa, tuy rằng mỗi lần đều bị đánh chết trở về, nhưng mỗi lần đều có chút tiến bộ, cô có cảm giác có chết như vậy cũng không tệ lắm.

Lúc này trò chơi truyền đến một âm thanh nhắc nhở......

[ Mật ][ Thử Thì Vô Cô ] nói nhỏ với bạn: Chào buổi sáng đồ nhi, vi sư mấy hôm nay vẫn thấy con ở cấp 25, hôm nay xem lại sao lại vẫn chỉ mới cấp 25?

[ Mật ]Bạn nói nhỏ với [ Thử Thì Vô Cô ]: Khụ khụ, chào buổi sáng sư phụ. Con bị kẹt ở nhiệm vụ cấp 22, không qua được.

[ Mật ][ Thử Thì Vô Cô ] nói nhỏ với bạn: Vi sư hốm ấy không phải đã nói với con rồi sao? Không làm được nhiệm vụ thì tìm ta! Đồ nhi tổ đội ta!

[ Mật ] Bạn nói nhỏ với [ Thử Thì Vô Cô ]:ok!

Nhạc Tụ San vốn đang tính tự lực cánh sinh, nhưng vị sư phụ nhiệt tình này xem ra vẫn là một người rất tốt, tuy rằng lúc online chỉ nhắn tin hỏi han một câu, nhưng cũng đã làm cho người mới chơi như cô cảm thấy được trò chơi này nhất định còn chút tình người.

Thuận lợi gia nhập đội ngũ, trong đội ngũ đã có một đồng đội, nhìn tên thì hẳn là bạn bè của sư phụ Thử Thì Vô Cô, mọi việc kể từ phút này bắt đầu.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Tiểu Khúc, ta đi giúp đồ đệ nhà ta đánh quái.

[ đội ngũ ] Thử Thì Bích Khúc: Ồ.. vậy tớ chờ cậu.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Đồ nhi Tụ Tử, nào! Triệu hồi sư phụ đi.

Triệu hồi là cái gì? Hình như đã thấy ở đâu đó rồi......

Nhạc Tụ San loay hoay một lát cũng chưa tìm được cái chức năng triệu hồi kia, cô đang chuẩn bị gõ chữ hỏi, vị sư phụ nhiệt tình kia đã tiếp tục nói.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Con mở giao diện sư đồ ra phía dưới bên trái hình đại diện của ta có chữ triệu hồi đó.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: À đúng rồi, tìm nơi an toàn đứng rồi triệu hồi nhé.

Nhạc Tụ San mở giao diệu sư đồ, nhấn triệu hồi xong không hơn vài giây, ngay bên cạnh cô đã xuất hiện một nhân vật nam đầu tóc bạc, mang một thân y phục đen, tay hắn vẫn xoay chiếc bút đó, chỉ là quần áo và tóc bây giờ so với lần đầu bái sư có khác nhau thôi.

Ừa, thoạt nhìn càng thêm đẹp, à không, càng chói mắt.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Đồ nhi, con muốn đánh cái gì?

[ đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Muốn cứu Miêu dân phía trước, con còn chưa qua đến nơi đã bị quái đánh chết.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Đồ nhi... không lẽ con vì cái nhiệm vụ này mà kẹt lại đến bây giờ?

[ đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Khụ khụ khụ khụ khụ......

Nhạc Tụ San lên trước dẫn đường, khinh công nhảy lên một bước nhỏ, chuẩn xác đáp đất. Ngoái đầu nhìn lại thì sư phụ Thử Thì Vô Cô đã đem quái trước mặt cô xử lí sạch sẽ rồi.

Quả nhiên có sư phụ làm chỗ dựa sẽ an toàn hơn.

Loại ý niệm này vửa nhảy ra trong đầu Nhạc Tụ San, chỉ thấy sư phụ lúc nãy còn đang tung skill lóa mắt đột nhiên đứng yên, cuối cùng còn chưa kịp triệu hồi linh xà, tiểu loli Ngũ Độc Tụ Tử Sam Sam cứ như vậy một lần nữa bị tiểu quái giết chết một cách tàn nhẫn.

[ Ngươi đã bị thương nặng, cần 1 phút 30 giây để khôi phục.]

Nhạc Tụ San yên lặng thu hồi câu định nói.

[ đội ngũ ] Thử Thì Bích Khúc: Vô Cô, cắm cờ rồi, cậu nhanh qua đây đi!

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Ta biết rồi, đậu má, đồ nhi thực xin lỗi, vừa mới cắm cờ đánh bang, mà máu con sao lại mỏng thế chứ...!

[ đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Không sao, sư phụ có việc thì cứ đi đi, con tiếp tục tự thân vận động là được rồi.

Thử Thì Vô Cô trong lòng đang giằng xé dữ dội, bên này là đồ nhi đáng yêu, con bé hẳn là sẽ thay đổi cách nhìn về mình - một sư phụ thiện lương, nhiệt tình lại còn đẹp trai ngút trời luôn sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc, nhưng mà......

[ đội ngũ ] Thử Thì Bích Khúc: Ta sang tổ đội của bọn họ trước nha!

Thử Thì Bích Khúc chủ động rời đội ngũ.

Tuy rằng bên này là đồ nhi đánh yêu, nhưng bên kia là bang chiến rực lửa đẫm máu, Thử Thì Vô Cô sau khi đấu tranh tâm lý, quyết định... vẫn là đầu người có vẻ hấp dẫn hơn.

Nhưng làm một sư phụ, hắn làm sao nỡ bỏ lại đồ nhi ở đây được chứ.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Đồ nhi chờ một chút, vi sư tìm người đến giúp con.

Thử Thì Vô Cô mở giao diện sư đồ, nhìn một đống đồ đệ đang offline, đám người trong bang hội lại đang đánh bang chiến kịch liệt, cơ bản là không có ai nhận giúp đồ đệ nhà hắn làm nhiệm vụ.

Đúng lúc này, trên khung chat xuất hiện một câu thông báo màu vàng của hệ thống......

Đồ đệ của ngươi [ Lạc Dương ] online.

Thử Thì Vô Cô không nói hai lời, trực tiếp triệu hồi đại đồ đệ, Lạc Dương.

Lần đầu tiên triệu hồi, đợi vài giây, không có phản ứng gì nữa, Thử Thì Vô Cô còn chưa muốn buông tha lại tiếp tục nhấn triệu hồi.

[ Mật ][ Lạc Dương] nói nhỏ với bạn: Gọi ta làm gì?

Thử Thì Vô Cô ngay sau đó mời Lạc Dương vào đội ngũ, kết quả người kia rất nhanh đã cự tuyệt lời mời tổ đội. Uy nghiêm sư phụ của Thử Thì Vô Cô đã bị anh ta đánh sập rồi!

Người kia vẫn không phản ứng, Thử Thì Vô Cô khẽ cắn môi, lần đầu tiên đưa ra giao kèo không công bằng, chính là vì uy nghiêm của sư phụ đang bị đe doạ.

Người đối diện vẫn không có phản ứng.

Thử Thì Vô Cô bắt đầu làm giao dịch.

[ Mật ][ Lạc Dương] nói nhỏ với bạn: Thành giao.

[ Lạc Dương [ cấp bậc:79, môn phái: Đường Môn, Phe: Ác Nhân cốc ] xin gia nhập đội ngũ của bạn ]

Cảm tạ trời đất! Mặt mũi và tôn nghiêm của sư phụ cuối cùng cũng có thể giữ gìn được rồi.

Lúc này, Tụ Tử Sam Sam đã nằm trên mặt đất một hồi lâu rốt cục cũng được sư phụ dùng Phong châm cứu dậy, trong đội ngũ có thêm một tên Đường Môn còn còn chưa mãn cấp, anh ta mặc một bộ y phục môn phái màu xanh đen, bên hông đeo một cái Thiên cơ hạp.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Đồ nhi đây là đại sư huynh - Lạc Dương, về sau có chuyện gì con cứ tìm hắn là được!

Lạc Dương trong lòng yên lặng không phục, anh không nhớ rõ mình có nhận giúp đỡ đến “Về sau”. Vào đội ngũ, anh mới phát hiện loli Độc này là đệ tử mới nhất của su phụ Vô Cô, Tụ Tử Sam Sam, ở trong giao diện sư đồ có thấy qua mấy lần, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô, cô đều online, nhưng cả mấy ngày nay đều không lên cấp nào nên vẫn có chút ấn tượng.

[ đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Vâng, vậy... xin cảm tạ sư huynh.

[ đội ngũ ] Thử Thì Vô Cô: Thế thì vi sư đi nhé ~ đồ nhi muah muah ta!

Đầu người ơi ta đến đây!

[ Thử Thì Vô Cô chủ động rời đội ngũ ]

[ đội ngũ ] Lạc Dương: Cô đang làm nhiệm vụ nào?

[ đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Nghĩ cách cứu viện Miêu dân, ở phía trước, bên kia nhiều quái lắm, muội đánh không lại.

[ đội ngũ ] Lạc Dương: Cô bay qua đi, ta đi theo cô.

[ đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Được, làm phiền sư huynh rồi.

Nhạc Tụ San lại lại một lần nữa dùng khinh công bay đến chỗ làm nhiệm vụ, bởi vì khống chế không tốt nên lúc rơi xuống đất lại bị ngã tuột mất một nửa thanh máu, hơn nữa còn vừa vặn rơi xuóng vị trí có một đám quái, vốn đã chuẩnbị tốt, cô lại thêm lần nữa bị trọng thương.

Trong khoảnh khắc đám quái đụng vào cô, thì lập tức toàn bộ quái đều bị tiêu diệt sạch sẽ. Trong khi cơ quan mà sư huynh cô để lại cách đó không xa, kỹ năng hoa lệ đều hướng bên cô mà bay đến.

Không đồng nhất xem, toàn bộ quái đều bị tiêu diệt. Tụ Tử Sam Sam cũng nhanh chóng chạy đến cho Miêu dân uống thanh tâm tán, bởi vì cô biết, tốc độ hồi sinh của quái ở đây rất nhanh.

Quả nhiên, khi cô đi đến chỗ Miêu dân thứ hai, bên mình lại hồi sinh một con quái mới. Tình cảnh hệt như lúc trước, quái còn chưa đụng được đến cô đã bị cơ quan của sư huynh đánh chết.

Tụ Tử Sam Sam thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cô rút ra một kết luận, người hành tẩu trong giang hồ thật sự cần có bằng hữu, sư huynh cẩn thận thế này so với sư phụ còn đáng tin hơn.

[ đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Thật sự cảm ơn sư huynh.

[ đội ngũ ] Lạc Dương: Không có gì.

[ đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Muội tiếp tục làm nhiệm vụ đây!

[ đội ngũ ] Lạc Dương: Ừ.

Cứ như vậy, Tụ Tử Sam Sam rốt cục đã leo khỏi cái hố nhiệm vụ cứu Miêu dân mà cô bị kẹt lại mấy vài ngày đó. Kinh nghiệm nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ cũng giúp cô lên cấp 26.

Sau cả buổi chiều, dù rằng bọn họ không còn gì trao đổi, nhưng mà Lạc Dương đang online, vẫn không rời khỏi đội ngũ. Anh bay trở về Dương Châu thành đánh cọc gỗ, mà Tụ Tử Sam Sam lại tiếp tục hành trình làm nhiệm vụ thăng cấp của cô.
Bình Luận (0)
Comment