Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 325

Một câu hỗn xược mà lão già nhị trưởng lão nói ra liền hút lấy tất cả ánh mắt liếc xéo lão. Nhị trưởng lão giật mình lùi một bước, lắ bắp... 

" Có... Có chuyện gì? " 

Minh Kỳ nhăn mặt nhìn lão, nói 

" Hỗn xược? Nuôi tốn cơm? Ha, ta từ nhỏ tới lớn đều được người ở khu ổ chuột lượm nhặt đồ ăn cho mà ăn. Lúc mới sinh ra thì người hầu thương ta nên trộm mua sữa cho ta uống. Còn các người? Khi nào thì tốn tiền nuôi ta? Khi nào thì cho ta hạt cơm nào? Hả? " 

Cả đám trưởng lão bây giờ thật sự câm nín, mồ hôi lạnh cứ tuôn trào không ngừng. 

Hàn Chi Phúc lúc này nghe tới đây, liền không nhịn được nữa mà quát 

" Lời Minh kỳ nói là thật sao? Nhị trưởng lão ông thật to gan, vì ta bận bịu không quan tâm tới người trong gia tộc thì các người liền lộng hành như vậy, chưa kể nó còn là con của các ngươi. Cha mẹ như vậy thật đáng bỏ đi! " 

Nhị trưởng lão nhăn mặt nói 

" Ta làm cái gì thì ta cũng là cha nó, ta chính là người tạo ra nó, nó phải nghe lời ta! " 

" Rầm " 

Hạo Thiên đập bàn, chiếc bàn bỗng chốc tan rã thành nhiều mảnh. Đám người hoảng sợ, mồ hôi cứ thế mà tuôn không ngừng. Hạo Thiên nhíu mày, khẽ quát 

" Hay cho câu ông chính là người tạo ra Minh Kỳ, vậy được thôi. Ngay tại đây Minh Kỳ đã chết rồi! " 

Ngay câu chết rồi cũng là lúc Hạo Thiên một kiếm nhằm ngay ngực Minh Kỳ mà đâm. Ánh mắt kinh ngạc hiển hiện rõ trên mặt mỗi người ở nơi này, máu tuôn ra từ miệng và vết thương ngay ngực trái của cậu. Ngã lăn dưới đất. 

Đám người mắt lớn mắt nhỏ nhìn trân trân xác Minh Kỳ đang nằm dưới đất không động đậy. Bọn nhóc cũng là bất ngờ, kinh ngạc, không tin rằng Hạo Thiên lại trực tiếp đâm như vậy. 

Nhị phu nhân tiến tới, đưa tay lên mỗi sờ thử, giật mình té ngồi ra đất, kinh hãi nói 

" Chết... Chết rồi! " 

"....... " 

Toàn trường một mảnh im lặng, đám nhóc toàn thân run rẩy, rất muốn nhào ra đỡ lấy Minh Kỳ và trách móc Hạo Thiên tại sao làm như thế. Nhưng đám nhóc chính là ngồi im lặng một chỗ, bình tĩnh suy xét, vì chúng biết Hạo Thiên làm gì cũng có lí do của nó cả. 

Hạo Thiên đứng dậy, khuôn mặt vô cùng thản nhiên tiến lại rút cây kiếm ra. Máu tuôn ra mỗi lúc một nhiều hơn khi Hạo Thiên rút, cậu lạnh mặt nói 

" Đấy, bây giờ Minh Kỳ chết rồi. Con của ông chết rồi, đừng có mà mở mồm gọi cậu ấy là con. Một người cha xấu xa, thâm độc, vì quyền lợi cá nhân mà đem con mình ra trục lợi. Một người mẹ bẩn thỉu, kinh tởm, nghiện bài bạc mà sẵn sàng bán con mình lấy tiền thì chẳng khác gì một cục rác di động. Cha mẹ như các người thì nên chết đi là vừa! " 

Vừa dứt câu thì cây kiếm Hạo Thiên đã giơ lên, một đường kiếm hư ảo trong không khí xoẹt qua, tiếp sau đó là hai tiếng " bịch bịch " rơi xuống đất. Máu bắn ra khắp nơi, nhưng nhóm Hạo Thiên không ai mảy may dính chút máu nào cả. Hai cái đầu mắt mở lớn, không nhắm mắt mà đầy vẻ kinh ngạc. Cả hai cứ thế chết đi một cách nhanh gọn, nếu không vì mau chóng cứu lấy tiểu Kỳ thì Hạo Thiên vẫn còn muốn ra tay dằn vặt, dày vò, đánh cho chúng sống không bằng chết. Đến khi nào cả hai thịt nát xương tan mới thôi, kết cục nhẹ nhàng như vậy thật không thỏa lòng. 

Hạo Thiên vung vết máu trên kiếm đi, cất nó vào không gian của mình, sau đó lạnh mặt trừng từng người một, nói 

" Chuyện hôm nay, ai lan truyền ra ngoài thì tự gánh lấy hậu quả của mình. " 

Nói xong liền quay sang muốn bế Minh Kỳ lên tay, Hàn Chi Phúc cố lấy sức can đảm mà nói 

" Cái này... Minh Kỳ là thành viên gia tộc của ta, hay là để nó ở lại đây... " 

Thống Trung lúc này trừng mắt lão, quát 

" Cái gì mà thành viên gia tộc ông? Chẳng nghe lúc nãy tiểu Kỳ nói gì sao? Cậu ấy bảo cậu ấy chỉ là Minh Kỳ mà thôi, không hề mang họ Hàn, ông nghe cho rõ đi. Hừ! " 

Hạo Thiên tiếp tục bế Minh Kỳ mình đầy máu trên tay, lập tức nhanh chân lẹ tay rời khỏi Hàn gia, đi được một đoạn khá xa liền rẻ vào cua hẻm nhỏ và tối tăm. Cả bọn biến mất tăm trong đấy... 

Trong không gian hệ, Hạo Thiên đặt Minh Kỳ trên giường, dứt khoát xé phăng áo của Minh Kỳ ra. Di Di nãy giờ im lặng cũng òa lên khóc nức nở, muốn vào xem ca ca của mình nhưng bị bọn nhóc giữ lại. Bọn nhóc suốt nãy giờ vẫn rất là lo lắng, bồn chồn không yên, cứ đứng lên ngồi xuống, đi đi lại lại mà không hề có chút nghỉ ngơi nào. 

Trong phòng, Tiểu Siêu và Hạo Thiên thay phiên nhau cầm máu, khử trùng vết thương trên ngực. Hạo Thiên lúc nãy đâm chính là vị trí tim, nhưng lệch sang một bên và gây ra hiện tượng chết lâm sàng. 

Hiện tại phải tiến hành sát trùng, tìm lấy thuốc tăng lượng máu trong cơ thể, đồng thể lấy đi chút máu từ Di Di để truyền sang cho Minh Kỳ. Xong xuôi thì nối lại các mạch bị đứt do kiếm đâm ngang lúc nãy, và khâu lại hai đầu vết rách trên cơ thể Minh Kỳ. Đồng thời bồi thêm cho cậu ta một viên Dưỡng Lực đan, giúp mau chóng tăng cường khả năng hồi phục. 

Tất cả quy trình cũng tốn mất nửa canh giờ, Hạo Thiên và tiểu Siêu thở phào nhẹ nhõm trở ra ngoài. Dạo gần đây quả thật là khiến cho tiểu Kỳ chịu không ít vết thương mà, mới lành được mấy ngày liền bị mình đâm thêm một nhát, tội lỗi tội lỗi a! 

" Ting " 

" Nhiệm vụ giúp Minh Kỳ trả thù đã hoàn thành. Phần thưởng là 500 tinh tệ, 5 lọ exp lv 5 " 

Một âm thnh máy móc vang lên, âm báo hệ thống rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Hạo Thiên cũng rất lâu rồi chưa nghe thấy âm thanh này, nay nghe lại có chút không quen thuộc cho lắm. 

Rời phòng, bọn nhóc thấy Hạo Thiên liền cuống lên, chạy ngay lại bao vây lấy cậu mà hỏi dồn 

" tiểu Kỳ có sao không Boss? Cậu ấy có bị nghiêm trọng không?... À không đúng, tại sao Boss lại đâm cậu ấy chứ? " 

" Tiểu Kỳ mà bị gì thì chúng tôi không tha thứ cho Boss đâu đấy " 

" Đúng vậy. Boss lúc nãy thật khiến người ta phải hoảng loạn mà, nếu chúng tôi không giữ lấy mình thì không biết lúc đó đã làm nên việc gì đâu " 

.......... 

Hạo Thiên nhẹ thở ra, nói 

" Được rồi được rồi. Các người nói nhiều như vậy làm gì, chẳng phải lúc nãy tất cả đều tin tưởng ta cho nên mới im lặng sao? Sao bây giờ ở đây chất vấn ta rồi? " 

An Lam Nguyệt tiến tới, gõ đầu Hạo Thiên một cái, nói 

" Này, lúc nãy đệ cũng làm ta hú hồn đấy. Ra tay bất ngờ như vậy mà không nói trước gì cả, có phải muốn hù chết chúng ta không? " 

Hạo Thiên cười hì hì, nói 

" Không có mà. À đúng rồi, tiểu Kỳ không sao hết, chỉ bị mất máu một chút mà thôi không có gì đáng lo hết. Còn nữa, tất cả các người lv bao nhiêu rồi? " 

Cả bọn lần lượt nói 

Thống Trung: " Tôi lv 413 rồi " 

Lưu Vân và Lưu Dạ: " lv 412 và lv 415 " 

Mộc Lâm và Mộc Sinh: " lv 411 và lv 410 " 

Di Di: " muội lv 353 " 

Gia Linh: " muội là 400 " 

Băng Liên: " Còn muội là 405 " 

Hạo Thiên gật đầu một cái, theo mình nhớ thì hiện tại Minh Kỳ là 416 rồi. Mình ở đây có 5 bình exp lv 5, chia ra cho chúng dùng bớt vậy. 

Hạo Thiên quay sang hỏi tiểu Siêu 

" Này, exp hệ thống ban thưởng chúng ta có thể lấy ra cho bọn nhóc không? " 

Tiểu Siêu gật đầu, mỉm cười nói 

" Đương nhiên là được rồi. Nó có tác dụng như Tăng Cấp đàn bậc cao vậy. " 

Hạo Thiên gật đầu, lấy ra 5 lọ exp, chia đều cho bọn nhóc, cho chúng phục dụng và bảo chúng ngồi xuống bắt đầu điều chế lại thuốc exp. Không quên chừa lại cho Minh Kỳ một ít, chia đều xong thì Hạo Thiên ngồi một bên chờ chúng. 

Quá trình diễn ra có chút lâu, thường là 1 đến 2 canh giờ. Bọn nhóc làm được 1 canh giờ thì Minh Kỳ tỉnh dậy, Hạo Thiên nói qua một chút cũng để Minh Kỳ phục dụng lấy. 

Lại bắt đầu chờ đợi bọn nhóc làm xong cũng mất 2 canh giờ tất thảy. Xong xuôi, nhóm Hạo Thiên rờ không gian hệ, luồng lách qua những căn nhà và tiến về phía học viện Hoàng Long, tìm kiếm Phong lão sư....
Bình Luận (0)
Comment