Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 128

“Lân đâu? Sao còn chưa thấy cái tên nhóc kia? Không phải nói là hôm nay đã xuất viện rồi sao?”

Lúc này Trần Tư Khải mới có tâm tình để ý tới Kim Lân.

“À, cái tên nhóc kia à, ra ngoài mấy lần rồi. Không phải là Lân nhà chúng ta trở nên dại gái rồi sao? Yêu thích mê đắm cô bạn gái nào đó của cậu ta, đã ra ngoài đón tới N lần rồi.

Cậu ta bảo tối nay muốn long trọng giới thiệu bạn gái nhỏ cho chúng ta. Cái giọng điệu nghiêm túc kia, giống như thật sự muốn kết hôn với người ta vậy.

Hahaha, tôi cũng sắp không hiểu Kim Lân nữa rồi, dường như trước kia khi cậu ta tán gái, cho dù là khi cuồng nhiệt nhất cũng không bằng bây giờ!”

Lôi Bạc nói rồi lại thở dài, lắc đầu cười.

Trần Tư Khải chau mày, cũng khẽ cười, nói: “Nếu cậu ta thật sự không theo đuổi được người ta, vậy thì tôi bảo Chính Hổ Đường trực tiếp giúp một tay, để Lân trực tiếp xử cô ta không phải là được rồi sao? Phụ nữ mà, không lên giường thì sẽ không ngoan ngoãn nghe theo.”

Lôi Bạc lắc đầu: “Ê, tạm thời đừng thế vội. Cô nhóc kia nhìn có vẻ cực kỳ đơn thuần, giống như búp bê vậy, chắc là Lân không nỡ mạnh tay với người ta, thế nhưng Lân chém gió, đã hôn vài lần rồi, chắc là quyến rũ lên giường cũng không phải là chuyện quá khó.”

“Đơn thuần?” Trần Tư Khải nhấn mạnh chữ này, đột nhiên cười khinh thường: “Trên thế giới này có mấy cô gái thật sự đơn thuần? Nếu Lân không phải là con trai của chủ tịch tập đoàn tài chính Vàng Bạc, cô gái kia sẽ để ý tới Lân sao? Tôi thấy chưa chắc! Trên đời này, phần lớn phụ nữ đều là thứ thấp kém bợ đỡ!”

Trần Tư Khải lạnh lùng nói, nhưng trong đầu lại nghĩ, đương nhiên, cái đồ ngốc Tiêu Mộng kia là ngoại lệ, cô nhóc kia đầu óc đơn giản, đó mới thật sự là đơn thuần.

Lần thứ n anh ta nghĩ: Thật kỳ lạ, làm sao mà cô nhóc ngốc Tiêu Mộng kia có thể bình yên vô sự sống tới 18 tuổi chứ? Cô nhóc như này, sao mà không bị ai bắt cóc bán tới vùng núi là con dâu nuôi từ nhỏ chứ?

Rồi lại bất giác nghĩ tới dáng vẻ trắng ngần như ngọc của Tiêu Mộng, Trần Tư Khải không nhịn được mà mỉm cười.



Chuyện này quá kỳ lạ!

Anh Trần nhà chúng ta, đó là người thừa kế của Chính Hổ Đường đó, người cầm quyền thật sự, là ông trùm cả hai giới hắc bạch, vậy mà lại có nụ cười dịu dàng như thế?

Đến Lưu Diệc Hàn cũng cảm thấy hoảng hốt.

Tiêu Mộng và Tô Lam nói chuyện một hồi, nghe Tô Lam dịu dàng kể về người đàn ông mà cô ta yêu sâu sắc dịu dàng như thế nào, Tiêu Mộng cực kỳ cảm động.

Tô Lam ngân ngấn nước mắt nhìn Tiêu Mộng, nói: “Tôi muốn cùng anh ấy chung sống cả đời, thật đấy.

Tôi từng nghĩ, bảo tôi sinh vài đứa con cho anh ấy tôi cũng bằng lòng, tôi cảm thấy đó là niềm hạnh phúc của tôi.

Nhưng tôi có muốn thế nào, sự nồng nhiệt mà anh ấy dành cho tôi cũng biến mất nhanh như thế, tôi nói với anh ấy, tôi có thai rồi, nhưng anh ấy lại nói: Vậy sao, thật sự có thể chắc chắn đó là con của tôi sao?

Mộng, có biết lúc đó tôi nghĩ gì không?

Tôi muốn moi tim mình ra cho anh ấy xem, để anh ấy biết rằng, câu nói ấy của anh ấy là sự nhục nhã lớn tới chừng nào với tôi!”

Tiêu Mộng cũng khóc, ôm lấy vai Tô Lam, khuyên: “Không phải nói là phụ nữ chúng ta phải học cách yêu thương chính mình sao? Đã qua rồi, có nghĩ thêm nữa cũng vô dụng, không phải sao? Lòng anh ta thay đổi rồi, chị có cố gắng thêm nữa cũng phí công. Chị Lam, đừng nghĩ nữa, cứ như này mãi, cuộc sống sẽ càng khó khăn.”

Tô Lam khẽ lau nước mắt, gật đầu: “Mộng, không phải cô phải đi làm sao? Chưa muộn chứ? Hôm nay đã muộn rồi đó.”
Bình Luận (0)
Comment