Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 312

Một ngày ở Muvoga, nhóm Hạo Thiên lại chứng kiến thêm sự bá đạo của bọn nhóc sau 4 năm. Lời ăn tiếng nói đều rất có quyền lực ở mỗi quốc gia, tiến triển kế hoạch vô cùng thuận lợi, trước mắt thì không có bất trắc gì xảy ra nhưng tương lai thì chưa biết được.

Quốc gia kế tiếp mà nhóm Hạo Thiên sẽ đến là Kaja, nơi hội tụ những cái đẹp, nào là nghệ thuật ca hát, điêu khắc, chế tác vũ khí. Nói chung nơi này chuyên về nghệ thuật, nhắc đến hai từ nghệ thuật và cái đẹp người ta sẽ nhắc Kaja. Và nơi này là nơi mà hai nữ trước đây của nhóm cậu tiến đến, Băng Liên và Gia Linh.

Sáng sớm, cũng là ngày cuối cùng, sau đó sẽ bước sang ngày 1 tháng 1 năm mới cả nhóm Hạo Thiên lên xuất phát lên đường với 4 người, về phần bọn nhóc cậu tống thẳng tất cả vào không gian hệ không chút do dự. Để bọn chúng tự mà tâm tình với nhau, hồi tưởng về những ngày đã qua.... Bla bla bla các thứ....

Quốc gia Kaja nằm khá gần Muvoga nên cả bọn đến đó chỉ trong 30 phút.

Cửa thành Kaja được trang trí đơn sơ, nhưng trên bức tường đó lại đặc biệt điêu khắc rất nhiều hình dáng khác nhau. Tinh xảo, kì diệu và bí ẩn vô cùng! Người dân Kaja ăn mặc cũng rất sành điệu, ai nấy ra đường cũng diện cho mình một bộ đồ sặc sỡ sắc màu, lòe loẹt hết chỗ nói. Quốc gia Kaja là nơi bắt nguồn từ nghệ thuật và cái đẹp, Hạo Thiên công nhận điều này, cũng công nhận con người ở đây ai nấy đều mang một vẻ đẹp rất riêng, nhưng cậu lại là cực kỳ ghét bỏ. Ghét bỏ cái cách ăn mặc nơi này, lòe loẹt, màu mè hết chỗ nói. Nhìn như mấy con công sặc sỡ vậy... À, lòe loẹt hơn mấy con công nhiều. Nói chung vẫn là nhìn không nổi....

Nhóm Hạo Thiên vào thành, nhìn dòng người qua lại tấp nập trên đường, ai nấy đều là quần áo rực rỡ sắc màu, muôn hình vạn trạng những màu sắc sặc sỡ. Nhưng thi thoảng sẽ thấy ẩn hiện trong đó những bộ đồ đơn sơ của những du khách, người dân di cư đến nơi này vì lần đầu đến vẫn chưa thích nghi nổi. Trong đó có nhóm Hạo Thiên... Quần áo đơn sơ, giản dị, màu nào ra mày nấy, chứ không như.... Thôi, không nói nữa.

Dòng người cứ thế đi đi lại lại trên đường, nói chuyện vui vẻ vói nhau, ai nấy cũng dành cho nhau nụ cười thân thiện. Nói về nghệ thuật của họ và họ cho là đúng. Hạo Thiên căn bản không hứng thú, lướt qua dòng người, đi dần vào giữa thủ đô. Nhìn xung quanh mong tìm kiếm lấy hai người con gái ăn mặc đơn sơ giản dị.... Nghĩ tới đây, Hạo Thiên lại khẽ thở dài ngao ngán. Mong rằng hai người họ đừng có mà ăn mặc lòe loẹt như vậy.

Hạo Thiên bỗng nhớ ra chuyện gì, nói

" A, tiểu Siêu. Gia Linh là người nhân tạo, vậy muội ấy có trưởng thành không vậy? "

Tiểu Siêu gật đầu, nói

" Đương nhiên rồi. Gia Linh được tạo ra từ chính hệ thống là đệ đấy, ca nghĩ đệ là ai chứ!? "

Hạo Thiên mỉm cười nói

" Đệ chính là đệ đệ của ta! "

Tiểu Siêu " a " một tiếng, có chút hạnh phúc gật đầu không nói gì. Hạo Thiên vẫn là mỉm cười nhìn cậu, cho đến khi....

" A, đó chính là tiểu Liên Liên và tiểu Linh Linh, hai muội ấy kia kìa! "

An Lam Nguyệt chợt nói, cánh tay chỉ về một hướng. Cả bọn đưa mắt nhìn theo, nhìn vào đoàn người đang tấp nập qua qua lại lại với quần áo sặc sỡ sắc màu, có hai cô gái nhỏ với dáng người thon gầy, bờ vai nhỏ nhắn, thẳng tắp nhẹ nhàng lướt qua giữa dòng người tấp nập. Thân áo quần đơn sơ một màu sắc, người thì toàn thân một màu trắng tinh khôi người lại là một màu hồng nhạt nhẹ nhàng quyến rũ. Nhớ hai người này ăn mặc đơn sơ như vậy mới có thể dễ dàng nhận biết, chứ mà lòe loẹt như họ... Thì thôi chịu!

Một thân áo hồng nhạt, dáng người cao ráo thon gầy, bờ vai nhỏ nhắn, mái tóc dài màu trắng xám, đôi mắt màu tím sâu thẳm ẩn chứa nét buồn, khuôn mặt trái xoan trắng noãn và hàng lông mi dài. Cô gái này đương nhiên là Lâm Băng Liên rồi! Còn có, một cô bé gái với mái tóc màu hồng nhạt, đôi mắt màu vàng lấp lánh, chiếc váy trắng tinh khôi, vẻ ngoài mới chỉ 13, 14 tuổi. Thấp hơn người kia một chút, cô bé là Đường Gia Linh, bé gái nhân tạo mua từ cửa hàng của tiểu Siêu. Cả hai đều mang một khí chất bức người, lạnh nhạt và không mấy gần gũi với xung quanh. Khác lúc trước nhỉ, Gia Linh thì khỏi bàn, cô bé vốn vẫn mang khí chất lạnh nhạt đó, còn Băng Liên thì đâu có như vậy. Lúc trước cô bé rất hay cười, gần gũi với mọi người xung quanh cơ mà. Sao lạ vậy? Có chuyện gì xảy ra khi ở đây sao?

Cả nhóm Hạo Thiên nhanh chóng đuổi theo sau hai người Băng Liên. Cả hai lách qua lách lại giữa dòng người, giống như đang trốn tránh. Có vẻ như nhóm cậu đã bị phát hiện, nhưng hai người đó lại không biết là ai đang đi theo, vì thế cứ trốn trước đi rồi tính.

Lách qua lách lại vài cua hẻm nhỏ, cứ thế mà trốn tránh, cho đến khi vào một đường cụt và ít người qua lại thì cả hai mới dừng lại. Quát

" Kẻ nào? "

Từ trong bóng tối, Hạo Thiên dần dần bước ra với khuôn mặt mỉm cười cùng với mái tóc đã trở về nguyên vẹn. Cậu nói

" Băng Liên, Gia Linh, lâu rồi không gặp! "

" A.... A... A... Chủ nhân! "

Cả Băng Liên và Gia Linh đều là đồng loạt hét lên một tiếng, bổ nhào về phía cậu mà ôm chầm lấy, nước mắt khẽ lăn dài trên mặt, cả hai lẩm nhẩm

" Lâu rồi không gặp, chủ nhân! "

Hạo Thiên mỉm cười nhanh chóng buông tay, tránh chút nữa Tuyết nhi của cậu lại ghen thì khổ. Hạo Thiên nói

" Lời hẹn 4 năm, mùa xuân đã đến, chúng ta cùng nhau tái ngộ. Băng Liên, Gia Linh, bốn năm qua vất vả rồi! "

" Vâng, chúng ta cùng nhau tái ngộ "

Cả hai nói giọng có chút lâng lâng nghẹn ngào

Hạo Thiên mỉm cười xoa đầu cả hai nói

" Thời gian qua ủy khuất cả hai rồi. Có khổ không? "

Gia Linh và Băng Liên đồng loạt lắc đầu. Gia Linh nói

" Không có. Chút ta không phải chịu khổ gì, sau khi rời đi 1 năm liền leo lên chức vị tướng quân và phó tướng quân, bọn muội ăn sung mặc sướng, có nhiều quyền lực. Đến cả lão hoàng đế cũng phải e dè 7 phần cơ! "

Hạo Thiên gật đầu mỉm cười, đưa tay xoa đầu cả hai. Cậu để ý, để ý thấy suốt từ đầu tới giờ Băng Liên vẫn luôn âm trầm, không mấy thân thiện, còn có chút hoảng loạn trên gương mặt nhỏ. Chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra khi cả hai tới nơi này rồi!

Hạo Thiên liền bảo

" Có phải cả hai đã gặp chuyện gì rồi không? "

Băng Liên thoáng giật mình, Gia Linh lại nói dối không chớp mắt, bảo

" Nào có ạ. Bọn muội hoàn toàn không có chuyện gì hết, sống rất sung sướng ạ! "

Hạo Thiên lạnh mặt, quát

" Gia Linh, bây giờ muội còn gạt cả ta!? "

" Hức... "

Gia Linh thoáng run rẩy, cúi gầm mặt xuống. Còn Băng Liên thì nắm lấy một góc áo của Gia Linh, toàn thân thoáng run rẩy.

Lúc này, cả Lăng Giang Tuyết và An Lam Nguyệt đều tiến lại, vỗ về Băng Liên và Gia Linh. Vì đều con gái với nhau nên biểu hiện sợ hãi trên mặt kia chắc chắn biết có chuyện kinh khủng đã xảy ra. Cần phải tiến lên an ủi cả hai... Còn tiểu Siêu lại tiến lên vỗ vai Hạo Thiên, khẽ lắc đầu...

Hạo Thiên sau khi quát lên một tiếng, xoa xoa hàng chân mày của mình. Khẽ thở dài nói

" Ta xin lỗi. Ta không nên lớn tiếng như vậy, hiện tại tìm lấy một chỗ nghỉ chân rồi kể cho chúng ta biết đã có chuyện gì xảy ra! Được chứ? "

Băng Liên chỉ là run rẩy, còn Gia Linh thoáng gật đầu đồng ý. Cả bọn kẻ dìu người dắt, đỡ nhau tìm lấy một khách sạn và thuê một phòng lớn. Suốt đường đi Hạo Thiên vẫn suy nghĩ về điều này, chắc chắn đã xảy ra điều gì đó rất nghiêm trọng trong quá khứ mới có thể khiến một cô bé hoạt bát hay nói hay vười và gần gũi với mọi người trở nên xa lánh, hoảng loạn và sợ hãi như thế. Rốt cuộc đã xảy ra cớ sự gì? Dù sao lúc đó cũng có Gia Linh cơ mà, cô bé cũng đã lv 300 từ khi mới 8 tuổi, cũng là lúc mình tạo ra muội ấy. Kẻ nào có thể chứ?

Trên phòng của khách sạn, Hạo Thiên ngồi trên ghế, tiểu Siêu ngay kế bên, Gia Linh, Băng Liên, Di Di, An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết ngồi trên giường mà vỗ về nhau. Bọn nhóc trong không gian hệ cũng nghe được câu chuyện vì Hạo Thiên cho phép nên biết được cớ sự của Băng Liên. Vì thế nằng nặc đòi ra ngoài để biết nguyên do, nên hiện tại bọn chúng đang ngồi một góc mà nghe.

Hạo Thiên lạnh giọng hỏi

" Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Gia Linh? "

( p/s: Vì tác bận nên không đăng 2 chương được. Mai bù lại cho mọi người nha)
Bình Luận (0)
Comment