Sống Lại Kiếp Này, Ta Chê Chức Thái Tử Phi

Chương 1

1.

Ta bàng hoàng tỉnh dậy từ cơn á.c mộng.

Nhìn quanh thấy một đám người vây quanh ta với vẻ mặt đầy lo lắng.

Mẫu thân ngồi bên giường khóc lóc, còn phụ thân thì nghiêm mặt không hé lấy một lời.

Ta chợt hoảng hốt, không phải ta sớm hẹo rồi sao?

Ta bất chấp giơ tay tự vả mình hai cái thì thấy trên mặt đau rát.

Mẫu thân vội vàng ôm chầm lấy ta, còn phụ thân thì quát lên: “Làm chuyện không ra thể thống gì, ngươi không biết xấu hổ à!”

Ta giật mình s.ợ hãi trước cơn tức giận của phụ thân, đau đớn ở th@n dưới cũng khiến ta nhận ra sự tình trước mắt.

Ký ức dần rõ ràng lại, ta nhớ ra Tiêu Cẩm Hạc bị trúng đ.ộ.c hoa nên đã làm trò bum ba là bum với ta.

Lúc thần trí không rõ ràng, miệng hắn không ngừng gọi tên tỷ tỷ ta, nhưng lại cứ lôi kéo lấy ta không buông, bắt ta làm giải dược của hắn.

2.

Tiêu Cẩm Hạc đến thăm ta.

Nói cho văn vẻ thôi, chứ thực ra là đến nghe ngóng tình hình mới đúng.

Hắn nói có kẻ k.h.ố.n n.ạ.n nào đó đã hạ thuốc, nhất định sẽ thay ta tìm ra kẻ đó để t.r.ả t.h.ù cho sự k.h.i.n.h nh.ụ.c ta đã phải chịu.

Ta tựa người vào bên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt như ngọc của hắn mà rơi nước mắt.

Đuôi mắt hắn hiện lên vẻ áy náy, dịu dàng hiếm thấy đưa khăn tay lên lau nước mắt cho ta.

Nếu chỉ nhìn vào những hành động ân cần thế này, ta thật chẳng thể tưởng tượng được vài năm nữa, chàng trai ấy sẽ tàn nhẫn vứt bỏ ta giữa trăm ngàn mũi tên xuyên tim kia.

Ở trong giấc mộng đáng sợ kia, hắn tuyệt tình, chán ghét và khinh thường ta biết bao. Từng ánh nhìn, cử chỉ như hiển hiện rõ mồn một trước mắt.

Ta không kìm nổi cảm xúc, nước mắt lại tuôn không ngừng. Tiêu Cẩm Hạc dường như cũng không còn kiên nhẫn, hắn hơi nhíu mày khó chịu.

“Cô hiểu những ấm ức mà nàng đã phải chịu, nhưng nàng yên tâm, ta đã giúp nàng xin một ân điển, cứ suy nghĩ kĩ xem mình muốn gì.”

Nghe thú vị thật đấy.

Một cô gái nhà lành vì hắn mà mất đi sự trong trắng, hắn biết rõ loại ân điển nào là phù hợp nhất trong hoàn cảnh này, thế mà vẫn trở tay ném vấn đề này lại cho ta.

Hẳn trong suy nghĩ của hắn, một đứa con gái nhút nhát, hay ngại ngùng như ta sẽ không dám đề nghị được tứ hôn với Hoàng hậu đâu nhỉ?

3.

Tiêu Cẩm Hạc đến phòng ta còn chưa được một tách trà, thì tỷ tỷ đã nghe tin chạy qua đây.

Suốt mấy ngày ta nằm bẹp dí trên giường, nàng ta thậm chí còn không thèm quan tâm đ ến ta dù chỉ một chút.

Biểu thị rõ ràng cho ta thấy, nàng ghéc ta ra sao.

Nhưng tuyệt nhiên, tất cả mọi người trong nhà không ai dám lên tiếng trách cứ tỷ ấy, chỉ bởi vì khi xưa ta từng khiến nàng bị thất lạc ngoài dân gian.

Theo lời nàng kể lại, năm đó chín tuổi lẻn ra khỏi phủ đi chơi cùng ta, lại vì ta muốn ăn kẹo đường nhưng mẫu thân không cho ăn nên mới năn nỉ tỷ ấy lén đi mua cho ta.

Đó là lý do vì sao tỷ ấy bị người ta bắt đi.

Nhưng rõ ràng ta không hề thích đồ ngọt.

Cha ta lại nói, không có đứa trẻ nào lại không thích đồ ngọt cả.

Mẫu thân muốn ta phải đối xử thật tốt với tỷ tỷ, ai nấy đều cho rằng đời này là ta nợ tỷ ấy, nên cả quãng đời còn lại phải sống vì tỷ ấy.

Ta cảm nhận được những gì ta từng có đang dần vụt mất.

Ban đầu chỉ là một cái khăn, kế đó là một bộ quần áo. Dần dần, đến lượt sự chú ý của cha, sự quan tâm của mẫu thân.

Ngay cả đến chàng thiếu niên từng nói sẽ không cưới ai ngoài ta, cũng dần dõi mắt theo người tỷ tỷ ấy, mỗi lúc một cách xa ta.

4.

Lúc tỷ tỷ đến, Tiêu Cẩm Hạc đang lau nước mắt cho ta, nàng phi đến giằng tay hắn ra, đấm lên ngực hắn.

“Tiêu Cẩm Hạc, có phải huynh không cần ta nữa không?”

Mặc dù giọng điệu của tỷ ấy rất đỗi ngang ngược, nhưng đó lại là điểm mà Tiêu Cẩm Hạc thích ở tỷ ấy.

“Muội nói linh tinh cái gì đó, không sợ tay đau à?”

Nghe thì tưởng hắn đang tức giận, nhưng thực ra hắn đang thể hiện sự cưng chiều vô bờ bến cho tỷ ấy.

“Ta nghe mẫu thân nói, huynh… huynh cùng La Ngọc Phu… hai người các ngươi… Hoàng hậu muốn huynh lấy muội ấy…”

Nhìn dáng vẻ thút tha thút thít, yếu đuối đau lòng ấy, khiến nàng càng trở nên đáng thương hơn mọi ngày.

Tiêu Cẩm Hạc giơ ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, ra hiệu tỷ ấy đừng rêu rao to chuyện.

Hắn lướt mắt qua ta, sau đó gằn từng lời từng chữ: “Nhị tiểu thư cứu cô một mạng, ân này không thể chỉ nói vài câu là xong chuyện. Cô nhất định sẽ báo đáp nàng, nhưng muốn nhiều hơn thế thì chắc chắn sẽ không.”

Muốn nhiều hơn thì đừng hòng à.

Hóa ra, sự trong trắng của ta trong mắt Tiêu Cẩm Hạc nhà hắn chả là cái thá gì cả.

Từng câu từng chữ hắn thốt ra khiến cõi lòng ta lạnh thấu triệt để.

Ta đã quen biết Tiêu Cẩm Hạc được sáu năm rồi.

Hết thảy những yêu chiều, rung động hắn dành cho ta bấy lâu nay đều như trở thành trò cười do chính ta tự tưởng tượng ra.

5.

Sau vài ngày nằm nhà dưỡng bệnh, Hoàng hậu mời ta vào cung nói chuyện.

Bà ấy tổ chức một bữa tiệc ở vườn thượng uyển, chuẩn bị không ít nước mơ và các lại điểm tâm ta thích, ân cần yêu mến trò chuyện cùng ta.

“Từ lâu, ta đã nghe nói nhị La tiểu thư là một cô nương yểu điệu thục nữ, e thẹn dịu dàng. Hôm nay chính thức gặp mặt, quả nhiên danh xứng với người.”

“Nếu bản cung có được một người con dâu như thế này, chắc hẳn phải thắp hương cầu Phật, tạ ơn Bồ Tát đã phù hộ mất.”

“Ta nghe Cẩm Hạc nói sinh nhật của ngươi cũng sắp đến rồi, có muốn quà gì không?”

Không khí dễ chịu thật đấy, ta uống thêm hai ly nữa thì nhận ra má mình đã đỏ ửng.

Thâm tâm ta muốn dùng rượu để đón lấy tương lai của ta và Tiêu Cẩm Hạc.

“Nương nương, thần nữ to gan muốn cầu một đoạn nhân duyên.”

Tiêu Cẩm Hạc ngồi đối diện với ta, tay hắn cầm chén nhưng nét mặt lạnh lùng vẫn ngó ta đăm đăm.

Nếu ta ép hắn lấy ta, liệu hắn có lại khiến ta phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tim như trước không?

Trong cái gọi là giấc mơ ấy, sau khi ta gả cho hắn, chuyện tỷ tỷ ta làm ầm ĩ muốn chếc đã gây xôn xao khắp thiên hạ. Hoàng hậu đã giáng tội ngay sau đó, trừng phạt tỷ ấy xuống tóc đi tu.

Chẳng ngờ được, Tiêu Cẩm Hạc lại như phớt lờ vương pháp, ngang nhiên đánh vào am đưa nàng ta quay lại Đông cung.

Hắn yêu nàng ta đến vậy đấy, dù đấu trời đạp đất cũng chỉ muốn ở bên cạnh nàng.

Đời này hắn luôn muốn gì được đó, chưa từng vụt mất khỏi tay thứ hắn muốn.

Những gì người khác cung phụng đến tận tay cho hắn, sẽ không bao giờ được coi trọng bằng những gì hắn tự đoạt lấy được.

Tình yêu của hắn dành cho tỷ tỷ cũng vậy, dưới sự ngăn trở sẽ ngày càng được gột rửa sáng loáng, ngày một mỹ miều đẹp đẽ và quý giá.

Dần dà, nó sẽ không chỉ đơn thuần là tình yêu nữa, mà là cảm giác đi ngược đám đông, một mình chống lại cả thế giới, thành công bảo vệ điều mình muốn.

Tỷ ấy là viên ngọc tình yêu ghi lại hết những gì hắn cho là dũng cảm, là chiến thắng, là đấu tranh. Vậy thì hà cớ gì hắn lại để cho viên ngọc ấy phải chịu sự vùi lấp trong đám bụi đúng không?

Thế nên, ta phải chếc.

Khi ta chếc đi, viên ngọc tình yêu ấy cũng sẽ đạt đến giai đoạn đẹp nhất, che lấp những tiêu cực của hắn thành một câu chuyện tình đẹp được lưu truyền ngàn đời.

6.

Hoàng hậu cười thật tươi hỏi ta thích đứa con trai nào của bà ấy.

Tên của Tiêu Cẩm Hạc đã đến bên môi, nhưng ta chẳng thể thốt thành lời.

Mọi thứ trong giấc mơ đó đều quá chân thực, tình cảm của ta đối với hắn cũng là thật, cũng không khác biệt lắm so với mấy năm trong giấc mơ kia nhắc đến.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể không cam lòng mà buông tay.

“Nương nương, thần nữ…”

Chưa kịp dứt lời, đám người trước mắt đã trở nên hỗn loạn, người hầu kẻ hạ chen chúc nhau phi lên chắn trước mặt Hoàng hậu và Tiêu Cẩm Hạc.

Một mũi tên lao thẳng về phía ta, đầu mũi tên có ánh sáng lạnh lẽo sắc bén. Trong lúc bàng hoàng, ta như nhìn thấy vô số mũi tên đang hướng về phía mình, nỗi sợ chếc vì vạn tiễn xuyên tim khiến ta như chếc trân tại chỗ.

Ta không muốn chếc, ta không muốn chếc, ta không muốn chếc!

"Tiêu Cẩm Hạc! Cầu xin huynh, ta không muốn chếc!"

Mũi tên cắm phập vào chiếc bàn trước mặt, ta chợt tỉnh táo và nhận ra mình đã hét lên một điều nực cười biết bao.

May mắn thay, lúc đó mọi người đều rơi vào trạng thái hoảng loạn nên không có ai chú ý đến mấy lời kỳ quặc của ta.

Có ai đó nắm lấy cánh tay ta và kéo lên.

“Không biết tránh đi à!”

Lời nói của Tiêu Cẩm Hạc tràn ngập sự tức giận.

Ta cúi đầu không dám nhìn hắn, cổ họng như nghẹn ứ lại không thốt ra lời, ta thực sự không dám mở miệng, sợ mình sẽ khóc lóc đến mất mặt.

Có người phi ngựa tới, Tiêu Cẩm Hạc tức giận mắng: “Hoàn Nhan Thuật, ngươi càng ngày càng ngang ngược!”

"Đúng, ta chính là một kẻ như thế đó, Điện hạ làm gì được ta?"

Một giọng nói đàn ông mạnh mẽ vang lên trên đầu ta, trầm thấp, cà lơ cà phất, lại có chút bất cần đời.

Nhìn thấy bàn tay nổi khớp rõ ràng đang rút mũi tên ra, toàn thân ta vô thức run lên.

Người cưỡi ngựa khẽ mỉm cười, hắn đang cười nhạo con chuột nhát gan là ta.

Hoàn Nhan Thuật, hắn chính là Hoàn Nhan Thuật…

Chính hắn là kẻ cầm binh tiến đánh nước ta.

Chính hắn là kẻ muốn ta tế mạng trên trường thành, khiến ta chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tim.

Bởi vì trong giấc mơ kia, ta là người đã làm hắn mù mất một bên mắt.
Bình Luận (0)
Comment