Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 374

Vòng thi thứ ba nhanh chóng kết thúc, số thí sinh bị loại là 364 người, còn lại 500 người tiến vào vòng thứ tư. Chia thành 250 cặp thí sinh và có 125 trận đấu. 

Vòng này, thí sinh có quyền tự do lựa chọn bạn thi đấu của mình, cũng là để cho bọn người này biết cách phối hợp với thí sinh khác. Phòng ngừa khi vào học viện lại quay sang đấu đá, ăn thua với nhau, lại còn giở thủ đoạn với nhu nữa chứ. Mặc dù trước tới nay đều là như vậy cả, nhưng cũng không có trường hợp nào có hành vi quá đáng. 

Trước khi vòng thi thứ 4 bắt đầu, thì các vòng thi hôm nay đã kết thúc rồi. Vòng thi thứ 4 sẽ bắt đầu vào ngày mai và các thí sinh có thời gian từ bây giờ, cũng tức là 15 giờ chiều cho đến 7 giờ sáng ngày hôm sau. Có tổng thời gian là 8 canh giờ để đưa ra sự lựa chọn về bạn thi đấu cùng. 

Khi mọi người đang dần rời khỏi nơi này, nhóm Hạo Thiên vẫn đang rất là thong thả tự tại, ung dung chán đời. Chu Thuần Linh thì cứ cúi đầu xuống đất, cứ ngại ngùng, rụt rè và sợ hãi. Một lúc sau liền hỏi 

" Chủ.. Chủ nhân... " 

" Hửm? " 

Hạo Thiên đưa mắt nhìn sang, đôi mắt hai màu sắc lẹm cùng với sự lạnh lùng luôn ẩn chứa trêb khuôn mặt một thoáng qua khiến Chu Thuần Linh sợ hãi cúi đầu xuống không dám nhìn. Hạo Thiên sau khi " hửm " một tiếng liền thu đi ánh mắt đó, làm một nụ cười nhẹ, nói 

" Có chuyện gì sao? " 

Chu Thuần Linh nghe giọng Hạo Thiên có phần dịu dàng, ôn nhu hơn khi nãy thì từ từ hé đầu dạy, nhưng vẫn rụt rè, khẽ nói 

" Chủ.. Chủ nhân... Anh ca hỏi, huynh là hoàng tử An Hạo Kiệt... Vậy... Vậy theo đúng số tuổi phải là hơn 150 tuổi chứ...?.... " 

Hạo Thiên nhăn mày, đến cả cái chết của ta mà bọn Chu gia sát tộc cũng không biết sao? Kì lạ.... 

Hạo Thiên hỏi 

" Các người bị đuổi khi nào? " 

Chu Thuần Linh ngồi ngẩn người một lúc, lập tức nói 

" Khoảng... Khoảng hơn 50 năm trước ạ.... " 

Hạo Thiên lúc này mới " à " một tiếng, thảo nào lại không biết.. 

Cậu bảo 

" Chuyện này à... Bí mật, khi nào tiện sẽ nói cho các ngươi biết. Nhưng mà, ta có một thắc mắc, tại sao Thuần Anh tiểu tử kia không tự ra hỏi mà ngươi phải hỏi thay nó? " 

Chu Thuần Linh khuôn mặt khi nói vẫn luôn mang theo vẻ rụt rè, thỉnh thoảng ngước đầu lên sau đó lại ngay lập tức cúi xuống, cứ làm như thế mãi. Cậu nói 

" Là do... Do ca ca cảm thấy mệt rồi a... " 

Cả bọn nhăn mày, tiểu Siêu liền hỏi 

" Mệt? Vì sao lại mệt? Chẳng phải nói 1 thể xác 2 linh hồn không có vấn đề gì sao? " 

Chu Thuần Linh bắt đầu lúng túng, ngó tới ngó lui, ngó xuôi ngó ngược, nhìn trời nhìn đất nhìn mây chứ không dám nhìn vào mắt bọn người Hạo Thiên. 

" Sao vậy? Các người lại ở đây bắt nạt người ta sao? " 

Lúc này, một giọng nói thanh thoát, êm đềm, mang theo ý trêu đùa vang lên. Lăng Giang Tuyết cùng với đám An Lam Nguyệt và Âu Dương Đông từ trên đài cao đi xuống, khuôn mặt mang theo ý cười. 

Lăng Giang Tuyết bay đến cạnh Hạo Thiên, khoát tay cậu. Hạo Thiên cười nhẹ một cái, nói 

" Nào có, chúng ta làm gì mà ăn hiếp ở đây. Chỉ là hỏi vài chuyện mà thôi " 

An Lam Nguyệt lúc này liền hỏi 

" Chuyện gì? " 

Hạo Thiên cảm nhận qua một chút, xác nhận nơi này không còn ai nữa thì liền hướng mọi người kể qua một chút về Chu Thuần Linh. Kể cho họ nghe sự việc từ đầu tới giờ, nghe xong, khuôn mặt ai cũng tràn đầy hứng thú mà nhìn cậu, khiến cho Chu Thuần Linh vốn đã rụt rè sợ hãi nay lại càng ngượng ngùng, xấu hổ hơn nữa. 

Biết bao ánh mắt nhìn cậu, khiến cậu cứ cúi thấp đầu xuống không dám ngước lên. Hạo Thiên lại hỏi 

" Vì sao lại như vậy? " 

Chu Thuần Linh đầu cúi thấp, miệng lắp bắp nói 

" Không... Không phải là không có thương tổn gì... Chỉ là nếu ở bên ngoài quá lâu sẽ cảm thấy mệt, và sẽ nghỉ ở bên trong đủ với thời gian đã ra ngoài. Nên.... Nên hiện tại ca ca của tôi không ra ngoài được... " 

Hạo Thiên " ồ " một tiếng, lại " a " lên một tiếng như nhớ ra kiện sự việc gì, lôi từ trong người ra một chiếc lọ trắng đưa cho Chu Thuần Linh, nói 

" Đây là Dưỡng Hồn đan, giúp nuôi dưỡng linh hồn, bổ sung nguyên khí cho linh hồn. Giúp cho các ngươi không còn cảm thấy mệt mỏi khi trao đổi nhau nữa. Phục dụng một ngày 1 viên, bên trong này có hơn 50 viên, hết đan dược lại nói ta một tiếng, ta sẽ lại đưa cho các ngươi mà dùng. " 

" Dưỡng Hồn đan? Đây lại là loại đan dược mới nào nữa vậy? " 

An Lam Nguyệt liền hỏi. Hạo Thiên nói 

" Dưỡng Hồn đan, đây là loại đan dược đệ đọc qua trong một cuốn sách cổ. Nhưng nó lại bị mất một góc nên đệ đã mất thời gian rất lâu để điều phối, tìm dược liệu thích hợp và tạo nên nó. " 

Âu Dương Đông ánh mắt lúc này lại là sáng rực rỡ, vịnh vai Hạo Thiên, ánh mắt lấp lánh, miệng nói 

" Tiểu Thiên tử a... " 

Hạo Thiên vừa nhìn là biết lão cha lên cơn ham mê với đan dược rồi, cậu liền lấy ra ba viên đưa cho ông. Còn lại thì cho Chu Thuần Linh cùng với Chu Thuần Anh phục dụng. 

Cậu nói 

" Dược liệu là Hải Hồn thảo 2 gốc, Phong Linh đằng 1 quả, Minh Hồn thảo 1 gốc và Dung Linh quả 1 quả. Còn chế được hay không thì phải xem trình độ của lão cha ngài rồi nha! " 

Âu Dương Đông nghe xong thoáng đơ người trong chốc lát, cả bọn nhóc cũng là đơ người lại. Cùng nhau la lên 

" Cái gì!!? " 

" Hửm? " 

Hạo Thiên nghiên đầu khó hiểu. Âu Dương Đông nói 

" Con có biết mỗi một thứ, mỗi một vật liệu đều là loại hiếm có không? Hải Hồn thảo có giá lên đến 5 đến 10 triệu 1 gốc, Phong Linh đằng thì khoảng 4 đến 7 triệu 1 quả, Minh Hồn thảo từ 3 đến 6 triệu gốc, và cuối cùng Dung Linh quả dao động từ 10 đến 15 triệu 1 quả, con là tỷ phú sao? Chưa kể đến, mỗi thứ đều là nằm ở những vùng, địa hình khác nhau. Và nếu làm không xong, luyện hỏng rồi thì lại phải tốn bao nhiêu nữa chứ? Vậy mà ở đây con có hơn 50 viên, con... Con... " 

Hạo Thiên nhướn mày, bình thản nói 

" có gì mà lão cha phải kinh ngạc như thế chứ? Muốn thành công phải chịu thất bại thôi, thất bại vài lần rồi cũng sẽ thành công. Vả lại những nguyên liệu hoàn toàn do con đi tìm lấy chứ có tốn xu nào đâu " 

Âu Dương Đông kinh ngạc nói 

" Đều do con kiếm lấy sao? Khi đó con bao nhiêu? " 

Hạo Thiên nghĩ nghĩ, nói 

" Tầm 6, 7 tuổi gì đó " 

Lại là một hồi âm vang chấn động ngút trời vang lên, An Lam Nguyệt liền nói 

" Lúc đó có ai đi cùng hay không? " 

Hạo Thiên gật đầu, nói 

" Có chứ, có tiểu Siêu cùng với tiểu Hắc và tiểu Quang. Tuy chúng hiện ra cũng chẳng làm gì, nhưng nhờ có chúng thì chúng ta có thể bay lên những chỗ cao mà lấy dược thảo, còn có thể đuổi đi những con yêu thú đến gây trở ngại nữa. Nên quá trình vô cùng thuận lợi nha " 

" phù " 

Thở phào một hơi, An Lam Nguyệt lòng đầy an ổn. Mặc dù hiện tại cả tiểu Siêu và Hạo Thiên đều ở đây cũng đủ biết cả hai lúc đó không sao cả, nhưng vẫn mang một cảm giác lo lắng lạ thường nên nhất quyết hỏi cho được. May mắn còn có Song Long bên cạnh bảo vệ chúng. 

An Lam Nguyệt nói 

" Đệ và tiểu Siêu lúc đó không bị thương là may rồi, nếu không chắc ta đến từng nơi tìm từng con yêu thú từng làm hai đứa bị thương mà băm vằm chúng ra luôn đấy " 

" Hu hu... " 

Tiếng khóc nhẹ vang lên, bọn nhóc một mặt đầy ủy khuất cùng không vui. Hạo Thiên một mắt mở lớn một mắt hơi nheo lại, khó hiểu hỏi 

" Các ngươi lại làm sao nữa? " 

" Thiên ca a, huynh lúc đó đi chơi vui như vậy mà lại không rủ chúng ta đi cùng sao? Thiên ca huynh vậy mà lại bỏ rơi chúng ta đi chơi một mình... " 

Hạo Thiên thở ra một hơi, nói 

" Được rồi, sau này sẽ đưa các ngươi đi cùng. Còn hiện tại chúng ta trở về thôi " 

" Vâng " 

Bọn nhóc nhanh chóng lấy lại vẻ hớn hở, tươi vui ban đầu. Lật mặt nhanh hơn lật sách nữa, ngay lúc này, để ý thấy Chu Thuần Linh đang lúng túng, cúi đầu xuống, Hạo Thiên cười nói 

" Ngươi cũng cùng đi đi. Về ở với chúng ta! " 

" Vâng? " 
Bình Luận (0)
Comment