Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 348



Em và loại sinh vật đực có khả năng tình dục mạnh mẽ Kim Lân này ở với nhau, lẽ nào em không thể thông minh hơn sao?
Trần Tư Khải bỗng không tự chủ được liền liên tưởng đến… Tiêu Mộng xinh đẹp bị Kim Lân thô bạo ném lên giường, đè dưới thân anh ta, anh ta dâm dục cười, xé rách quần áo của cô… Nơi bụng dưới anh ta, mạnh bạo đâm vào!
Hừ!
Trần Tư Khải lập tức ngồi thẳng người, dáng vẻ như lập tức lao ra bên ngoài.

Không thể!
Kim Lân, cậu tuyệt đổi không thể làm như thế với Tiêu Mộng!
Không thể!
“Lái nhanh lên, tăng tốc, ra sức tăng tốc!” Trần Tư Khải vô cùng sốt ruột ra lệnh cho Khang Tử.


Khanh Tử thầm đổ mồ hôi lạnh, còn muốn tăng tốc sao, tốc độ hiện tại đã rất nhanh rồi, may mà ban đêm ít xe cộ, bằng không tốc độ này… thật dễ bị tai nạn.

Hết cách, Khang Tử lại cắn chặt răng, đạp mạnh chân ga.

Kim Lân ôm Tiêu Mộng say khướt đi ra khỏi Dạ Mị, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế phụ lái.

Điều chỉnh ghế phụ lái về phía sau, nghiêng một chút, như vậy Tiêu Mộng nằm sẽ thoải mái hơn.

“Ế, thật vui nha… Uống tiếp… Ai thua phải uống hết…”
Tiêu Mộng cúi đầu, lẩm bẩm.

Lông mi dài buông xuống, dày rậm, cong vút.

Kim Lân không nhịn được khẽ cười, nhéo má Tiêu Mộng, nói: “Còn uống nữa? Giờ em còn không biết mình họ gì mà còn uống.

Ngồi yên đi, tôi thắt dây an toàn cho em.”
Kim Lân đặt thẳng đầu Tiêu Mộng, sau đó khom lưng lại, thắt dây an toàn cho cô.

Một sợi tóc của Tiêu Mộng, chui vào lỗ mũi của Kim Lân, khiến anh ta hơi ngứa.


*** Ầm… Kim Lân đột nhiên cứng người, giữ nguyên động tác khom lưng trước người Tiêu Mộng, hô hấp biến mất.

Sợi tóc tinh nghịch của cô, giống như một bàn tay nhỏ bé linh động, cào lên mặt của Kim Lân, mang theo một mùi thơm mát, khiến Kim Lân cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Anh ta và cô, gần nhau như vậy.

Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, ngay dưới cơ thể anh ta.

Mà hương thơm của cô, đã tràn ngập quanh người anh ta.

“Mộng… Mộng… Em… Em dùng dầu gội của thương hiệu nào vậy? Haha, mùi… thật thơm…” Kim Lân cười cứng ngắc, cố gợi chuyện.

Đương nhiên, trả lời anh ta, là tiếng hít thở sâu của Tiêu Mộng, cô đã ngủ thiếp đi.

Kim Lân dần quay đầu lại, khẽ đảo mắt, nhìn cô gái gần trong gang tấc.

Môi cô đỏ hồng, hơi nhếch lên, khuôn mặt ửng hồng.


“Mộng… Mộng…” Kim Lân nhìn ngây gốc, nhất thời nhìn dáng ngủ của Tiêu Mộng mà rung động.

Thật đẹp… Kim Lận không kìm được mà nuốt nước bọt.

Nhiều ngày rồi, Kim Lân không quan hệ, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, dục vọng bùng lên!
Từ bụng dưới, từng đợt dung nham trào lên.

Thiêu dốt… “Mộng…em thật đẹp…thật đẹp…”
Kim Lân ngây ngốc nỉ non, không khống chế được tiến dần về phía đôi môi của Tiêu Mộng.

Giống như bắt được giọt sương mai quý giá, đôi môi của anh ta, run raary nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

Đôi môi ẩm ướt, đầy đặn, mềm mại, thơm tho… Ôi! Sắp sụp đổ rồi!
Ngọn lửa dục vọng anh ta kìm nén mấy ngày nay, sắp nuốt chửng anh ta!
Muốn nhiều hơn nữa… nhiều hơn nữa… Muốn càng thêm kịch liệt… Kim Lân rên rỉ một tiếng, không nhịn được, lại ra sức mà dán tới, hôn cô thật sâu..


Bình Luận (0)
Comment