Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 38

[ 36]

Tôi đặt khách sạn ở không gần cũng không xa nhà ga, mặc dù không tiện nghi lắm nhưng tôi hy vọng có thể làm cho An Nhiên thoải mái, hơn nữa giao thông đi lại cũng rất tiện.

Ra khỏi nhà ga tôi hỏi chị, chúng ta sẽ đến khách sạn để nhận phòng trước, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi mới ra ngoài được không? Chị gật đầu miệng nói đồng ý.

Vì vậy, chúng tôi thuận lợi tìm thấy khách sạn, làm xong thủ tục nhận phòng liền lên lầu.  

Tuy là lúc này tôi và An Nhiên đã ngầm xác định quan hệ lẫn nhau, nhưng tôi vẫn không dám mạo phạm đến chị cho nên tôi đặt một phòng có 2 giường đơn.  

Căn phòng vô cùng sạch sẽ, cũng coi như rộng, tầm nhìn không tệ. An Nhiên đi dạo một vòng lát sau quay lại nhìn tôi nở nụ cười, ngọt ngào nói với tôi: “Cảm ơn em, để cho em tiêu phí rồi.”

“Không tiêu phí chút nào, chị thích là em vui rồi.” Thấy chị thỏa mãn trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.  

Nghỉ ngơi một lát, nhìn thấy cách giờ cơm trưa còn khá sớm nên liền đề nghị đi dạo xung quanh trước, bởi vì tôi đã tìm một nhà hàng tương đối nổi tiếng ở đây.

Đi dạo xung quanh khách sạn một hồi, buổi trưa thì muốn dẫn chị đến nếm thử.

An Nhiên nói: “Chúng ta tùy tiện đi một chút đi! Hay là em muốn uống cà phê, vậy thì chúng ta tìm một quán cà phê nào đi.”

“Tốt quá, tốt quá. Em đang nghĩ tới cà phê đây, nhịn thật khó chịu.” Tôi nhanh chóng phụ họa theo chị.  

Tôi nhớ ngày hôm đó khí trời rất tốt, không cảm thấy nóng, bởi vì thành phố ở cạnh biển nên thỉnh thoảng cảm giác được vài cơn gió nhẹ thổi đến, cực kỳ thoải mái.  

An Nhiên đi bên cạnh tôi, tuy hai người lúc đó có chút khoảng cách nhưng tôi có thể cảm nhận được khí tức của chị một cách chân thực, mùi hương mà tôi thích trên người chị.  

Nghĩ thầm, nếu có thể mãi như thế này cùng chị đi tới thì tốt đẹp biết bao.

Cứ bước đi một lúc, tôi nhịn không được, nhẹ giọng hỏi chị: “Em có thể nắm tay chị được không?” Vì tôi không muốn ở trên đường ngang nhiên nắm tay chị cho nên hỏi trước chị một tiếng.  

An Nhiên nghe xong khẽ gật đầu, không nhìn tôi, nói: “Đương nhiên có thể.”

Vì vậy, tôi liền được như ý nguyện nắm tay người con gái mình yêu thương một đường bước đi.

Nghĩ thầm: Chúng tôi cứ như vậy cùng nhau bước đi, thì sẽ là vĩnh viễn!.

Đáng tiếc, suốt đường đi không gặp được một quán cà phê nào vừa ý, một dãy quán cà phê An Nhiên đều không thích.

Sau này tôi bị chị ảnh hưởng, mỗi khi đến một thành phố mới nào đều sẽ đi tìm một quán cà phê nhỏ ở đây để ngồi một chút, chỉ có những nơi như thế mới có thể khiến bạn chân chính cảm nhận được, mỗi một ly cà phê sẽ mang đến cho bạn một tâm trạng hoặc một câu chuyện khác.

Buổi trưa, chúng ta đi ăn những món nổi tiếng ở đây, ăn đến ngon vô cùng. An Nhiên thích thú, đương nhiên tôi cũng thấy vui theo.

Hành trình buổi chiều của tôi không có sắp xếp chặt chẽ, chúng tôi đi đến hai nơi tương đối nổi tiếng, nhưng cả hai đều có lượng người đến ngắm cảnh rất đông.

Tôi biết chị không thích nơi có nhiều người như thế, tôi cũng như chị, tôi thấy hơi mệt, chúng tôi đi tìm một nơi có thể trò chuyện để nghỉ ngơi một chút, chị nghe thấy tôi mệt nên cũng nhanh chóng đồng ý.  

Như vậy, chúng tôi như mong muốn đi vào một quán trên đó chỉ viết một hàng chữ quán cà phê nho nhỏ.  

Quán cà phê này rất nhỏ, bên trong có hơi hôn ám, nhưng cảm giác lại rất thoải mái, tôi nhớ chỉ có khoảng 3 hay 4 chiếc bàn, còn có một nơi giống như quầy bar, đại khái có thể vừa cho 2 đến 3 người ngồi.

Bà chủ nhìn qua là một phụ nữ trưởng thành hơn 40 tuổi, rất nhiệt tình đề cử giúp chúng tôi hai loại cà phê mà bà ấy tự xay, vừa nhìn đã biết là một người có cố sự.

Một buổi chiều nhãn nhã, có thể cùng người yêu ngồi trong một quán thưởng thức cà phê, vừa nói chuyện, khiến tôi không chỉ cảm thấy khá kinh ngạc mà ngẫm lại, trước đó không lâu, cảnh tượng như thế này với tôi mà nói, nó là chuyện mà tôi không dám mơ tới, nghĩ lại đoạn thời gian mà hai người trốn tránh lẫn nhau, tổn thương lẫn lau, không khỏi cảm thấy chán nản.   

Nhưng, tiểu tâm tình biến hóa này của tôi An Nhiên đều thu hết vào mắt.  

Lúc này, nghe thấy An Nhiên gọi tên tôi: “Phi Phi, có phải em cảm thấy kì lạ, tại sao sáng nay chị lại dẫn anh đến nhà ga đúng không?”

"A! Gì? Người nào?" Đột nhiên tôi lấy lại tinh lần hỏi chị.    

Sau đó nghe thấy An Nhiên khẽ cười, nói tiếp: “Sáng nay không phải chính em hỏi sao? Anh là người anh trai nào?” Nói xong chị còn càn rỡ cười lên hai tiếng.

“Haiz ya, chị còn chê cười em nữa, lúc đó là do em bị dọa sợ chứ bộ.”

"Em sợ anh ấy cái gì chứ? Anh chị là người chứ đâu phải quỷ?"

"Em đây còn sợ hơn là thấy quỷ, là ban ngày gặp quỷ, chị cũng không thèm nói trước cho em một tiếng, em cứ vậy mà gặp gia trưởng,  biểu hiện không có điểm nào là tốt…"

Càng nói càng cảm thấy hết sức lực.

Kết quả trái lại An Nhiên bị tôi chọc cười, chị nhìn tôi chằm chằm mấy giấy rồi mới nói, lần này chị dùng một giọng rất nghiêm túc nói: “Phi Phi, rất xin lỗi vì đột nhiên lại dẫn anh chị đến gặp em. Là bởi vì trước đó ăn cơm với anh, chị có nhắc đến em với anh, nói đến chuyện của chúng ra, cho nên anh chị mới muốn đến gặp em. Vừa hay là cả hai chúng ta đi du lịch cùng, anh chị tiện thể đến tiễn chị luôn.”

Chị và anh trai nói đến tôi, còn nói chuyện của chúng tôi, vây là chị đã thầm chấp nhận quan hệ của tôi và chị rồi?!

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi vui đến mức không nhịn được bật cười, lại quên mất phải trả lời chị.  

"Em bị cái gì vậy? Ngốc nghếch cười cái gì?" An Nhiên nỗn nóng mà truy vấn tôi.  

"A, không có gì không có gì, em vui, em vui thôi, em thật sự vui đến chết được."  Nói xong còn không quên ngây ngô cười hai tiếng.

Sau đó nghe thấy An Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Vui thì nói vui là được rồi, tại sao phải chết…”

Đúng là quá đáng yêu mà, thật muốn bay qua hôn nhẹ chị, nhưng tôi xấu hổ, hơn nữa, hoàn cảnh cũng không thích hợp.

Lúc chúng tôi rời quán cà phê trở về, sắc trời cũng đã tối, trên đường chúng tôi trở về khách sạn thì tìm một quán nào đó tùy tiện ăn vài thứ.

Về đến khách sạn, tôi để cho An Nhiên lên trước, tôi nói đi cửa hàng tiện lợi mua vài thứ, chị cũng không hỏi nhiều liền lên trước.

Đúng, tôi là đi mua rượu vang, một buổi tối tốt đẹp như thế nếu như không có rượu mà hai người lại ngây người ở trong phòng sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Ngẫm lại cảm thấy bản thân mình quá là cơ trí. Hahahaha.

Trở về phòng, An Nhiên thấy tôi cầm chai rượu thì cũng không hỏi nhiều, rất phối hợp cầm lấy ly xoay người đi rửa.

Một buổi tối tuyệt đẹp, lại còn có người đẹp cùng uống rượu, tôi chỉ vừa uống có vài ngụm đã cảm thấy sắp hôn mê.

An Nhiên nhìn thấy tôi đã sắp ngất thì muốn đi lấy nước cho tôi, mới vừa đứng dậy thì đã bị tôi kéo trở lại mà ôm thật chặc vào lòng.

Ngay lập tức tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc dễ ngửi trên người chị, kết quả tôi càng hôn mê hơn, thiếu chút nữa đã không đứng nổi ngã sấp xuống, An Nhiên cảm giác được, nhanh chóng xoay người lại ôm lấy tôi, một cái ôm này tôi cảm giác thật không muốn buông ra.

An Nhiên mặc cho tôi ôm lấy chị, qua một lúc mới nói: “Em còn ổn chứ? Ngất rồi sao?” Trong giọng nói còn mang theo men say sắp làm tôi ngất đi luôn rồi.

"Chị để cho em ôm, em sẽ không ngất." Lúc này tôi vẫn không quên chơi xấu.

Không nghĩ tới An Nhiên không nói gì, ngược lại nắm thật chặt tay tôi.

Thấy chị không nói gì, tôi cố lấy hết dũng khí nói với chị: “An Nhiên à, em thật sự thật sự rất thích chị, thật sự thật sự rất yêu chị, phải làm sao đây?”

Một lát sau, An Nhiên mới nói:  "Phi Phi, chị hiểu rõ lòng em rồi, chị cũng giống như em, chị không muốn trốn tránh trái tim của mình, cũng không muốn trốn tránh em nữa. Ngày đó, chị đã nói với anh chuyện của chúng ta, chị muốn để cho người thân nhất biết tình cảm của chị đối với em, mặc kệ anh ấy có chấp nhận hay không, chị chỉ muốn nói cho anh ấy nghe trước, như vậy mới có thể chứng minh, yêu em là một chuyện chị rất nghiêm túc. Cho nên, Phi Phi, chúng ta yêu nhau đi! Em có nguyện ý ở bên chị hay không?”

"Em nguyện ý, en nguyện ý, em đương nhiên nguyện ý. Chị có biết em sợ chị không muốn bên em như thế nào không, thậm chí là sau này còn  không thèm để ý đến em nữa? Em rất sợ…"

Còn chưa nói xong thì không kìm lòng được mà khóc lên.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Chị sẽ không bỏ mặc em, cũng sẽ không bỏ em lại. Tin chị, Phi Phi, chị sẽ bảo vệ em thật tốt."

Tuy An Nhiên nói tôi đừng khóc nữa nhưng chính chị cũng không kìm được mà khóc cùng, tuy nhiên tôi vẫn có thể nghe được sự kiên định trong giọng nói của chị.

Thấy chị khóc tôi càng không khống chế được, dùng sức ôm chị rơi nước mắt, qua một hồi lâu mới phát hiện đã tóc tới ướt hết áo của chị, lấy tay lau lau nước mắt xấu hổ buông chị ra.

Rồi lại thấy đôi mắt đỏ au do vừa mới khóc, nhu nhược động lòng người, tôi chăm chú nhìn chị, bởi vì uống rượu nên khuôn mặt ửng ửng hồng, đôi môi mê người triệt để kích thích tim tôi đập liên hồi, đầu óc nóng hầm hập không thể khống chế bản thân liền hôn lên môi chị, trong nhất thời trời đất như quay cuồng.
Bình Luận (0)
Comment