Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 177

Đào xong khoai lang, mảnh đất kia bỏ trống vài ngày, Tống Hi nghĩ nghĩ đem một túi rưỡi mầm móng lúa mì vụ đông còn lại gieo xuống. Năm trước chỉ có gần nửa mẫu lúa mì vụ đông, lượng thiếu, Tống Hi luôn luyến tiếc ăn, đến bây giờ còn thừa một chút. Mầm móng lúa mì cũ, dù sao cũng không có nhiều, gieo thử xem, có thể mọc lên thì mọc lên, không được thì xẻng về nhà đút cho dê ăn.

Lúc gieo lúa mì Tống Hi cũng không đi xem, là Mục Duẫn Tranh trông coi, dùng phân hữu cơ. Chỉ là trộm dùng, dùng xong về nhà lập tức tắm rửa, không dám làm cho bác sĩ biết.

Tắm lại tắm, càng tắm Mục trưởng quan càng u buồn. Tống bác sĩ yêu sạch sẽ, không biết có thuốc gì trị bệnh này hay không..

Cuối tháng chín, hoa màu phủ hai tầng tấm bạt phần lớn có thể thu, trong thôn cũng bận rộn lên.

Năm nay bắp cũng như năm trước, cũng là hai trái. Nhưng năm nay phân hóa học khó mua, độ phì không đủ, trái bắp thứ hai phân nửa trên hạt không mẩy. Sản lượng xem như còn có thể, nhưng không thể so với năm trước, mẫu sản hơn ngàn cân cũng không nhiều.

Mấy ngày nay thật nhiều người đến tìm việc làm, trong trấn, trong thành phố, nơi khác. Bên Trương gia kênh rạch còn có một đám người phương nam đi qua, đã xảy ra một chút ma xát, bị đuổi đi rồi.

Tống Hi nhìn thấy mấy khuôn mặt có chút quen thuộc, trong thành phố, năm ấy từng mang theo lều trại đến nơi đây kiếm ăn, còn có một đôi ông cháu phi thường giảng nguyên tắc.


Tống Hi hỏi thăm trạng huống của đôi ông cháu. Vài người đều nói năm ấy mùa đông sau khi về nhà cũng chưa gặp lại, có lẽ có sinh kế khác, có lẽ đã đi địa phương khác, có lẽ đã không còn có lẽ.

Trong lòng Tống Hi có chút khó chịu, kêu Mục Duẫn Tranh đến phân phối người làm việc, bản thân về nhà trầm mặc chặt một đống rau cải trắng.

Đường dì cùng Chu dì đều lo lắng nhìn Tống Hi.

Đường Cao rửa sạch xong chuồng trại, mang theo một cỗ mùi thúi trở về, bái lên cửa phòng bếp kêu người:

- Nam thần băm cải trắng là muốn làm vằn thắn sao?

Tống Hi cũng không quay đầu lại:

- Thối!

Đường Cao rưng rưng nước mắt chạy đi tắm rửa thay quần áo. Trên người hắn rõ ràng là hương vị mồ hôi cần cù, làm sao lại thối!

Vừa vặn đến lấy nước Mục trưởng quan nhất thời liền hậm hực – giường của bác sĩ yêu sạch sẽ, làm sao mà lên?

Một mẫu đậu tương trong nhà ấm chỉ dùng nửa ngày thời gian đã thu xong đem phơi nắng ngoài cửa.

Tống Hi cũng đã làm xong cơm trưa cho người làm công ngày. Mỗi ngày hai bánh bao một chén đồ ăn thập cẩm một chén canh, ngoài định mức còn có một bánh mì trắng, nhân cải trắng trộn tóp mỡ, hương khí mê người. Hai thanh niên không có gia đình độc thân chỉ một ngụm liền làm thịt, trong nhà có người đều gói kỹ lưỡng thu vào.


Lý Tam Pháo đi ra ngoài điện cá, cầm theo một thùng tạp cá tới nhà, chứng kiến bánh bao nhanh chóng nhéo một cái ăn, ăn xong nghĩ nghĩ còn do dự nói:

- Tiểu Tống, cơm nước cho bọn họ đừng đi quá giới hạn, nếu không những nhà khác không tốt làm. Giống thứ này, bánh bao đồ ăn, người bình thường còn không có gì để ăn đâu!

Tống Hi nhìn Lý Tam Pháo liếc mắt một cái, không nói chuyện.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Hôm nay, là ngày giỗ của Tống lão tiên sinh.

Vẻ mặt Lý Tam Pháo biến thành ngượng ngùng.

Hôm nay là ngày giỗ của cha nuôi. Sáng sớm Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh đi mộ phần, nơi mộ trừ bỏ cỏ dại cũng không còn gì nữa. Những năm qua ngoại trừ thanh minh cúng cô hồn cùng ngày giỗ trước sau đều có thật nhiều người viếng mồ mả cho cha nuôi đốt vài tờ tiền giấy, năm đầu nhiều nhất, lúc sau ngày càng ít, năm nay thanh minh rằm tháng bảy còn chứng kiến một ít tro bụi, nhưng tới ngày giỗ đã không còn gì. Cha nuôi của hắn, đã cho ân huệ rất nhiều người, đang từng ngày bị người lãng quên.

Tiến vào tháng mười, Tống Hi lại vội lên. Hai mẫu bắp cùng một mẫu đậu phộng trong nhà ấm có thể thu, còn có đậu tương thu xong bỏ trống một mẫu, suốt bốn mẫu cần gieo trồng. Tống Hi nhìn mầm móng lúa nếp mà trợ lý nhị mang tới, lại buông xuống. Hiện tại nếu trồng đợi thành thục cũng phải trước sau tết, là thời gian lạnh nhất, rất phiền toái. Vẫn là chờ năm sau gieo trong mùa hè mùa thu gặt thì tốt hơn, đến lúc đó phơi nắng cũng phương tiện.


Thu xong bắp cùng đậu phộng, chất trong sân để Đường thúc Đường dì cùng Chu dì nhìn người tuốt hạt. Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh mang người gieo trồng vài mẫu bỏ trống. Trợ lý nhị đưa tới cây đậu không ít, đậu đỏ, đậu xanh, đậu phụ, đậu tây, mỗi dạng Tống Hi trồng ba phần. Còn lại trồng bắp. Gạo bạch ngọc tự ăn cũng đủ rồi, Tống Hi không do dự lại bón phân hữu cơ cho mẫu bắp vàng.

Lương thực vào kho, thu thuế nông nghiệp cũng xuống nông thôn. Lần này lại tăng hơn một ít, một mẫu một trăm năm mươi cân. Lương thực gì đều được, dù là khoai lang khoai tây, khoai lang khoai tây thì một mẫu tính hai trăm hai mươi cân.

Một mẫu một trăm năm mươi cân, một người bốn mẫu là sáu trăm cân. Trong thôn có rất nhiều gia đình ba đời sống chung, tỷ như Lý Tam Pháo một nhà sáu người, phải giao 3600 cân. Năm nay mẫu sản bắp hơn ngàn cân cũng không nhiều, phần lớn khoảng 900 cân, nói cách khác bốn mẫu thu hoạch toàn bộ đều phải giao nộp thuế lương.

Trong thôn đại đa số gia đình không tiếp thụ được con số này, quá nhiều.

Từng thôn đều có thôn dân nháo sự, từng thôn đều có người nháo sự bị bắt. Niên đại này bị tạm giữ sẽ mặc kệ cơm. Trong nhà đưa tới? Đưa tới bao nhiêu cũng không đủ cho người cướp giật. Chỉ bị cướp cơm nước còn đỡ, bị cướp xong còn phải chịu một trận đánh mới oan uổng.

Lúc Trầm Việt đi tới vành mũ ép sát, luôn trầm mặc. Hắn không muốn bức bách thôn dân khổ cực một năm, nhưng không có cách nào. Ba tỉnh phía nam tuyệt thu, nông trường nhà ấm đông bắc liên tục hai đợt thu hoạch cũng chỉ như muối bỏ biển. Nếu không có lương thực cấp cứu, bên kia trời cao hoàng đế xa, thật sự sẽ loạn lên. Hiện tại ánh mắt người phía nam đều đặt trong vụ thu của phương bắc, ông trời không lưu đường sống cho nhân loại, có biện pháp nào đây!

36

Bình Luận (0)
Comment