Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 11

Giang Ninh đi phía trước, rất nhanh hai người đi tới một cánh rừng cây nhỏ bên cạnh.

Tần Phi vừa nhìn nơi này, đây không phải là lần trước anh cưỡng hôn Giang Ninh trong rừng cây này sao?

“Wow, cậu mang tôi tới đây để nhớ lại kỷ niệm cũ sao?” Tần Phi như tìm sợi dây thang cố sức leo lên.

Bàn tay Giang Ninh còn cầm quyển sách, tay còn lại buông thõng xuống theo thân thể.

Tần Phi thấy Giang Ninh không nói lời nào, nhìn bốn phía một chút, ban ngày chỗ này không có người đến, thế nhưng đến buổi tối lại là một phong cảnh khác, trong rừng cây như ẩn như hiện ôm lấy lẫn nhau, giống như một đôi tình nhân.

Trong lòng Tần biến thái lúc này là các loại ước ao ghen tị, nếu như anh cùng Tiểu Ninh tới nơi này hẹn hò thì thật là tốt, trên bầu trời nửa vầng trăng sáng, gió thổi nhẹ vào rừng cây xào xạc, xa xa có tiếng ồn ào nho nhỏ, có bao nhiêu lãng mạn nha!

Đáng tiếc, hiện thực tàn khốc đến như vậy, Giang Ninh nhìn ánh mắt của anh, rõ ràng đây không phải là hẹn hò, mà là tính sổ.

“Ha ha,” Tần Phi cười gượng hai tiếng, tay cắm trong túi quần, lưng dựa vào thân cây, nói: “Tiểu Ninh, tối nay tôi đến tìm cậu, là muốn cùng cậu làm sáng tỏ một chuyện, ngày hôm nay trên sân tennis, cậu đã hiểu lầm rồi, tôi mang theo Dương Duệ đi, không phải loại quan hệ như cậu tưởng đâu, cậu ấy chỉ là người làm công của tôi thôi, theo tôi đi tiếp đãi khách quý.”

Nếu không nói chuyện yêu đương thì phải nói chuyện sang hướng khác, dùng sắc đẹp mê hoặc, Tần tổng thông minh dần dần chạm đến con số âm.

“À.” Trên mặt Giang Ninh không tỏ vẻ gì, hừ một tiếng, rõ ràng là dáng vẻ “Tôi sẽ quan tâm sao”?

Lần thứ hai Tần Phi cảm nhận mình bị xem thường, cùng Giang Ninh ở chung cái cảm giác uất ức tự nhiên từ đó được sinh ra.

Lần đầu tiên, Tần đại thiếu không thèm chấp, anh từ trong túi lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu ra, thuận lợi bật lửa đốt thuốc.

“Nơi này không cho phép hút thuốc.” Giang Ninh đưa tay qua, lấy điếu thuốc trong tay anh đoạt lại.

Tần Phi liếc mắt: “Tôi nói bạn học Giang Ninh này, thuốc lá cũng không cho hút, cậu thì lại không nói một câu, lẽ nào hai người đàn ông đứng ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ à?”

Giang Ninh cười lạnh thành tiếng: “Anh cũng biết chúng ta là hai người đàn ông sao?”

“Phí lời! Tôi có bao giờ nói không phải.”

“Nếu là hai người đàn ông, nên bàn luận luận điểm về đề tài đàn ông.”

Tần Phi rất nghiêm túc nháy mắt: “Giữa hai người đàn ông ngoại trừ tình dục ra còn có điểm gì để đàm luận?”

Giang Ninh nhất thời không nói gì.

“Ha ha……” Tần Phi thích dáng vẻ Giang Ninh không nói gì, uất ức trong nháy mắt giảm đi rất nhiều.

Giang Ninh lặng yên một lát, nói: “Về chuyện của Bạch Soái, tôi có hiểu lầm anh, muốn xin lỗi anh.”

Tần Phi sửng sốt, nhìn Giang Ninh, nhìn hồi lâu, có chút khó mà tin nổi nói: “Thật không nghĩ tới, hóa ra cậu cũng biết xin lỗi à.”

Giang Ninh gật đầu: “Ừ, lúc trước tôi tưởng anh có ý đồ riêng, vì lẽ đó trong điện thoại tôi có dùng ngôn từ khá ác liệt, sau đó tôi đi tìm anh là muốn nói rõ ràng vụ này.”

Tần Phi nghĩ tới, ngày đó Giang Ninh gọi điện thoại cho anh xong, khả năng cảm thấy không thỏa đáng, liền đi tới công ty Tần Phi, kết quả vừa vặn Dương Duệ cũng tới tìm Tần Phi, mới có những chuyện phát sinh sau đó.

Tuy rằng Giang Ninh bởi vì chuyện Bạch Soái mới cùng anh nói lời xin lỗi, khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng rất hiếm thấy Giang Ninh dùng ánh mắt chân thành nhìn về phía mình, trong lòng Tần Phi hưng phấn dị thường.

“Nếu xin lỗi, phải có thành ý, chỉ nói không như vậy là chưa đủ.” Tần biến thái không bao giờ thiếu da mặt, da mặt của anh không thể so sánh với bức tường Trường Thành mỏng manh được.

“Anh muốn như thế nào?”

“Ừm……” Tần Phi suy nghĩ một chút, “Cậu phải mời tôi dùng bữa cơm!”

Vốn Tần biến thái muốn nói: Để tôi chịch cậu một lần là được. Thế nhưng nếu như anh nói ra lời này kiểu gì cũng bị đánh, vẫn là cứng rắn kiềm nén lại.

Không nghĩ tới Giang Ninh đáp ứng rất thoải mái: “Có thể.”

Tần Phi đang rất cao hứng đây, liền nghe Giang Ninh nói tiếp: “Có điều còn có một việc, ngày đó ở trên đường Tam Hoàn, anh đối với tôi làm ra hành động bất lịch sự, điều này khiến cho tôi rất bực, tôi làm người ân oán phân minh phải rõ ràng, chuyện này, tôi muốn truy cứu.”

Nói xong, cậu liền tung quyền, đánh vào bụng Tần Phi một cú.

“A! ĐM……” Tần Phi không kịp đề phòng Giang Ninh trở mặt, cũng không né tránh, liền bị đánh như thế, anh ôm bụng đau nhức kêu thành tiếng.

Giang Ninh phẩy phẩy nắm đấm, hướng về sau một bước, dường như không có chuyện gì xảy ra: “Hiện tại có thể đi ăn rồi.”

Tần Phi giương khuôn mặt tuấn tú đau đớn đến độ vặn vẹo, CMN tiểu tử này đúng là ân oán phân minh, một lần tính một lần đúng không?!

“Cậu mẹ nó, Giang Ninh, cậu bị điên à! Ai da đệt mợ!” Tần đại thiếu đau đến hô hoán lên.

Giang Ninh nhìn trên trán trắng nõn Tần Phi rơi xuống từng giọt mồ hôi, lắc đầu nói: “Thân thể của anh quá kém, tôi còn không dùng toàn lực đâu đấy.”

“Tiểu tử cậu quá tàn nhẫn, lão tử chỉ hôn cậu một cái thôi, mà đã ra tay ác độc như thế này!” Tần Phi đau đến rên rỉ.

Giang Ninh mặt không biến sắc: “Vì lẽ đó tốt nhất anh nên giữ khoảng cách với tôi thì hơn.”

Đầu óc Tần Phi xoay chuyển N lần, vô số lần anh muốn đem cú đấm này trả lại. Đứng từ góc độ một thương nhân mà nói, dùng một nụ hôn đã qua hơn một tháng đổi một đấm, quá không có lời, dù sao cũng muốn đánh Giang Ninh một cú, dù sao cũng muốn hôn Giang Ninh mấy cái, bằng không anh luôn cảm giác mình chịu thiệt thòi.

Nhưng là, nếu như anh làm như vậy, phỏng chừng Giang Ninh sẽ không ôn hòa nhã nhặn đi sát theo anh dùng cơm.

Có thể làm cho Giang Ninh chủ động mời anh đi ăn cơm, sức mê hoặc này rất lớn đó nha!

Tần Phi tan nát cõi lòng thiên nhân giao chiến, cuối cùng anh quyết định, lần này trước tiên cứ nhẫn nhịn đi đã, chờ tương lai anh chịch được Giang Ninh rồi ấy, những mối thù uất ức này sẽ trả lại hết cho cậu.

Tần Phi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ước chừng phải mười mấy phút trôi qua mới từ từ đứng lên được.

“Đi, lão tử muốn ăn cơm!” Nói ra câu nói này, Tần đại thiếu cảm thấy nhục nhã cứ như mình là con lừa bị dắt thuê.

Có điều, anh lại vừa nghĩ đến, Giang Ninh là ai? Là người mà anh muốn theo đuổi, cũng chính là “vợ” anh, bị “vợ” đánh một chút, không thể không khuất phục, cái này có phải gọi là thương “vợ” không nhỉ?!

Ngẫm lại như thế, có một chút dễ chịu hơn.

“Ừ.” Giang Ninh nhìn Tần Phi đứng lên, trước tiên liền đi ra ngoài.

Tần Phi đi theo cậu ra khỏi cánh rừng nhỏ, quay đầu lại nhìn địa phương nơi mình bị đánh hai lần, thầm hạ quyết tâm, tương lai khi thu phục được Giang Ninh, nhất định phải đến mảnh rừng nhỏ này đánh dã chiến mấy trăm hiệp, lấy máu rửa mối nhục này!

“Buổi tối nay tôi chưa ăn gì cả, cậu phải mời tôi bữa ăn ngon.” Tần Phi vô lại lấy ra yêu cầu.

Giang Ninh cũng không quay đầu lại: “Hiện tại đã trễ, hơn nữa trường học của chúng tôi lại có giới hạn.”

Tần Phi không vui nhìn sau gáy Giang Ninh, đè xuống kích động muốn vồ tới, bước nhanh đi tới bên người Giang Ninh, cùng Giang Ninh sóng vai đi chung với nhau.

“Này, cậu không có tình người gì hết! Nếu như không phải tôi đến tìm cậu, hiện tại tôi đã được ăn no nê từ lâu rồi!”

Giang Ninh nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, “Tôi không có yêu cầu anh tối nay tới tìm tôi.”

“Tôi mặc kệ, cậu phải mời tôi ăn một bữa thật no nê!” Tần đại thiếu không phát hiện ngữ khí của mình bắt đầu có dấu hiệu làm nũng.

Giang Ninh dựa vào ánh đèn tranh tối tranh sáng, nhìn Tần Phi, sau một lúc lâu, mím môi không trả lời.

Muốn được ăn một bữa no nê Tần tổng bị Giang Ninh mang đến một quán ăn trước cửa trường học có bảng hiệu là “Quán mì Sơn Tây”, sắc mặt anh liền tối xuống.

“Cứ coi như cậu gạt tôi đi, nhưng có nhất thiết phải dẫn tôi đến quán mì ăn đêm?” Tần Phi cắn răng nói.

Tiệm này còn chưa tới hai mươi mét vuông, chỉ có bốn cái bàn, ghế ngồi đều là ghế hình tròn, đơn sơ không nói, nhìn cũng không sạch sẽ! Hơn nữa, xung quanh còn có mấy nhân viên công trường mấy tên đại ca lưu manh đang lớn tiếng húp mì xì xụp, mấy tên đại ca kia liên tục đánh giá trang phục hai người đang mặc từ trên xuống dưới, ánh mắt kia khiến Tần Phi không thích ứng nổi.

Giang Ninh tìm một chỗ ngồi xuống, rất tự nhiên.

“Tiệm này làm có mùi vị như đang ăn tại nhà.” Giang Ninh ngữ khí lãnh đạm vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang ngồi ăn tại quán cơm Bắc Kinh.

Tần Phi vừa nhìn điệu bộ này của cậu, thôi kệ, cứ vậy đi! Ai bảo anh thương “vợ” quá làm chi!

Tần đại thiếu ngồi xuống đối diện Giang Ninh, cái mông quý giá cùng quần được đặt may thủ công đắt giá cứ như thế liền ngồi xuống trên cái ghế tròn đầy dấu vết dầu mỡ.

Bao nhiêu năm không ngồi qua loại chỗ ngồi này, chính Tần Phi cũng không nhớ rõ.

Giang Ninh kêu hai tô mì thịt bò kho tương, tổng cộng ba mươi hai đồng, bà chủ nhiệt tình bắt chuyện bạn học Tiểu Giang, xem ra bình thường Giang Ninh là khách quen nơi này.

“Tần Phi.” Giang Ninh đón lấy ánh mắt Tần Phi, bỗng nhiên kêu tên Tần Phi.

Tần Phi sửng sốt, trong ký ức Giang Ninh chưa từng gọi thẳng tên của anh, anh nhìn chằm chằm Giang Ninh, trong lòng kinh hoàng không ức chế nổi, bởi vì anh phát hiện mặc dù ngồi bên trong quán ăn đơn sơ cũ nát, nam nhân trước mặt này vẻ mặt vẫn thanh lãnh như thế, có cảm giác độc lập trong quán ăn này.

Giang Ninh không để ý đến ánh mắt nóng rực của Tần Phi, lạnh nhạt nói: “Tôi kỳ thực không tốt giống như anh nghĩ đâu, hơn nữa phẩm vị của chúng ta bất đồng, giai cấp bất đồng, tính hướng bất đồng, rất nhiều thời điểm chúng ta không có tiếng nói chung, anh cần gì phải lãng phí thời gian trên người tôi.”

Tần Phi bất mãn nói: “Làm sao cậu biết chúng ta không có tiếng nói chung? Chỉ bởi vì bình thường cậu chỉ ăn loại mì này, rồi cậu nghĩ tôi không có ăn qua bao giờ? Tôi nói cho cậu nghe, chỉ là qua rất nhiều năm rồi tôi chưa ăn lại thôi, kỳ thật tôi thích ăn mì lắm đa!”

“Không chỉ có những thứ này.”

“Còn cái gì nữa? Hay cậu lại tưởng tôi trời sinh được hưởng điều kiện hậu đãi, chưa bị ăn khổ bao giờ? Vậy cậu sai lầm rồi, từ khi tôi còn nhỏ đã từng trải qua cuộc sống khổ sở căn bản không có cách nào tưởng tượng ra được, Giang Ninh, những điều này không phải là cái cớ để cậu từ chối tôi!”

Tần Phi vì chứng minh chính mình không phải con ông cháu cha ngu ngốc, mà thật sự đã trải qua nhiều đắng cay gian khổ, thời điểm tô mì bưng ra lập tức nắm lấy đôi đũa gắp lên một ngụm lớn bỏ vào trong miệng, còn chép miệng lên tiếng: “Ừm, hương vị thực thuần khiết, cho thêm một chút dấm sẽ tuyệt hơn nhiều.”

Giang Ninh đem chai dấm nắp đỏ đẩy tới trước mặt Tần Phi.

Tần Phi cầm lấy đổ vào trong tô, “Ăn mì phải có dấm thì nó mới ngon, tôi đã từng ở Sơn Tây mấy năm, thích ăn dấm ông Trần làm nhất.”

Động tác trên tay Giang Ninh dừng một chút, giương mắt nhìn anh, “Anh đã từng sống ở Sơn Tây?”

“Ừa,” Tần Phi gật đầu, “Ở tận bốn năm, hồi đó tôi chỉ mới mười tuổi, sống tại một huyện nhỏ, chỗ đó nhỏ lắm, tôi còn không nhớ nổi tên chỗ đó.”

Giang Ninh trầm tĩnh nhìn Tần Phi một lúc, không nhiều lời, tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Tần Phi không ngừng khích lệ, nói mì này làm bằng bột mì quá ngon, dấm lại quá thuần khiết, khẳng định là từ Sơn Tây mang lại đây, như vậy nhìn qua đúng thật là đến từ Sơn Tây rồi.

Giang Ninh ăn rất tao nhã, mặc dù là ăn mì, nhưng một chút âm thanh đều không phát ra, cứ như thế hai người mặt đối mặt ăn uống thỏa thích.

Giang Ninh ăn xong trước, kêu bà chủ đến tính tiền, lúc này cậu mới phát hiện, chính mình đang mặc quần vận động, không mang bóp tiền theo.

Bà chủ cười nói: “Không sao đâu, lần sau trả cũng được mà.”

Giang Ninh xấu hổ, cùng Tần Phi nói: “Bữa tối này anh trả tiền trước đi, lần sau tôi sẽ trả lại sau.”

Tần Phi một bên nhai thịt bò kho tương một bên trợn trắng mắt: “Cậu mời tôi ăn tô mì mất ba mươi hai đồng, còn phải để tôi trả nữa ư, đây là cậu chân tâm thật lòng xin lỗi à?”

Giang Ninh bị Tần Phi nói như vậy hơi nhíu mày.

Tần Phi nhìn Giang Ninh bị chính mình sỉ nhục, trong lòng cao hứng vô cùng, lấy ra bóp tiền phóng tới trước mặt Giang Ninh, “Đây đây, lần này để tôi thanh toán, nhưng cậu còn nợ tôi một lần, không đúng, cậu còn phải về mời tôi thêm một lần, tổng cộng cậu nợ tôi hai bữa cơm.”

Giang Ninh bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Tần Phi vội vàng ăn thịt bò kho tương, mở ra bóp tiền móc ra một cọc tiền có giá trị lớn, sau đó đem bóp tiền còn mở đặt trên bàn.

Giang Ninh liếc nhìn bóp tiền Tần Phi, ánh mắt nhất thời ngừng lại, cậu nhìn không phải Tần biến thái có bao nhiêu loại card ngân hàng sáng lấp lánh, cũng không phải tiền mặt căng phồng, cậu nhìn chằm chằm tấm ảnh trong bóp tiền Tần Phi, ánh mắt không thể dời đi nổi.

Đó là một bức ảnh chụp chung, trong hình là hai đứa bé trai, một cao một thấp, có thể thấy rõ đứa bé cao lớn lớn hơn vài tuổi so với đứa bé thấp hơn, hai bé thân mật ôm lấy lẫn nhau, vẻ mặt cười đến xán lạn.

Giang Ninh vẫn luôn nhìn bức ảnh kia, một hồi lâu, ngữ điệu kỳ quái hỏi: “Anh chụp ảnh chung với ai vậy?”

Hết chương 11
Bình Luận (0)
Comment