Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 365

Kim Lân trợn mắt coi thường, đương nhiên là biết muốn moi được lời gì từ cái tên cứng miệng như Trần Tư Khải là rất khó khăn, thế nên tiến đến:”Vậy tôi vào xem Mộng…”

Một cánh tay của Trần Tư Khải chống lên, chắn cửa nhà tắm:”Ô, cậu đùa gì thế, con gái nhà người ta đang tắm, cậu vào làm gì? Chờ ở đây đi, mặc dù nói phụ nữ tắm rất lâu, nhưng dù gì cũng sẽ tắm xong.”

***

Kim Lân tức tới mức khuôn mặt trắng nõn lúc trắng lúc đỏ, bất đắc dĩ, không nói lại Trần Tư Khải, chịu thiệt cũng phải câm miệng, chỉ có thể tức giận ngồi lên giường nghịch ngón tay.

Đang định chất vấn vì sao Trần Tư Khải lén lút tới căn phòng này, anh ta đã cướp lời nói trước:”Lân, chuyện tôi qua quýt với Anna, cậu đừng nói với Tiêu Mộng vội, cô ấy là người thẳng tính, không giấu được chuyện gì, cũng không biết diễn trò, tôi sợ sau khi cô ấy biết sẽ bị Anna phát hiện. Như thế quá nguy hiểm cho Mộng. Thế nhưng, tôi đoán vì tư lợi cá nhân, nhóc con nhà cậu cũng không ngốc mà đi nói sự thật cho cô ấy. Khoảng thời gian này cứ thoải mái phát huy mị lực của cậu đi, xem xem có thể chiếm được trái tim cô ấy hay không. Thế nhưng tôi nhắc nhở cậu, trong lòng Tiêu Mộng có người yêu thầm rồi.”

Kim Lân nghe mà sững sờ, ngạc nhiên hỏi:”Có người yêu thầm rồi? Là ai?”

Còn tưởng là Trần Tư Khải cơ…”Một tên đàn anh của cô ấy, tên là Mạc Sùng Dương gì đó, giờ đang học ở đại học Nhân Văn, Mộng yêu thầm anh ta 3 năm rồi.”

“Cái gì? 3 năm? Tức chết tôi mất!” Kim Lân nắm nắm đấm, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

Trần Tư Khải cười thầm.

Để Kim Lân đối phó Mạc Sùng Dương trước đi, chờ tới lúc anh ta xử lý Anna xong, anh ta liền ngư ông đắc lợi.

Kim Lân bắt đầu đi vòng vòng trong phòng.



“Cái tên đàn anh kia của cô ấy đẹp trai không? Mộng thích gì ở anh ta chứ? Thật là, vậy mà còn yêu thầm 3 năm! Chẹp chẹp, 3 năm đó, lâu lắm đó. Ừ, tôi còn tưởng người cô ấy thích là cậu! Xem ra chúng ta thật sự là cạnh tranh công bằng. Tôi phải điều tra cái tên đàn anh chó má kia rốt cuộc tốt như nào, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ở đại học Nhân Văn? Xem ra tên nhóc kia học hành cũng không tồi… Nếu là yêu thầm, nói như vậy, Mộng và cái tên Mạc Sùng Dương kia còn chưa chính thức yêu nhau? Tốt lắm, tốt lắm…” Kim Lân cứ như trúng tà, đi đi lại lại lẩm bẩm trong phòng, hoàn toàn đắm chìm vào suy nghĩ nên đối phó với Mạc Sùng Dương như nào.

*** Trần Tư Khải thấy anh ta như thế, không nói năng gì, vẫn canh giữ ngoài cửa nhà tắm như thần trông cửa.

Ai da… một tiếng, âm thanh rất nhỏ, lập tức khiến Trần Tư Khải tỉnh lại, anh ta nhanh chóng xoay người, hé mở cửa nhà tắm ngó vào xem.

Thấy Tiêu Mộng quấn khăn tắm màu trắng, đôi mắt to tròn lấp lánh như tiên nữ hạ phàm.

Tiêu Mộng nói nhỏ:”Quần áo… Mau lấy quần áo cho tôi…”

“Ừ, được, em chờ một lát.” Trần Tư Khải đóng cửa lại, tránh cho cảnh xuân lộ ra, rồi gọi:”Lân, Mộng tắm xong rồi, quần áo của cô ấy đâu?”

“Á? Quần áo?” Kim Lân chớp mắt, lập tức nói:”Ờ, ờ, tôi bảo giặt khô rồi, giờ tôi bảo nữ giúp việc mang lên.”

Nữ giúp việc đưa quần áo đã giặt sạch sẽ tới, Kim Lân muốn đưa vào nhưng lại bị Trần Tư Khải ngăn lại, anh ta nhìn khuôn mặt âm trầm và kiên quyết của Trần Tư Khải, chỉ đành thở dài, đưa quần áo cho Trần Tư Khải, rồi Trần Tư Khải lại đưa qua khe cửa cho Tiêu Mộng.

Kim Lân lắc đầu, thở dài:”Tư Khải… lần này… cậu cũng thật lòng sao? Trước giờ chưa từng thấy cậu căng thẳng như này.”

Trần Tư Khải nhe răng cười, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment