Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 62

Hạ Tranh vừa lái xe vòng qua ba con đường bao quanh thành phố, di động liền vang lên, anh liếc mắt nhìn màn hình, khóe miệng lộ ra tia cười nhạt, tiếp nhận cuộc gọi.

Trong loa truyền đến âm thanh Giang Ninh lạnh lùng, hỏi liên thanh: “Xe do anh lái đi?”

Hạ Tranh chẳng hề để ý: “Tôi vì cậu đi nhận tiết mục, lúc đi không có thời gian, lại thấy xe của cậu, liền mượn xe cậu đi, ầy, cậu đừng nói, lái được chiếc xe hơn sáu trăm vạn thoải mái muốn chết, nếu như tôi không có uống rượu, đã muốn đem xe đến cao tốc Kinh Thừa chạy mấy vòng rồi.”

Giang Ninh yên lặng, trầm mặc nói: “Anh không nên uống rượu, còn nữa, anh càng không nên lái chiếc xe kia.”

“Ha,” Hạ Tranh bĩu môi, “Người ta cậu còn không muốn nhớ, nhưng cậu lại nhớ chiếc xe này à?”

“Không phải chỉ có chuyện đó.”

“Phải không? Ha ha…… Có phải là……”

“Nhanh chóng đem xe về đây.” Giang Ninh đáng gãy lời Hạ Tranh nói, liền cúp máy.

Hạ Tranh lắc đầu, lảm nhảm nói: “Giấu, giấu đi, CMN toàn lừa mình dối người!”

Anh trực tiếp đem xe hướng về chung cư Đông Tam Hoàn, dừng xe xong đi lên lầu, ấn vào chuông cửa.

Rất nhanh, Giang Ninh quần dài áo sơ mi sạch sẽ đi ra mở cửa.

Hạ Tranh loạng choạng cầm chìa khóa xe trên tay, cả người dựa vào ngoài cửa: “Xe thân yêu của ngài đã bình yên vô sự ngay tại bãi đậu xe.”

“Ờ.” Giang Ninh tiếp nhận chìa khóa xe, xoay người thuận lợi đóng cửa, “Giờ anh mau chóng trở về đi.”

“Này này!” Hạ Tranh nhanh chóng đưa tay ngăn cửa phòng sắp đóng lại, bất mãn kêu ầm lên, “Đã trễ thế này, tôi lại lái xe không được, cậu có chút lương tâm được không? Đây là loại thái độ mà cậu nên đối xử với phó trưởng đài à, không sợ tôi đì cậu sao?!”

“Anh cũng nhớ rõ bản thân mình là phó trưởng đài sao?” Giang Ninh không để ý đến anh, hướng đến thư phòng, cẩn thận đem chìa khóa xe cất vào trong tủ, khi trở ra, nhìn thấy Hạ Tranh không khách sáo ngồi vào trên ghế sô pha.

“Dù sao sáng mai cũng phải đi đến đài truyền hình, tạm thời tôi ở đây ngủ qua đêm vậy.”

“Nếu anh không ngại thì cứ ngủ dưới sàn nhà.”

“Đệt……” Hạ Tranh bất đắc dĩ cười mắng, “Tốt xấu gì tôi cũng là lãnh đạo và là học trưởng của cậu, cậu có thể nào cho tôi một chút cảm tình được không, ngay cả sô pha cũng không cho tôi ngủ!”

Giang Ninh liếc mắt nhìn Hạ Tranh ngồi trên ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới nói: “Sô pha không phải là nơi cho anh ngủ, trên lầu có phòng tập thể hình anh lên đó mà ngủ nhớ là phải nằm dưới sàn nhà.”

“Ai cần!” Hạ Tranh duỗi người nằm trên ghế sô pha, nhìn một vòng quanh gian phòng, lại nhìn Giang Ninh một thân quần áo vừa vặn, hừ nói, “Nhà của cậu quá mức sạch sẽ, quét dọn đến nỗi không thấy một hạt bụi, còn nữa, cậu ở nhà ăn mặc gọn gàng như thế, còn phải chạy làm tiết mục, cậu có thấy mệt mỏi không vậy?”

Giang Ninh từ trong gói thuốc lá rút ra một điếu thuốc, hút vào một hơi, xoay người đi về hướng phòng ngủ, chỉ lưu lại cho Hạ Tranh âm thanh hờ hững: “Phòng tắm ở dưới lầu không được phép dùng, không được quậy phá gian phòng này.”

Hạ Tranh bất mãn cùng kháng nghị đều bị Giang Ninh nhốt lại ngoài cửa.

Tựa người trước cửa phòng ngủ, Giang Ninh yên lặng hút thuốc. Có mệt hay không? Ba năm, đến cùng có mệt hay không, chỉ có chính cậu mới rõ ràng nhất.

Sở dĩ thu dọn phòng để không nhiễm một hạt bụi nào, là bởi vì nếu một ngày nào đó người kia thật sự trở về, cậu muốn cho người kia nhìn thấy chính mình nghiêm túc ở lại nơi này.

Sở dĩ ở nhà phải ăn mặc gọn gàng, là bởi vì cậu muốn khi gặp được người kia, cậu cho người kia nhìn thấy trạng thái tốt nhất của chính mình, không có người kia, cậu vẫn sống rất tốt!!!

Bác sĩ tâm lý của cậu từng nói: Phương pháp trả thù đối phương tốt nhất chính là phải sống tốt hơn hắn.

Giang Ninh biết rất rõ, trong đoạn thời gian cậu cùng Tần Phi bên nhau, đã biến thành một trận tranh tài, thắng lợi thuộc về mưu tính cùng tính kế, lần này cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng thua cuộc, Tần Phi mang đến đau khổ cho cậu, cậu muốn trả lại hết cho Tần Phi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Tranh bị người dùng mũi chân đá tỉnh, vừa mở mắt nhìn, trên người Giang Ninh mặc một thân âu phục thẳng tắp đứng trước mặt, trên vẻ mặt không dư ra biểu tình cảm xúc nào, như khuôn mặt bị đơ ngàn năm.

“Mau dậy, đến giờ đi làm.”

Hạ Tranh lười biếng duỗi người ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài nói: “Sàn nhà cậu cứng chết đi được, tôi ngủ dưới này xương cốt muốn mục ruỗng ra đây này.”

“Nếu thấy cứng anh nên nhanh chóng trở về nhà mình mà ngủ.” Giang Ninh xoay người xuống lầu.

Hạ Tranh hừ nói: “Tôi còn không phải vì cậu sao! Thấy cậu đau khổ như thế, vậy mà thằng nhóc chết tiệt như cậu lại còn không cảm kích.”

Ăn bữa sáng đơn giản, Hạ Tranh vẫn mặc nguyên bộ đồ cũ của ngày hôm qua đi theo phía sau Giang Ninh đi ra ngoài.

Tiến vào thang máy, Giang Ninh liếc mắt nhìn áo sơ mi Hạ Tranh, nhíu mày nói: “Dáng vẻ này mà đi làm, không sợ bị đồng nghiệp trong đài điều tiếng sao?”

Hạ Tranh không hề quan tâm nói: “Điều tiếng thì cứ điều tiếng đi, không sao cả.”

“……” Giang Ninh không nói gì chỉ cười lạnh một tiếng.

Trong nháy mắt ngay khi cửa thang máy mở ra, Hạ Tranh bỗng nhiên tiến lên, ôm bả vai Giang Ninh, tiến đến trước mặt Giang Ninh, dáng vẻ như rất thân thiết: “Sao vậy đồng chí Tiểu Giang? Lẽ nào cậu lo lắng đi theo tôi sẽ bị điều tiếng sao?”

Giang Ninh đưa tay hất cánh tay Hạ Tranh xuống, nhưng do Hạ Tranh ôm rất chặt, hai người cứ một người mở một người ôm đi ra khỏi chung cư.

—–

Tần Phi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nửa ngày mới hồi thần lại —— Hạ Tranh cùng Giang Ninh đang làm cử chỉ thân mật đi ra khỏi chung cư.

Hạ Tranh cùng Giang Ninh……

Ha ha, quả nhiên là vậy!

Sáng sớm hôm nay Tần Phi nhận được cuộc gọi đến từ trợ lý Trương, trong di động, trợ lý Trương nói như vầy.

“Tần tổng, về tài sản của ngài tôi đã tra ra được người mua, ngay đúng lúc đó người đại lý cũng tiết lộ ra, chiếc xe thể thao Lamborghini dưới tên danh nghĩa ngài, cùng với chung cư xa hoa Đông Tam Hoàn được một vị Lâm tiên sinh mua lại.”

“Lâm tiên sinh? Tên đầy đủ là gì?”

“Lâm Giang Ninh.”

Đặt di động xuống Tần Phi choáng váng một thời gian sau mới hồi tâm, không có cách nào bình tĩnh nổi, anh cảm giác như mình bị trêu đùa, từ đầu đến cuối đều bị Giang Ninh nắm mũi dắt đi. Anh cho rằng chính mình chỉ cần chạy trốn đến Hồng Kông, rời xa Bắc Kinh thị phi là có thể ném Giang Ninh lại ở phía sau, chính là anh không dự đoán được, kỳ thực Giang Ninh vẫn như hình với bóng, ở bên trong cuộc sống của anh chưa bao giờ rời đi.

Được rồi, mặc kệ Giang Ninh xuất phát từ mục đích gì muốn tiếp nhận sản nghiệp của anh, nay anh đã tiếp thu rồi. Thế nhưng vì sao chiếc Lamborghini kia lại được Hạ Tranh lái đi?

Tần Phi là một người yêu xe, trước đây khi ở Bắc Kinh làm đại thiếu gia anh không thiếu những chiếc xe sang đắt tiền, Giang Ninh hiểu rất rõ điểm này của Tần Phi, cũng biết rõ Tần Phi quý trọng chiếc xe đó biết là bao nhiêu, nếu như không phải cần tiền quá gấp, Tần Phi kiên quyết không bán xe.

Như vậy là…… Lẽ nào Giang Ninh mua xe này chính là muốn đưa cho tình nhân tùy tiện chạy đi, cho nên mới chọn xe anh?

Vừa nghĩ tới Hạ Tranh cùng Giang Ninh có mối quan hệ kia, tâm Tần Phi như cây kim đâm vào rất đau xót khó chịu.

Nghĩ lại, Tần Phi lại nghĩ đến một điểm. Nhớ không lầm, tài chính trên danh nghĩa Giang Ninh không đủ để mua chiếc xe cùng chung cư Đông Tam Hoàn, trừ khi ông già Giang Như Hải ra tay giúp đỡ, bằng không cho dù cậu có bán bất động sản, hoặc là…… Có người ra tay giúp đỡ. Lẽ nào Hạ Tranh giúp cậu mua?

Tần Phi suy tư cân nhắc xong thì cũng là lúc trời hửng sáng, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi xe, đi thẳng đến chung cư Đông Tam Hoàn.

Đây là nơi mà anh cùng Giang Ninh đã sinh hoạt qua, tâm tình Tần Phi cực kỳ phức tạp.

Có một từ ngữ gọi là “Cảnh còn người mất”, Tần Phi cảm thấy cái từ này sao mà nó hình tượng quá thể!

Anh đứng ở góc đường đối diện chung cư thật lâu, đang lúc chuẩn bị rời đi, dáng người Giang Ninh quen thuộc hiện ra ngay trong tầm mắt anh.

Trong lòng anh đột nhiên hẫng một nhịp! Quả nhiên, Giang Ninh đang ở nơi này.

Nhưng một giây sau, căng thẳng cùng sung sướng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó chính là phẫn nộ, bởi vì anh nhìn thấy Hạ Tranh.

Cánh tay Hạ Tranh khoát lên trên vai Giang Ninh, hai người đùa giỡn, thậm chí thời điểm ngồi vào trong xe, Hạ Tranh còn xoa tóc Giang Ninh.

Hơn nữa, Hạ Tranh vẫn mặc cái áo sơ mi ngày hôm qua, đã quá rõ ràng, tối hôm qua hai người đã qua đêm.

Ha ha…… Giang Ninh, được lắm, xem như cậu lợi hại!

Tần Phi đứng tại chỗ nhìn một lúc, mãi đến khi Giang Ninh cùng Hạ Tranh lái xe rời đi, mới xoay người đi ra.

Trên đường trở về, anh nghĩ, Giang Ninh vẫn không muốn chạy chiếc xe đó, nếu như đổi lại là anh, nhất định sẽ lái chiếc Lamborghini, như vậy hiệu quả mới là tốt nhất! Đáng tiếc Giang Ninh lái chiếc xe Audi đã được tu sửa qua, chung quy hiệu quả vẫn kém một chút, nhìn một cái, anh sẽ không tức giận đến nỗi nhào qua đánh hai tên ngu ngốc kia.

Trong buồng xe, Giang Ninh nhìn thấy trong gương chiếu hậu phản xạ ra bóng lưng Tần Phi đang xoay người, gắt gao nhíu mày: “Sao hắn lại ở chỗ này?”

Hạ Tranh tựa lưng vào ghế ngồi, lười nhác nói: “Nhất định là đối với cậu tình cũ khó quên, chắc đến thăm cậu đấy.”

“Bớt nói nhảm.” Giang Ninh nhíu mày chặt hơn.

Hạ Tranh nhún vai, “Được thôi, trên thực tế —— Tối hôm qua hắn nhìn thấy tôi.”

Giang Ninh đang lái xe tay dừng một chút, “Hắn nhìn thấy anh đi chiếc xe kia?”

“Đúng vậy!” Hạ Tranh nhướn mày, “Cho nên tôi liền thuận nước đẩy thuyền, chờ hắn tới bắt gian! Cậu nhìn thấy rồi đó, quả nhiên hắn vẫn để ý đến cậu, khẳng định tối hôm qua đã tìm người tra được cậu mua nhà hắn, nếu không sao mới sáng sớm lại chạy đến đây. Ôi chao, không nghĩ tới Tần tổng và cậu lại giống nhau đến thế, đúng là duyên số nha, ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật……”

“Đủ rồi!” Giang Ninh trầm giọng nói, “Chuyện của tôi với hắn, không cần anh nhúng tay vào.”

Hạ Tranh vốn đang nói cao hứng, bị Giang Ninh đánh gãy lời, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Giang Ninh cũng cảm thấy mình nói hơi nặng lời, nhưng tâm tình cậu hiện tại rất tệ, hơn nữa cậu cũng không cần phải xin lỗi, liền nhếch môi lên không nói.

Thật lâu sau, Hạ Tranh thở dài, chậm rãi nói: “Tôi đã từng nếm trải loại cảm giác này.”

Giang Ninh sửng sốt.

“Rõ ràng không bỏ xuống được, lại không thể không làm bộ dáng không để bụng.” Hạ Tranh tâm tình nặng nề đá một chút, như phát tiết ra hết nói, “Ai nói nam nhân không thể làm ra vẻ?! Chẳng lẽ cậu lại muốn giống tôi, nhìn đối phương kết hôn, mới biết tất cả đều đã quá muộn màng?!!!”

Mắt Giang Ninh nhìn phía trước, vẫn không nói gì, chỉ là khớp xương ngón tay nắm chặt tay lái dần dần trở nên trắng bệch.

Hạ Tranh thở một hơi thật dài, “Nói thật, tôi hi vọng cậu cùng Tần Phi mau chóng cắt đứt, cắt đứt hoàn toàn triệt để, đừng tiếp tục dây dưa, bằng không đến cuối cùng cậu lại giống như trước kia tiến vào bệnh viện tâm thần. Nhưng trong mắt người khác còn nhìn ra được, cách ly Tần Phi, cậu giống như cái xác không hồn không có gì khác biệt! Giang Ninh, nói trắng ra, cậu quá là tiện! Đệt, đâu chỉ mỗi mình cậu, hai ta đều giống nhau, đều tiện như nhau! Ở mặt ngoài nhìn không thấy gì, trong lòng kỳ thật nghĩ đến đòi mạng!”

Giang Ninh rút ra điếu thuốc, đưa cho Hạ Tranh, chính mình cũng đốt một điếu.

Hai người ở trong buồng xe yên lặng hút thuốc.

Hút một điếu xong, Giang Ninh khẽ nói: “Tôi sợ chính mình không khống chế được, sẽ giết chết hắn ngay lập tức.”

Hết chương 62
Bình Luận (0)
Comment