Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 34

[ 33]

An Nhiên vẫn như trước cho xe ngừng ở cửa hàng tiện ích gần công viên.

Cả hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ bước xuống xe rồi đi về phía công viên.

Tôi đi sau lưng chị, theo chị đi qua đường lớn rồi đi vào công viên.

Trong lòng cảm thấy lo sợ, một người tốt đẹp như thế cuối cùng sẽ tồn tại bao lâu trong nhân sinh của tôi, tôi có thể theo kịp từng bước đi của chị hay không.

Vì vậy, muốn đuổi theo ôm lấy chị, nói cho chị biết tôi yêu chị đến nhường nào.

Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng mê người của chị, ngay cả đưa tay ra nắm lấy tôi cũng không dám, thậm chí ngay cả mở miệng để nói một câu cũng không thể.

Chỉ sợ sự run rẩy của mình sẽ làm bại lộ hết thảy mọi thứ từ đáy lòng mà bản thân đã cố kìm lấy bấy lâu.

An Nhiên đi đến nơi có chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, tôi tự nhiên cũng đến ngồi cạnh chị.

Chỉ là khi ngồi bênh cạnh chị tôi lại tham luyến mùi hương trên người chị, không còn nhớ đến việc chủ động nói với chị chuyện tôi muốn nói.

Không lâu sau thì nghe thấy giọng nói của An Nhiên nhắc nhở: "Có gì muốn nói với chị sao?" Ngữ điệu chậm rãi, rất êm tai.

"A, cái đó, em... em đang chờ chị nói." Câu trả lời hoàn toàn không mạch lạc.

"Em đang đợi đáp án của chị!?" Chị ôn nhu hỏi. Không đợi tôi trả lời thì An Nhiên tiếp tục nói.

"Mạt Phi, chị hỏi em, em biết thích và yêu khác nhau thế nào không?" Chị rất nghiêm túc hỏi tôi.

Tôi không dám chậm trễ, suy nghĩ một chút liền trả lời câu hỏi của chị: "Thích có lẽ đó là một loại hấp dẫn, mà yêu là một cấp độ thăng hoa hơn của thích."

Nghe xong, chị mơ hồ gật đầu, sau đó nói tiếp: "Ừm. Thích là một loại cảm giác, mà yêu là một loại trách nhiệm."

Chị nhìn tôi rồi cúi đầu nhìn sang hướng khác.

Nói thật, với cách nói của chị, tôi cảm thấy khá bất ngờ.

Bởi vì chị có thể đem thích và yêu giải thích ra một cách đơn giản nhưng lại rất sâu sắc, chứng tỏ rằng chị đã quan tâm đến cái gọi là cảm giác và trách nhiệm này đến mức nào. Cho nên, tôi như bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra tại sao trong khoảng thời gian này chị lại làm như vậy với tôi.

Sau đó, chị ngẩng đầu nhìn tôi, nói tiếp: "Chị xin lỗi. Trước đó đã khiến em chịu uất ức. Chị rất xin lỗi vì ban đầu đã không kiểm soát tốt cảm xúc của mình khiến em sinh ra cảm giác chán ghét. Cũng không xử lý tốt mọi thứ mà đã trở về bên cạnh em. Chị thật sự vô cùng vô cùng xin lỗi."

Nói xong những điều này, vành mắt của An Nhiên cũng bắt đầu ửng đỏ.

Tôi đau lòng đến gần nắm lấy tay chị. Chị không bức ra, nắm lấy tay tôi.

"Không nên nói như vậy. Đều do em xốc nỗi, không hiểu chuyện, chỉ biết làm tổn thương chị. Là do em không tốt..." Tôi nhẹ giọng nói với chị.

Khi chị nghe thế đột nhiên lấy tay khác đặt lên môi tôi, không để tôi nói tiếp.

Sau đó thì nghe thấy chị nói tiếp: "Là vấn đề ở chị, là do ban đầu chị đã quá xung động. Sau đó thì lại đắn đo, do dự về đủ loại tình huống có khả năng xảy ra. Chị muốn gần gũi với em rồi lại sợ phải đến gần. Rất muốn bảo vệ em thật tốt nhưng lại giả vờ lạnh lùng bắt em rời đi. Chị không muốn em rơi vào loại tình cảm này, không muốn thấy em phải đối mặt với những áp lực ngoài kia, thậm chí có cả những từ ngữ phỉ bán không đếm hết. Nhưng mỗi lần nhìn thấy em, sự dũng cảm và kiên trì của em khiến chị thật sự không cách nào kiềm chế. Chị phải làm thế nào đây?" Giọng nói chị đã nghẹn ngào, nước mắt theo đó cũng đã từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thấy chị khóc, tôi rất đau lòng. Không nhịn được đưa tay ôm lấy vai chị, để chị tựa vào người tôi.

Sau đó từ từ nói với chị: "Được rồi được rồi, không khổ sở nữa ha. Chị có biết những lời chị này của chị làm em vui tới mức nào không? Ngày hôm nay em xin nói cho chị biết: Em không sợ gì cả. Em không sợ sau này sẽ gặp phải ngăn trở và khó khăn gì, không sợ nghe thấy những lời phỉ bán. Em chỉ sợ chị không quan tâm đến em, chỉ cần chị có đủ dũng khí, em sẽ hết lòng kiên định đối với chị. Cho nên, tin tưởng em. Được không?"

Thật ra khi tôi nói rất bình tĩnh, nhưng không ngờ tới An Nhiên nghe xong thì khóc còn dữ dội hơn.

Tôi bối rối không biết phải dỗ dành chị thế nào, liền ôm chị thật chặc rồi cùng hai đứa cùng nhau khóc rống.

Lát sau, rốt cục An Nhiên cũng yên tĩnh lại không khóc nữa.

Không hiểu sau, một hồi ám muội qua đi hai người lại cảm thấy xấu hổ, không biết phải nói gì cho tốt.

Tôi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh thu tay lại, lúc này mới nhớ đến thật ra là tôi định hẹn An Nhiên cuối tuần đi du lịch.

Vì vậy, thừa dịp đang lúng túng đi hỏi xem chị có muốn đi cùng hay không. Không ngờ là bị đặc biệt ung dung đồng ý.

Tôi không tiếp tục câu chuyện hai người phải chung đụng với nhau như thế nào nữa, tôi cảm thấy có một số chuyện vẫn không thể gấp gáp được.

Cũng không nhất định phải nóng lòng xác nhận và cam kết điều gì.

Tình yêu có thể dài lâu hay không căn bản không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể quyết định.

Không gì có thể sánh được khi nhìn thấy người trong lòng mình mỗi ngày đều vui vẻ.

___________________________
Bình Luận (0)
Comment