Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 265

"Dừng lại.... Đến đây thôi"

Hạo Thiên lạnh giọng nói. Lời nói vừa ra mọi hoạt động trên chiến trường đều dừng lại, trừ những quân lính đang chạy trối chết, nhắm mắt nhắm múi cắm đầu chạy ra thì tất cả mọi thứ đều ngưng. 

Hắc Long và Quang Long nghe gọi, vỗ cánh bay lại chỗ Hạo Thiên. Lăng Giang Tuyết, Tiểu Siêu và Tử Kiệt phân bố nhiều nơi cũng tụ họp lại bêm cạnh cậu, lại thấy Hạo Thiên nhìn quân lính đang chạy, lạnh giọng nói

"Hỡi quân lính nước Lisanet còn tàn dư kia, các ngươi là những người may mắn sống sót tới phút cuối cùng của cuộc đồ sát này. 15 vạn quân các ngươi hãy trở về, truyền đi trận chiến này, bảo với đức vua của các ngươi, không lâu nữa ta sẽ tới đó viếng thăm một chuyến.... Các ngươi có 10 phút để biến khỏi mắt ta "

Quân lính nghe nói tới đây, mừng như điên, cắm đầu chạy không ngoảnh mặt lại. Mặc ai nấy chạy, chạy thoát thân, chạy giữ lấy mạng mình, chạy để rời khỏi nơi chiến trường tàn khốc này.  Chạy khỏi những ma đầu đội lót người kia, chạy không biết trời trăng mây đất, chỉ biết rằng chỉ cần mình chạy khỏi nơi này thì có thể toàn mạng về với gia đình. 

Hạo Thiên cười khinh đưa mắt nhìn 15 vạn con người đang chạy kia, nhìn chưa được 1 phút chẳng buồn để ý đến nữa, quay mặt hướng doanh trại..... 

"Bùm... Bùm... "

Song long biến nhỏ, quay trở về hình dạng chibi, lượn lờ trên vai Hạo Thiên, chí cha chí chít nói luyên thuyên không ngừng

Hắc Long: "Chủ nhân, người khi nào thì cho chúng ta ăn thịt? "

Quang Long: "chủ nhân, chúng ta làm rất tốt phải không? "

Hắc Long: "chủ nhân, chúng ta làm việc rất mệt đấy. Người thưởng đan dược cho chúng ta đi. Để chúng ta hồi sức lại, chốc nữa mới có sức ăn thịt chứ "

Quang Long: "đúng vậy đúng vậy, chủ nhân. Người ta làm việc rất cực khổ đấy, thưởng đan dược đi "

................

Luyên thuyên lải nhãi ngay bên cạnh tai Hạo Thiên, nghe mà bực mình nhưng mà cũng rất vui, chi bằng có người bên cạnh lải nhãi như vậy đi, còn hơn là có người bên cạnh mà cả hai cứ suốt ngày im ỉm không nói gì. 

Hạo Thiên chợt cười, nói

"Các ngươi tưởng đan dược là kẹo ngọt ngoài đường sao? Muốn ăn liền ăn "

Hắc Long liền nói

"Đối với ai thì tiểu Hắc không biết nhưng đối với chủ nhân người thì tiểu Hắc biết rất rõ. Đối với người đan dược nhiều vô số kể, muốn có cái gì liền có cái đó, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.  Tiểu Hắc còn biết chủ nhân ngài có một phòng chứa đan dược rất lớn nha. "

Hạo Thiên liếc nhìn Hắc Long, "ồ" một tiếng, tay đưa sang nắm lấy một cánh của Hắc Long, nở nụ cười nhìn nó. Người ngoài nếu nhìn vào thì sẽ thấy đây chỉ là nụ cười bình thường thôi, nhưng tình hình hiện tại đối với Hắc Long nụ cười này không bình thường, có biến rồi a. 

Hạo Thiên nắm cánh Hắc Long, nở nụ cười nói

"Ồ, tiểu Hắc a tiểu Hắc, ngươi dám trong không gian hệ của ta đi lung tung, lục soát khắp nơi sao!? "

Hạo Thiên vừa nói, tay cầm chân của Hắc Long lộn ngược nó xuống, vừa quay vòng vòng, quay luôn cả người Hắc Long. Hắc Long bị quay đến chóng mặt, liền khai 

"Chủ nhân tha mạng, không chỉ có tiểu Hắc đâu. Là tiểu Quang xúi ta đó, tiểu Quang bày mưu đó "

Hạo Thiên dừng quay Hắc Long, quay sang nhìn Quang Long, lại cười chộp lấy  chân nó, nắm cả hai cùng quay vòng vòng. Hắc Long và Quang Long bị quay đến điên cuồng, la làng cứu mạng

"Chủ nhân tha mạng a. Chúng ta biết sai rồi"

"Tuyết chủ nhân cứu mạng, chủ nhân sẽ quay chết chúng ta mất"

Tuyết chủ nhân ở đây chính là kêu Lăng Giang Tuyết, cô cười khúc khích tiến lên, vịn tay Hạo Thiên, bảo

"Được rồi, Thiên ca ca. Huynh quay như thế đủ rồi, quay nữa chúng sẽ thành những còn rồng ngốc bây giờ "

Hạo Thiên liền nói

"À đúng thật, chúng vốn đã ngốc rồi. Không thể ngốc hơn nữa "

Hạo Thiên dừng quay, giơ song long trước mặt mình, lại cười nói

" Tha cho các ngươi lần này. Đây, cho mỗi đứa 5 viên "

Hạo Thiên lôi ra 10 viên đan dược màu đỏ, Lăng Giang Tuyết nhìn "a " một tiếng. Là Dưỡng Lực đan, Thiên ca ca ra tay cũng thật tùy tiện, Dưỡng Lực đan giá thành cũng lên đến 100 vạn linh tệ đấy, 1 lần liền 10 viên, lại cho ăn như kẹo ngọt vậy, Thiên ca ca cũng thật hào phóng mà. 

Hắc Long và Quang Long nhìn thấy Dưỡng Lực đan liền hí ha hí hửng, mắt sáng rực lên mà chộp lấy, ăn rôm rốp như kẹo ngọt bán đầy ngoài đường. Ăn xong còn bay tới gần Lăng Giang Tuyết, tùy tiện sà vào lòng cô nằm ngủ. Lăng Giang Tuyết cũng không từ chối, hai tay ôm hai chú rồng nhỏ, mỉm cười vui vẻ. 

Họ vừa cười nói vui vẻ vừa tiến về doanh trại, khi còn khoảng 1 mét thì tới chỗ cha mẹ Hạo Thiên, An Lam Nguyệt liền gỡ bỏ màn chắn. Đường Thiên Long đang vịn màn chắn, bỗng biến mất bất ngờ, suýt thì té sấp mặt xuống đất. May mà phản xạ kịp, nhanh chóng đứng nghiêm lại, chạy tới chỗ Hạo Thiên. Hạo Thiên cùng 3 người Lăng Giang Tuyết, tiểu Siêu và Tử Kiệt khi nãy có tham gia giết địch nên máu văng lên người, lên mặt và lên trang phục không ít. Hiện tại thấy cha mẹ cậu tiến lại, vẻ mặt gấp gáp, mặt dù biết là họ sắp nói chuyện gì nhưng vẫn cười hỏi

" Cha mẹ sao vậy? Có chuyện gì mà vội vàng như thế? " 

Đường Thiên Long và Vương Nhiên Nhi nhìn các con mình, mặt chúng nhuốm máu, toàn thân là máu cũng giống như họ khi ra chiến trường, và mang chiến thắng trở về, nhưng lần này cảm giác lại khác. Rất đáng sợ, rất ghê người, họ cảm thấy con trai mình hiện tại với bộ dáng này rất đáng sợ, không giống con trai họ thường ngày. Khi cười lên với gương mặt dính máu lại có cảm giác lạnh người, không rét mà run, Đường Thiên Long cố lấy bình tĩnh, thở ra hít vào vài hơi, hỏi

"Các con.... Sao có thể ra tay như vậy? "

Hạo Thiên lại giả nai không biết gì, hơi nghiêng đầu, hỏi

"Ra tay như vậy? Ý cha là gì? "

Lại quay ngược ra sau nhìn về phía chiến trường kia, nơi mà máu chảy lênh láng, đất không thấm kịp mà còn động lại phía trên, chảy thành sông. Xác chất thành núi, chồng chất lên nhau, đầu rơi tứ phía, không biết của ai với ai nữa, Hạo Thiên lại nhoẻn miệng cười, nói

"Ồ, con sơ ý thật. Chưa dọn dẹp gì cả.... "

Lại nghe Hạo Thiên gọi 

"Tiểu Hắc, ngươi ra đấy, thiêu rụi toàn bộ cho ta "

"Vâng"

Hắc Long bay khỏi vòng tay của Lăng Giang Tuyết, vẫn giữ hình dáng chibi không biến lớn, vỗ cánh bay phía trên chiến trường, bỗng.... 

"Phụt... "

Một ngọn lửa nhỏ bay ra từ miệng Hắc Long, từ từ chạm vào đống xác và rồi... 

"PHỪNG... PHỪNG... PHỪNG... x n lần.... "

Ngọn lửa vừa chạm thi thể liền cháy phừng lên, lan rộng ra khắp nơi, chỉ cần nơi nào có xác người, có đầu người liền cháy đến. Lan rộng cả vùng, ngọn lửa cao ngất trời, hơi nóng phả ra xung quanh. Nóng rát cả da mặt, Hạo Thiên dựng một màn chắn, chặn đi hơi lửa nóng bỏng kia. Đưa mắt nhìn đám cháy một cách thản nhiên, vô tâm vô lo, lại chú ý thấy, cha mẹ cậu một mặt tái méc nhìn, khuôn mặt rất thương tâm cùng tội lỗi. 

Hạo Thiên nhún vai, đợi đến khi ngọn lửa to lớn kia tắt dần, lộ ra khoảng đất trống mênh mông rộng lớn, liền không thấy một ai nữa, không xác chết, không đầu người, không máu chảy, không xương cốt, không còn lại một thứ gì nữa. Đất đai khô queo khô quắt, không chút ẩm ướt, xương cốt cháy thành tro, thấm vào đất, hòa lẫn với mặt đất bao la, không thấy gì nữa. Nơi này trống không, như thể chưa từng có trận chiến vừa nãy, chưa từng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ biến mất không chút dấu vết nào. 

Hắc Long đốt xong, lại bay về vòng tay của Lăng Giang Tuyết, sà vào lòng cô mà ngủ ngon. Hạo Thiên lúc này lại quay sang nhìn cha mẹ mình, mỉm cười nói

"Giải quyết xong! Chúng ta vào trong thôi"

Cha mẹ Hạo Thiên khuôn mặt tối sầm lại, trông rất mệt mỏi cùng thương tâm, Hạo Thiên lại hỏi

" Hai người sao vậy? Chúng ta thắng trận mà không vui mừng, ngược lại còn thương tâm như vậy..... Hay là hai người muốn chúng con chết chứ không phải là đám người kia? "

Câu nói của Hạo Thiên kéo Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi trở lại thực tại, Đường Thiên Long quát

"Con vừa nói gì vậy? "

Hạo Thiên nhún vai, nói

"đùa chút thôi. Vì hai người vẻ mặt cứ như vậy, là thương xót cho bọn chúng sao? Vì sao phải thương xót cho chúng chứ, chúng là địch, không phải bạn. Chúng ta không giết chúng thì chúng sẽ giết ta,  thương xót làm gì. Đây điều là lẽ thường trên chiến trường thôi, vả lại chẳng phải con đã tha cho 15 vạn quân sống trở về sao? "

Đường Thiên Long lạnh mặt, nói

" Con đáng lẽ có thể tha cho tất cả mà! "

"Hả? "

Hạo Thiên nhăn mày, nhìn cha mình..
Bình Luận (0)
Comment