Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 226

Tống Hi trầm mặc. Một quốc gia dựa vào nguồn năng lượng nhập khẩu, chặt đứt nhập khẩu sản xuất trong quốc nội chỉ có thể ưu tiên cam đoan dân chúng sinh tồn. Sưởi ấm, nhà ấm, cung cấp điện, thứ nào cũng không thể thiếu, ngay cả công nghiệp nặng trọng yếu nhất đều bị bức tạm dừng. Lần này thiên tai mang đến làm kinh tế rút lui bao nhiêu năm cũng không cách nào cân nhắc!

Hôm sau Trần Tiểu Bàn đã đi trở về, Bạch Chân thì ăn vạ đòi ở lại.

Đường Cao đem điện thoại mà Trần Tiểu Bàn lưu lại lấy tới.

Tống Hi vào phòng thu thập dược liệu, Bạch Chân làm cái đuôi lẽo đẽo đi theo.

Lúc ăn cơm, Mục Duẫn Tranh có chút thất thần, Đường Cao cũng phá lệ trầm mặc.

Tống Hi hỏi:

- Nói đi, làm sao vậy?

Mục Duẫn Tranh không lên tiếng.

Đường Cao do dự hồi lâu, nói:

- Tôi gọi điện cho đại đội trưởng, vết thương cũ của hắn tái phát, tình huống không tốt lắm.

Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh.

Đường Cao còn nói:

- Đội trưởng là do đại đội trưởng mang đi ra.

Tống Hi trầm mặc, nói:


- Hỏi rõ tình huống, tôi thu thập dược liệu, ngày mai đi một chuyến! Gọi Trầm Việt mang vài người tới giữ nhà.

Sáng hôm sau hết thảy chuẩn bị xong, đem Bạch Chân nhét vào trong xe, đóng gói mang đi.

Tống Hi nói:

- Nếu không chạy xe bán tải này phải báo hỏng, gỉ sét không thể nhìn.

- Không có xăng.

Mục Duẫn Tranh nói. Trạm xăng đầu cơ hồ đều đóng cửa, chỉ ở đường chính lưu trữ vài chỗ, quản chế rất nghiêm khắc, dùng chứng minh đổ xăng. Trong nhà được biếu xăng cũng không nhiều, làm sao có thể lãng phí đem nuôi xe!

Bạch Chân nói:

- Đúng rồi, nhà tôi có thật nhiều xe cũng không thể nhìn, nuôi không nổi a! Bác sĩ nam thần, năm nay lưu tôi trong nhà anh ăn tết đi, thịt bò nhà anh nuôi dưỡng ăn thật ngon.

Tống Hi giễu cợt:

- Xem Trần Tiểu Bàn mang đi một con bò đỏ mắt đi, phần của cậu cũng có, một bò hai dê.

Bạch Chân vui vẻ:

- Em trai tôi thích ăn thịt bò, bác sĩ thật tốt, thích nhất thầy thuốc!

Mục Duẫn Tranh nhìn vào kính chiếu hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Chân một cái, quyết định đi tới B thị trước hết đem người ném xuống.

Tới B thị, Bạch Chân quả nhiên trước tiên bị ném xuống.

Xe quay đầu liền đi, đem Bạch Cẩn Chi đang định đi qua chào hỏi cùng Bạch Chân đang giãy dụa muốn bò lên xe xa xa bỏ lại.

Tống Hi:

- !

Cảm giác có chút không quá lễ phép.

Mục Duẫn Tranh mặt than. Đừng tưởng rằng hắn không phát hiện tên ngớ ngẩn kia nhìn Tống bác sĩ nhà hắn ngẩn người, sớm nên đuổi đi rồi!

Đại đội trưởng ở lại bệnh viện, nhìn qua tình huống quả thật không tốt lắm, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, đôi mắt sắc bén, vừa đảo qua Mục Duẫn Tranh lại đứng nghiêm chào.

Tống Hi tiến lên bắt mạch cho hắn, lại nhìn thuốc thường dùng, cười cười:

- Ra viện về nhà đi, những thuốc này cũng không có bao nhiêu tác dụng, trị không hết cũng trị không xấu hơn, kéo qua ngày thôi.

Đại đội trưởng nhìn Tống Hi một lúc lâu, lại đưa mắt nhìn qua Mục Duẫn Tranh.


Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh lưu trong nhà hắn ba ngày.

Sắc mặt đại đội trưởng tốt hơn rồi, đã có thể xuống giường đi vài bước.

Tống Hi phân xong thang thuốc cần dùng, nói:

- Chỉ cần ăn uống cùng dược vật theo kịp, vấn đề không lớn.

Vợ của đại đội trưởng dùng sức gật đầu, nhìn bao dược liệu đỏ mắt.

Tống Hi nói:

- Số thuốc này trước dùng xem, qua vài ngày tôi sẽ cho người gởi phần thuốc kế tiếp tới đây. Lần này chỉ cầm theo một túi gạo, lần sau đổi hạt kê vàng, thứ kia nuôi người.

Vợ của đại đội trưởng lập tức rớt nước mắt, bé trai hơn mười tuổi đứng bên cạnh phanh một tiếng liền quỳ xuống dập đầu.

Tống Hi:

- !

Hắn vội vàng né tránh trốn vào phòng của đại đội trưởng.

Trong phòng còn đang nói chuyện, cũng không thoải mái.

Cơ bản đều là đại đội trưởng đang nói.. Mục Duẫn Tranh chỉ trầm mặc.

Tống Hi đi vào cũng chỉ nghe một câu cuối cùng:

- Mục Duẫn Tranh, quốc gia cần cậu.

Bên cạnh đặt một bản đồ thế giới, mặt trên dùng bút đỏ vây nhiều địa phương, có hai chỗ vây thật lớn. Tống Hi nhìn một chút, một là đảo quốc đã rối loạn, một là đại quốc phương tây luôn áp đảo trên chúng sinh, ở thế kỷ trước cũng nhờ chiến tranh thế giới mà phát tài.

Đại đội trưởng lặp lại một lần:


- Mục Duẫn Tranh, quốc gia cần cậu!

Đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào Mục Duẫn Tranh.

Bàn tay Mục Duẫn Tranh đặt sau lưng gắt gao siết chặt.

Tống Hi ngồi xuống bên ghế, nói:

- Tôi cũng cần hắn.

Mục Duẫn Tranh quay phắt qua nhìn Tống Hi.

Đại đội trưởng cũng nhìn qua, ánh mắt thập phần lạnh lùng.

Tống Hi nói:

- Trừ bỏ thể năng không giảm xuống, trên người hắn còn có bao nhiêu tố chất của binh vương? Ý thức chiến đấu đã không còn bao nhiêu, chậm rãi điều chỉnh? Người đã hơn ba mươi, còn bao nhiêu thời gian cho hắn điều chỉnh? Chờ điều chỉnh xong rồi, người cũng đã già. Hơn nữa một thân vết thương cũ, chỉ sợ không tới bốn mươi tuổi thì đã giống như đại đội trưởng ngài đây. Quốc gia thật sự cần một thanh đao nhọn đã sinh gỉ không còn dùng được như vậy sao? Xuy!

Đại đội trưởng hung ác nhìn Mục Duẫn Tranh:

- Mục Duẫn Tranh, cậu thà răng uốn trong tiểu sơn thôn làm ruộng chăn trâu sao? Đắm mình trong trụy lạc!

Tống Hi nhíu mày:

- Đại đội trưởng, đừng quá kích động, thuốc của tôi cũng không phải gió to thổi tới!

Bình Luận (0)
Comment