Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 203

Tống Hi không nhìn mấy người phương nam kia, hướng thôn trưởng nói:

- Lúc trước xây trường tiểu học là cấp trong thôn, tự nhiên về trong thôn quản. Cần làm sao bây giờ, chú, tôi nghe lời ngài.

Loại sự tình này làm sao mà tỏ thái độ, đến lúc đó xảy ra chuyện người nào chịu trách nhiệm!

Thôn trưởng trầm mặc đánh giá một lần mấy người phương nam kia.

Tống Hi nói:

- Mọi người thương lượng là được, còn có mấy thương binh, tôi cần trở về xứng thuốc cho bọn họ.

Thôn trưởng thấy Tống Hi không muốn quản, liền khoát tay, cũng không muốn cho hắn tham gia vào vũng nước đục này.

Tống Hi trở về nhà, trước tiên đem tình huống của Trầm Việt nói lược qua liền vào trong phòng điều chế thuốc.

Trong phòng Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao đều trầm mặc.

Lần này mới bắt đầu thu thuế đã náo loạn động tĩnh lớn như vậy, sau này còn không biết sẽ như thế nào. Quân nhân đối với dân chúng không hạ thủ được, thật nhiều dân chúng đối với binh sĩ hàng năm buộc bọn họ giao lương thực cũng hận đến tận xương tủy. Hai thương binh nằm trong bệnh viện đều bị người hạ độc thủ khiến ám chiêu, có một người thậm chí suýt nữa bị hủy vật duy trì nòi giống. Mấy nhân viên công tác phụ trách thu lương đều bị đánh không nhẹ, cũng may không thương tổn tính mạng.


Ra mạng người, Trầm Việt hạ nhẫn tâm tập luyện binh, không có thời gian xuất binh lực cùng đi xuống thu lương, công tác thu thuế cũng chậm lại.

Tiến vào tháng 10, Bạch Cẩn Chi lại phái người đưa tới nhóm dược liệu thứ hai, bên trong còn có vài thùng rắn sống, dùng làm cao mỡ rắn.

Được dược liệu, Tống Hi đâm đầu vào hiệu thuốc không ra khỏi cửa, chuyện bên ngoài đều giao cho Mục Duẫn Tranh.

Thu thuế đến Lý gia kênh rạch thì Tống Hi buông dược liệu đi ra ngoài nhìn nhìn, ngây người.

Trầm Việt đã làm gì đám tiểu binh thủ hạ, vì sao một đám sát khí nặng như vậy!

Mục Duẫn Tranh cũng nhíu mày.

Trầm Việt không chút để ý nói:

- Cũng không có gì, chỉ mang theo bọn họ tàn sát một thôn.

Tống Hi cả kinh.

Trầm Việt nói:

- Ở huyện bên có một thôn nhỏ chỉ có mấy chục gia đình, chuyên làm sinh ý nhân khẩu, nữ nhân cùng nhi đồng.

Tống Hi trầm mặc. Ở lúc này làm sinh ý dân cư, chỉ sợ là "đồ ăn" đi! Khó trách nhóm binh sĩ chưa từng gặp máu trên người lại có sát khí nặng như vậy, cũng khó cho Trầm Việt lựa chọn một nhiệm vụ như thế.

Trầm Việt mang theo cả ba trung đội. Một trông coi lương xe, hai trung đội tới từng nhà thu lương.

Chu dì vuốt v e khuôn mặt ngày càng gầy của đứa con, cực kỳ đau lòng, trên mặt lại chỉ cười híp mắt.

Lần này thu lương thật thuận lợi, hoàn toàn cưỡng chế. Gặp được vài hộ cận kề cái chết không chịu giao lương, cũng phát sinh qua vài lần xung đột. Lúc này đám binh sĩ cũng không lùi bước, cũng không đánh mắng, trực tiếp đem người trói lại ném qua một bên, thu xong lương thống nhất thả người.

Thuế lương bị xe xe lôi đi, đại đội cũng rút khỏi thôn. Rất nhiều người nhìn thấy kho thóc trống rỗng, phạm sầu, nhất là trong nhà có thân thích cậy nhờ.


Lý Đại Trụ nhanh sầu chết. Hắn có bốn mẫu, còn thuê bao sáu mẫu. Nửa mẫu loại một dựng nhà ấm trồng rau dưa thường ăn, một mẫu rưỡi loại hai trồng khoai lang cùng khoai tây, không chịu nổi trời đông nên sản lượng tàm tạm. Còn lại tám mẫu toàn bộ trồng bắp, bởi vì chăm sóc không tốt, còn bị đông lạnh, mẫu sản còn chưa tới năm trăm cân. Bỏ qua sáu trăm cân thuế, còn lại khoảng ba ngàn cân. Trong nhà trên dưới sáu miệng ăn, ăn bột bắp cũng phải hơn ba ngàn cân. Hơn nữa đổi mỡ, dù có khoai lang khoai tây năm nay cũng đừng mơ ăn lương thực tinh.

Lúc chị chồng của Lý Xuân Ny đi lấy lương thực chuẩn bị đưa tới nhà chồng, phát hiện cửa nhà kho bị khóa trái.

Sau đó mâu thuẫn bạo phát.

Lý Xuân Ny tự nhiên là hướng về cha mình, nhưng trở ngại mặt mũi chồng nên không tốt trực tiếp lộ ra.

Lý Đại Trụ cùng với cha mẹ chồng của con gái mắng nhau một trận, nói rõ chỗ yếu của nhau.

Mấy tiểu bối ban đầu còn khuyên nhủ, sau thấy nhiều người đến xem náo nhiệt bị bóc chỗ yếu quá ác, liền tránh vào phòng mình đóng cửa lại.

Lý Xuân Ny không khuyên được cha ruột, cũng không khuyên được cha mẹ chồng, trong lòng có chút nén giận. Nén giận cha ruột vô năng không thuê bao được càng nhiều đất vườn lại hầu hạ đất vườn không tốt nên không trồng được bao nhiêu lương, cũng oán cha ruột không biết làm người đắc tội nhiều người trong thôn khiến cho nàng vừa ra khỏi cửa liền bị chỉ trỏ. Oán thân cha, càng oán cha mẹ chồng. Trong tay cha mẹ chồng có tiền, còn có nhà cửa. Không nói đâu xa, xây một nhà ấm thủy tinh lớn vẫn đủ khả năng. Thật sự không được, sáu gian phòng xây một nhà ấm nhỏ cũng trồng được ba lứa hoa màu đâu. Cơm còn không có ăn, còn chết ôm tiền không buông, cũng không sợ đến lúc cần đốt giấy tiền vàng mã tiền cũng không đáng tiền.

Tống Hi một bên nghe Lý Bảo Điền tiếp sóng tình huống một bên xử lý một chậu xương cốt.

Lý Bảo Điền hỏi:

- Đây là xương cốt gì vậy?

Tống Hi:


- Rắn.

Lý Bảo Điền rùng mình liền nói sang chuyện khác:

- Cha vợ tôi nói xây một nhà ấm thủy tinh cho tôi, nói xây lớn chừng hai mẫu, trong nhà vừa vặn có mảnh đất hai mẫu loại một.

Chị dâu chỉ có loại hai cùng loại ba, đợi cuối năm cháu mới được tính vào, phỏng chừng chỉ còn loại ba.

Tống Hi nói:

- Mảnh đất của nhà cậu tôi biết, tuy nói cách thôn gần, xây nhà ấm buổi tối vẫn cần người nhìn thấy, một người khẳng định không đủ. Nếu cậu cùng anh cậu cùng đi trong nhà chỉ còn lại người già cùng nhi đồng nữ nhân, không an toàn. Trong đất cũng chỉ có hai anh em cậu, cũng không an toàn.

Lý Bảo Điền nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy, cha cùng anh tôi cũng nói không cần, nhưng cha vợ tôi nhất định muốn xây cho được.

Tạ Tình cùng Lý Bảo Điền mới kết hôn chưa đầy ba ngày, Lý Mậu Đông đã liên tục thúc giục em gái cùng em rể chuyển nhà, không vài ngày đã đem người ta đuổi tới nhà con rể. Hai lão nhân sợ con gái khó làm, không chịu ở nhà phía tây, chỉ ở phòng đơn, xây nhà ấm cũng là vì cho con gái thêm chút lòng tự tin.

Bình Luận (0)
Comment