Sớm Chiều

Chương 37



Sắc trời dần tối, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, giấy dán bị gió đập vào phát ra tiếng "phạch phạch" đầy lay động.
Trịnh Mật cầm một chung trà bằng men ngọc trong tay, hơi ấm vừa phải truyền ra từ men ngọc, cũng khiến lòng bàn tay Trịnh Mật ấm áp hẳn lên.
Nàng nhìn Minh Tô, chậm rãi mở miệng, đang muốn trả lời thì bỗng Vân Tang ở ngoài điện, cách rèm cửa nói vọng vào: "Nương nương, trời tối rồi, để nô tỳ vào thắp đèn lên ạ."
Cuộc đối thoại bị cắt ngang, hàng mi dài của Minh Tô rũ xuống, không được vui lắm.
Trịnh Mật nhìn nàng ấy một cái, nói: "Vào đi."
Nàng vừa nói dứt lời thì mành cửa được xốc lên, Vân Tang đi đến, bên ngoài cuồng phong gào thét, chỉ cần nghe thôi cũng biết trời rất lạnh.
Vân Tang hành lễ với hai người, sau đó lấy mồi lửa thắp nến trong điện lên.
Không giống như bóng tối hoàn toàn vào ban đêm, bên ngoài vẫn có ánh sáng, ánh nến đong đưa trong điện mang đến một bầu không khí khác biệt.
Bầu không khí này làm Trịnh Mật thấy hoài niệm, mà đối với Minh Tô thì lại là phiền nhiễu.
Vân Tang lui ra, Trịnh Mật kiên nhẫn cười hỏi: "Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?"
Nàng ấy giả vờ nghĩ lại, nói: "Nói đến chỗ tài nghệ nương nương bất phàm, ắt hẳn sư từ của nương nương cũng rất nổi danh?"
Trịnh Mật cũng cười, nói: "Khi còn bé được gia mẫu tùy ý dạy dỗ, không thể gọi là sư từ gì cả."
Minh Tô đặt chung trà trong tay xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt vừa rồi còn nhiễm ý cười nhưng giờ lại nhạt đi, như thể không có gì thú vị.
Thật là trùng hợp, trà đạo của A Mật cũng là được thừa hưởng từ mẫu thân của nàng ấy.
Chung trà này nàng chỉ uống một ngụm, lúc này đã có chút lạnh.

Nước trà lạnh đi thì mùi vị cũng khác.
Hoàng hậu để ý đến sắc mặt nàng, lại rót một chung khác đặt vào tay nàng, nói: "Trời lạnh uống thêm một chung đi, để cơ thể ấm lên cũng tốt."
"Không cần......" Minh Tô không còn hứng thú, cũng không buồn nhìn chung trà mới, tự mình đứng lên, "Nhi thần còn có việc, xin cáo lui trước."
Nàng dứt lời, liếc hoàng hậu liếc mắt một cái, trong mắt hoàng hậu lộ rõ vẻ ảm đạm.
"Để ta tiễn ngươi." Nàng ấy nói.
Minh Tô im lặng, khuôn mặt hờ hững không có ý cười, cũng không đợi hoàng hậu mà đã nhấc chân đi ra ngoài trước.
Thế nên khi ra khỏi điện thì Trịnh Mật bước chậm hơn nàng ấy một bước.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ tuyết.


Tuyết đầu mùa năm nay tới sớm hơn năm ngoái rất nhiều.
Chẳng trách mới vừa rồi cuồng phong gào thét.
Ngoài điện đứng đầy cung nhân, thấy hai người các nàng bước ra thì vội vàng hành lễ.
Minh Tô mặc một chiếc áo lông chồn mỏng, có vẻ chẳng chống lạnh được mấy.
Huyền Quá bước đến nói: "Bên ngoài lạnh, xin điện hạ chờ một lát, tiểu nhân đã sai người đến điện Trinh Quán lấy y phục rồi ạ."
Minh Tô không muốn ở lại nơi này, nói: "Không cần......" Vừa nói xong, nàng đã bước vào mưa tuyết, nhưng tay áo bị giữ lại.
Nàng quay đầu lại, hoàng hậu thả lỏng tay, nói: "Trời lạnh, mặc như vậy sẽ không ra ngoài được."
Nàng ấy vừa dứt lời, thì Vân Tang đã cầm áo choàng bước ra.
Nền đen lụa vàng, thêu họa tiết hai con phượng hoàng đang bay lên, đúng là kiểu dáng dùng cho hoàng hậu.
Minh Tô bỗng nhiên nhớ tới trước đây hoàng hậu cũng đã đưa cho nàng một chiếc áo choàng, chỉ là chiếc áo choàng đó đã bị nàng sai người đốt rồi.
"Áo bào này bổn cung vẫn chưa dùng qua." Hoàng hậu nói xong thì nhận lấy chiếc áo từ tay Vân Tang.
Minh Tô cho rằng nàng ấy sẽ làm giống như lần trước, phủ thêm giúp nàng.

Nàng đang muốn từ chối thì thấy hoàng hậu đưa áo choàng cho Huyền Quá, ánh mắt nhìn Minh Tô, cười nói: "Công chúa mang tạm để chống lạnh trên đường đi."
Hoàng hậu ban y phục, lại còn ở trước mắt nhiều người, nên Minh Tô tự nhiên không thể chối từ, nàng hành lễ nói: "Đa tạ nương nương."
Đợi Huyền Quá hầu hạ công chúa mặc áo choàng xong thì Trịnh Mật mới nói: "Không cần đa lễ, ở thêm lát nữa thì khó mà đi được, ngươi mau đi đi."
Minh Tô nghe lời, đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, hoàng hậu đã xoay người sang chỗ khác, nữ quan bên cạnh nàng ấy đã thay nàng ấy xốc rèm cửa lên.
Minh Tô phát hiện, tuy vừa rồi hoàng hậu vẫn đối xử nàng rất thân mật nhưng lại phượng nghi ung dung, trung cung chi khí, khác hẳn sự càn rỡ khi chỉ có hai người trong cung điện.

Có thể thấy được nàng ấy vẫn biết cách kiềm chế.
Minh Tô âm thầm mỉa mai một câu, khóe môi nhếch lên, nhưng nghĩ đến hoàng hậu và Trịnh Mật có nét tương đồng thì môi nàng lại mím thành một đường thẳng.
Trong Nhân Minh Điện, Vân Tang hầu hạ hoàng hậu vào điện.
Chỉ vừa đi ra ngoài chốc lát mà trà trên bàn đã lạnh, không uống được nữa.

Vân Tang đang muốn hỏi vì sao điện hạ rời đi mà không vui, thì lại thấy hoàng hậu vẫy tay với nàng, ra hiệu cho nàng lui ra.
Vân Tang không dám nói nhiều, hành lễ rồi im lặng lui ra ngoài.
Trịnh Mật đến bên cửa sổ ngồi xuống, ngồi xuống chỗ Minh Tô vừa ngồi.
Nàng không hề cố ý chạm vào mặt Minh Tô khi nàng ấy làm nũng, mà là nhớ tới chuyện cũ khiến nàng như bị mất kiểm soát.

Nhưng lần này và cả trà lần trước là nàng cố ý làm.
Trên đời này, nàng đã không còn người thân, người duy nhất quan tâm chỉ còn lại mình Minh Tô mà thôi.
Bởi vậy, chẳng sợ dù đã biết rõ nàng ấy hận nàng, thì nàng vẫn không kiềm được muốn thử.

Nếu nàng có thể trùng sinh thì liệu Minh Tô có tha thứ cho nàng không?
Trên bàn đặt hai chung trà, một chung đã uống qua, chung còn lại thì người nọ cũng chẳng thèm nhìn.
Trịnh Mật cầm chung trà Minh Tô đã uống lên, nhìn nước trà bên trong đã sẫm màu.
Chỉ mới nghe tài nghệ của nàng và Trịnh Mật đều được thừa hưởng từ mẫu thân, thì nàng ấy lại lười nhác đến mức chẳng thèm nếm thử rồi.
Nàng ấy hận nàng đến mức nào? Hận đến mức dù nàng đã chết cũng không muốn tha thứ, hận mức không thèm quan tâm đến người hay vật giống nàng, không muốn tốn sức suy nghĩ dù chỉ là một chút.
Trịnh Mật siết chặt chung trà trong tay, giơ tay bóp ấn đường.
Tuyết đầu mùa, những cung nhân lâu lâu lại đến quan sát một chút, tránh để ban đêm tuyết đọng dày đè sụp mái.

Ngoài ra thì than ở các nơi cũng tăng theo lệ thường.

mọi việc đã có cung vụ, các ty sắp xếp, nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải quán xuyến mọi việc, hỏi han tình hình.
Hơn nữa Trịnh Mật còn đang nhớ đến nạn dân, lương khoản đi chưa được bao lâu, chắc vẫn còn chưa đến Hạ Châu.

Trời lại rét buốt đến vậy, chỉ sợ bá tánh gặp nạn sẽ càng nhiều.
Nàng đứng lên, cố gắng ép Minh Tô xuống đáy lòng để tập trung vào chính vụ.
Nhưng Minh Tô bị mạnh mẽ áp xuống lại không ngoan chút nào, vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu quấy nhiễu lòng nàng, hơn nữa còn như cắn lên tim nàng làm tim nàng đau đớn.
Trịnh Mật bất đắc dĩ cười một chút, đáy mắt lại là chua xót.

Nàng đặt chung trà xuống, đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Tuyết càng rơi càng lớn.
Trịnh Mật hỏi: "Nội cấp sự tới chưa?"
Vân Tang đáp: "Còn chưa tới ạ, có lẽ vài vị nội cấp sự đang đi trên đường."
Trịnh Mật gật đầu, đi vào thiên điện chờ, Vân Tang chần chờ bẩm: "Mới vừa rồi phía dưới tới bẩm, bệ hạ đã đưa Kiều tiệp dư đến vườn mai để thưởng tuyết đầu mùa."
Trịnh Mật dừng bước, thản nhiên nói: "Ta biết rồi." Nàng đi về phía trước đi được vài bước lại hỏi, "Bệ hạ sủng ái Kiều tiệp dư được bao ngày rồi?"
Vân Tang thầm tính: "Bẩm, đã gần nửa tháng rồi."
Trịnh Mật gật gật đầu: "Bổn cung nhớ rõ hành cung Thương Châu có dâng lên một mỹ nhân như thiên tiên hạ phàm."
"Dạ phải.

Nô tỳ cũng có nghe thấy."
Các nơi dâng tặng mỹ nhân lên kinh thành rất nhiều, ngay cả cả ngoại bang cũng có dâng hiến.

Trong cung không chứa hết được, nên có một số người xuất thân kém hoặc đắc tội phi tần có địa vị cao sẽ bị đưa đến hành cung.
"Đợi sau khi tuyết ngừng thì ngươi đến hành cung xem thử nàng ta có thật sự đẹp như vậy không, nếu là thật thì đưa nàng ta vào cung." Trịnh Mật ra lệnh..
Vân Tang không biết dụng ý của nàng, tuy nương nương không ngừng xếp tai mắt vào trong cung, thu nạp nhân tâm, nhưng lại rất hiếm khi hỏi chuyện lục cung tranh sủng.

Nàng chỉ có đành cung kính đồng ý.
Trong lúc các nàng nói chuyện, Minh Tô cũng xuất cung, nàng cũng lo về đợt tuyết này.
Năm năm trước khi nàng cùng Trịnh Mật chạy trốn cũng đã từng đến nơi đó, ở đó không hề ấm áp như kinh sư.
Đợt tuyết này tới thật không đúng lúc.

Nàng vốn nghĩ rằng bệ hạ sẽ nổi giận vì loạn dân, nếu đại thần trấn an nạn dân có lòng riêng thì cũng không dám làm quá mức, nhưng có đợt tuyết này thì lại khác.
Bọn họ có lẽ sẽ trì hoãn việc cứu tế, biển thủ lương khoản, rồi sau đó đẩy những cái chết thảm thương của nạn dân lên đợt tuyết này.
Minh Tô một mặt đi ra ngoài cung, một mặt suy tư, nàng không thể quá nhiều, sẽ khiến bệ hạ đa nghi.
Nàng nghĩ đến Nhập Xuyên tướng quân, nếu hắn vẫn trước sau một lòng ngay thẳng vì dân, thì hắn sẽ không bỏ qua việc quan viên ăn hối lộ.
Nhưng bao nhiêu sinh mệnh, Minh Tô cũng không dám gửi gắm hy vọng lên một mình hắn.
Tam cữu đang làm quan ở Mẫn Châu, Mẫn Châu ở sát Hạ Châu nhưng chưa bị ảnh hưởng gì.
Chủ quan các châu không được phép rời khỏi hạt khu của mình, nhưng vì chuyện cứu tế, nên hai ngày trước bệ đã hạ hạ một đạo chiếu thư, lệnh cho các châu quận gần đó hỗ trợ Trấn An Sử, mọi việc lấy cứu tế làm đầu, quan viên tùy cơ ứng biến.
Minh Tô tính gửi một phong thư đến Mẫn Châu.

Chỉ là việc này còn phải cùng thương nghị cùng ngoại tổ phụ.
Minh Tô ra khỏi hoàng cung, đi thẳng lên xe ngựa tiến về phía phủ của ngoại tổ phụ.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, khi vừa lên xe ngựa, trong xe an tĩnh, nàng dựa vào gối tựa, thân mình cũng thả lỏng, thế là hơi phân tâm nghĩ đến hoàng hậu.
Há có thể trùng hợp đến thế?
Minh Tô toàn tâm toàn ý chờ Trịnh Mật quay về, làm sao có thể nghĩ đến việc ly kỳ như mượn xác đoạt hồn được chứ.
Nàng âm thầm thở dài, nếu không phải sau khi chiếu thư lập hậu đầu năm nay được ban bố thì các thế lực đã lục tung tra xét bối cảnh của hoàng hậu.

Biết nàng ấy chỉ xuất thân từ một gia đình thư hương, trong nhà quyền không thế, thậm chí còn là một nữ tử có phần thanh bần, thì nàng đã nghi ngờ Trịnh Mật lâu rồi không về là do bị hoàng hậu bắt đi rồi đấy.
Minh Tô có hơi bực bội, giống ai không giống, cố tình lại giống A Mật chứ!
Nàng nghĩ đến cái gì, lấy cái tráp từ trong tay áo ra, mở ra rồi nhìn chiếc kim trâm bên trong nói: "Ngươi xem, nàng ta khá giống ngươi đấy, ngươi mà không quay về thì ta sẽ......"
Sẽ như thế nào?
Minh Tô có hơi nghèo nàn vốn từ, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc nàng buông lời hung ác: "Chỉ cần ngươi trở về, thì dù là năm năm, mười năm ta đều chờ ngươi, cả đời ta cũng chờ ngươi.

Ta nhất định phải chờ đến ngày ngươi ở trước mặt ta cầu xin tha thứ!"
Trâm vàng vẫn bất động, dòng chữ "Mừng sinh nhật mười bảy của A Mật" hiện lên mờ mờ.
Sau khi nàng nói xong những lời tàn nhẫn thì như là tìm được nơi gửi gắm, cất tráp vào ống tay áo.
Có lẽ là do tuyết đột nhiên rơi, lại có lẽ là do sắc trời không còn sớm, trời đã tối dần nên trên phố không có người đi đường.
Minh Tô tới phủ của ngoại tổ phụ, xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn tấm biển trước cổng, trên biển ghi hai chữ Sở gia.
Sở gia ở ở kinh thành có chút đặc thù, đặc thù ở chỗ, nhà ông vốn đi theo đường quan võ, nhưng tới đời này lại bỏ võ theo văn, trở thành quan văn.
Minh Tô hiếm khi tiếp xúc với bên ngoại, thanh danh nàng không tốt, không nên liên lụy ngoại tổ phụ vất vả ba đời mới đứng vững chân trong hàng quan văn.
Về phương diện khác, tuy hai năm trước ông ngoại đã cáo lão về hưu, nhưng ở trong triều vẫn giữ ảnh hưởng không nhỏ.


Nếu nàng thường xuyên lui tới với ông ngoại thì bệ hạ sẽ khó tránh khỏi ngờ vực.
Minh Tô đứng ở ngoài cửa một lát, lần trước đến thăm là hồi đầu đầu năm, ngoại tổ mẫu bệnh nặng nên nàng thay mẫu phi đến thăm bệnh.

Huyền Quá đứng sau nàng, thấy điện hạ vẫy tay thì bèn bước đến gõ cửa.
Cửa rất nhanh đã mở ra, hai vị cữu cữu tự mình nghênh đón, dẫn nàng vào chính đường, có một lão nhân râu tóc bạc trắng đang đứng trước bậc thềm đợi nàng.
Đã lâu rồi Sở Ân cũng không gặp Minh Tô, hai bên hành lễ với nhau, Sở Ân hỏi: "Thục phi nương nương khỏe không?"
"Ngoại tổ phủ yên tâm, mẫu phi vẫn khỏe ạ." Minh Tô cười nói.
Sở Ân gật đầu: "Vậy thì tốt, lão thần nhớ mong vô cùng."
Hai người cậu biết tính nàng nếu không có việc gì sẽ không đến phủ, nên sớm đã đuổi người hầu đi ra xa, hai người tự mình lui ra ngoài canh giữ.
Minh Tô nói rõ ý đồ đến.

Sở Ân gật đầu nói: "Điện hạ băn khoăn rất có lý."
Ông nói xong thì thở dài, "Bệ hạ hệt như đã thay đổi thành một người khác, triều đình bây giờ với triều đình năm đó khi còn Trịnh thái phó hoàn toàn khác nhau, nếu là năm đó......"
Ông không nói tiếp nhưng Minh Tô nghe hiểu, nếu là năm đó, thì nào có chuyện việc cứu tế liên quan đến dân sinh giang sơn đại sự lại có kẻ dám không màng sinh tử của bá tánh, mà chỉ biết ăn hối lộ kiếm lợi thôi đâu.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại trong triều, bọn chúng thực sự dám làm lắm.
"Cũng không biết với tình hình này thì ai có thể đứng đầu." Sở Ân nói.
Cậu vội nói: "Phụ thân nói cẩn thận."
Sở Ân nhìn hắn một cái, cũng biết nói lỡ, ông nhìn Minh Tô rồi nói: "Điện hạ tham chính muộn nên chưa từng thấy cảnh tượng năm đó.

Lão thần là cộng sự của Trịnh thái phó hơn nửa đời này, không bao giờ quên được, và cũng không kiềm được nhắc lại."
Ông tạm dừng một lát, dường như có ý gì đó: "Người già rồi, khó tránh khỏi sẽ hoài niệm.

Ắt hẳn trong triều cũng có đại thần lén lút hoài niệm như thần."
Lông mày Minh Tô giật giật, không nói tiếp, cười nói: "Nếu người đã đồng ý thì ta sẽ đưa tin cho Tam cữu."
Sở Ân nói: "Không cần, để thần."
Minh Tô suy nghĩ, cũng tốt.
Chuyện đã nói xong, Minh Tô cũng không ở lại lâu.

Sở Ân sai người lấy một bộ bạch sứ trà cụ tới, nói: "Điện hạ nói với người ngoài là đến quý phủ lấy bộ trà cụ sứ trắng này đi."
Minh Tô cũng không chối từ mà nhận lấy.
Làm xong chuyện nên tâm tình Minh Tô thoải mái rất nhiều, lúc về phú nàng sai người lấy bộ trà cụ bạch sứ ra quan sát.
Đây là sứ trắng Nhữ Dao, bề ngoài trắng bóng như lòng trắng trứng, hoa văn mềm mại uyển chuyển, vừa nhìn thì đã biết là vật hiếm khó tìm.
Nàng thích uống trà đương nhiên cũng thạo trà cụ.

Trà cụ bạch sự tốt đến vậy, dù là người lớn lên ở nơi lầu tía mái vàng như nàng cũng rất hiếm khi nhìn thấy.
Minh Tô thưởng thức ấm và chung trà trong tay.
Chỉ là nàng thưởng thức, không biết sao lại tự nói: "Hình như hôm nay hoàng hậu dùng sứ men xanh thì phải."
Dứt lời, nàng lại thấy khó hiểu, sao nàng lại nhớ tới hoàng hậu dùng gì chứ.
Bàn tay chạm lên người, lớp tơ lụa mềm mại khiến cho Minh Tô phát hiện nàng vẫn đang mang áo choàng của hoàng hậu.
Nàng có chút hoảng hốt, lại có chút không vui, cởi áo choàng ném sang một bên.
Huyền Quá đang đứng bên đợi hầu, thấy vậy bèn tiến đến, nhặt áo choàng lên rồi cung kính xin chỉ thị: "Chiếc áo này cũng đem đi đốt sao ạ?".


Bình Luận (0)
Comment