Sơn Tặc Du Ký

Chương 36


Kể từ lúc Trần tướng quân được người cứu ra ngoài, bầu không khí bên trong kinh thành ngày càng trở nên ngưng trọng.

Trịnh thừa tướng hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, quan quân không ngừng kiểm tra lục xoát từng ngóc ngách, thậm chí còn dán cả bố cáo, thế nhưng một chút dấu vết cũng điều tra không ra.
Mà phủ Bình An hầu mấy ngày nay cũng im hơi lặng tiếng.

Hạ nhân trong phủ hoàn toàn không biết nhân vật đang bị truy nã ngoài kia hiện tại đang ẩn náu ở nơi này.
* * *
La Nhất Phong nhìn thiếp mời trên tay, trong đầu hiện đầy dấu chấm hỏi.

Hắn lúc nào thì quen biết với Lễ bộ thị lang nha? Sao tự nhiên lại gửi thư mời hắn tham dự tiệc sinh thần của con gái?
Hắn tò mò nên hỏi Lê Lâm một chút, thế mới biết Lễ bộ thị lang là nhà mẹ đẻ của hầu phu nhân ah.

Trong lòng đang cân nhắc xem có nên đi hay không, Lê Lâm lúc này lại lên tiếng:
"Sinh thần đại biểu muội lần này mời khá đông khách.

Chắc cữu cữu của ta đang tính toán tìm một mối lương duyên tốt cho muội ấy đây."
La Nhất Phong nghe vậy liền quyết định sẽ không đi.

Nực cười, hắn đã có người trong lòng, đi lỡ như không may bị nhắm trúng không phải càng thêm rắc rối? Với lại hắn cũng không có hứng thú làm quen, đàm luận với một đám thiếu gia tiểu thư cả ngày chỉ biết cầm, kì, thi, họa này.

Tất nhiên là ngoại trừ Lê Vân ra.
Nhắc đến nàng đột nhiên mới nhớ, yến tiệc sinh nhật như này chắc không thể thiếu huynh muội Lê gia đâu ha? Hắn nghĩ vậy liền quay ra hỏi:
"Thế tử và tiểu thư chắc cũng được mời phải không?".


truyện ngôn tình
Lê Lâm gật đầu đáp:
"Này còn phải hỏi? Đương nhiên hai huynh muội chúng ta không thể vắng mặt rồi."
Đoạn quay sang nhìn La Nhất Phong, cười nói:
"Phong huynh và Nhị Gia huynh cũng được mời, vậy các ngươi có đi hay không?"
La Nhất Phong nhìn hắn, mặt không đổi sắc đáp:
"Nếu là người nhà của hầu phu nhân, vậy tại hạ cũng không nên chối từ mới đúng.

Hôm đó làm phiền thế tử dẫn đường rồi."
Hắn đã nghĩ kĩ, nếu Lê Vân cũng đi vậy hắn liền đi theo.

Thứ nhất là vì nể mặt nhà ngoại của nàng.

Thứ hai là đi theo hắn có thể ở bên cạnh trông coi nàng, tránh cho tên không có mắt nào đó coi trọng lại tìm cách sớ rớ người của hắn.

Dù sao nàng cũng xinh đẹp, ưu tú như vậy.
Lê Lâm nhìn hắn ra bộ như thế khóe miệng co rút.

Đừng tưởng rằng y không biết hắn có ý đồ gì với muội muội của y nha.

Mắt y sáng như sao, nhìn cử chỉ hành động của hắn bao lâu nay chẳng lẽ còn không hiểu, nghĩ có thể qua mặt được y chắc?
Lê Lâm cười nói:
"Cái này là đương nhiên.

Hôm đó chúng ta liền cùng nhau đi.

Phong huynh anh tuấn tiêu sái như vậy, biết đâu lại kiếm được ý trung nhân cho mình cũng nên."
La Nhất Phong nhìn y, nhàn nhạt đáp trả:
"Lời này có vẻ hợp với thế tử hơn đấy.

Ngũ muội nhà ta thật sự là không thích hợp với ngươi ah."
Lê Lâm: "..."
Đúng thật là tự bê đá đập chân mình á.
Y vội nhìn La Nhất Phong cười giả lả:
"Ta chỉ là nói cho vui thôi, Phong huynh đừng để bụng.

Ta còn có chút việc, xin phép đi trước nha."
Nói xong liền không đợi người ta đã nhanh chân chuồn đi mất.

La Nhất Phong nhìn theo, khẽ hừ lạnh.


Muốn trêu chọc hắn? Mơ cũng không có đâu!
Ngày hôm sau.
Trước cổng lớn của hầu phủ, một chiếc xe ngựa sang trọng đang đứng đó chờ đợi, bên cạnh còn có vài con tuấn mã không ngừng qua lại dậm dậm chân.
Lúc này từ bên trong có mấy người đi ra, dẫn đầu là thế tử Lê Lâm, theo sau là La gia huynh đệ.

Cả ba vừa xuất hiện liền lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.

Bọn họ vốn đã có tướng mạo không tầm thường, ăn mặc trang trọng lên có thể xem như là nhân trung long phượng.
Lê Lâm và La Nhị Gia chia nhau mặc y phục màu lam và ngân bạch.

Một người bộ dáng phong lưu, một người thì ôn hòa như gió xuân đập vào trong mắt mọi người.
La Nhất Phong hôm nay mặc một thân trường bào màu đen.

Vóc dáng thon dài cao lớn cùng với khuôn mặt anh tuấn triển lộ khí thế hoàn toàn bất đồng với hai người còn lại.

Thật sự là vô cùng có mị lực nam nhân.
Lê Vân vừa ra tới nơi, nhìn thấy La Nhất Phong cũng đi thì tâm tình có chút phức tạp.

Một bên âm thầm vui sướng vì có cơ hội ở chung với hắn, một bên thì lo lắng nhị biểu muội sẽ đánh chủ ý gì không nên.
Sinh nhật lần này là tổ chức cho đại biểu muội Cầm Tâm.

Thế nhưng chắc cữu cữu cũng sẽ nhân cơ hội mà đem nhị biểu muội Cẩm Tú kia ra mắt một chút.

Dù sao nàng ta cũng sắp đến tuổi cập kê rồi.

Việc mời cả đám người La công tử có lẽ là chủ ý của muội ấy.

Nàng nhất định phải đề phòng một phen.
La Nhất Phong không biết được nàng khổ tâm, tâm tình tốt mà cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.


Lúc đến nơi ngoại trừ hai người Lê Lâm cũng không bắt chuyện với người nào, hoàn toàn là một bộ dáng người lạ chớ tới gần.

Mãi đến khi bọn họ đi qua chỗ các nữ tử tụ tập, từ xa trông thấy Lê Vân đang ngồi đó, đôi mắt hắn mới hiện ra vẻ nhu hòa.
Giống như cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng đang nhìn mình, Lê Vân khẽ nghiêng đầu nhìn lại.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hơi đỏ lên, vội cầm lên chén trà nhấp một ngụm che giấu khóe miệng đang khẽ nhếch.

Đường Cầm Tâm ở bên cạnh để ý thấy, không nhịn được trêu đùa:
"Biểu tỷ có chuyện gì vui sao? Chẳng lẽ là đã tìm được người nào vừa ý?"
Lê Vân liếc nàng một cái, mỉm cười:
"Ta sao dám qua mặt Cầm Tâm biểu muội chứ.

Dù sao hôm nay nhân vật chính cũng là ngươi nha."
"Ai da, tỷ nếu để ý người nào đó, vậy thì phải nói cho muội biết, để muội còn né ra ah.

Nếu không lỡ chọn trúng ý trung nhân của tỷ chẳng phải là rất khó xử."
"Vậy cũng phải xem người ta có thích muội hay không nha."
Cầm Tâm che miệng cười ha ha, vội vàng nói:
"Hóa ra ở đây thật sự có người mà tỷ thích? Là vị công tử nhà nào vậy? Nói ra để muội giúp tỷ xem xét một phen."
Lê Vân liếc xéo nàng:
"Không cần, muội vẫn nên để tinh lực mà tìm kiếm ý trung nhân của mình ấy."
Cầm Tâm nghe vậy liền khoát khoát tay nói:
"Tùy duyên đi thôi!".

Bình Luận (0)
Comment