Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 272

Hạo Thiên trơ mắt nhìn dĩa thức ăn nhạt màu, không mùi thơm, hương vị cũng cảm thấy rất nhạt nhòa trên bàn kia. Nuốt nước miếng một cái, đưa tay gắp lên một miếng thịt, nhìn một hồi lâu, rốt cuộc cũng cho vào miệng

Nhai nhai một hồi, mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng biểu cảm lại không lộ ra rõ ràng. Nhìn thôi cũng thấy sợ, An Lam Nguyệt liền hỏi  

" Sao rồi? Nhìn mặt đệ lúc xanh lúc đỏ như vậy mau nhả ra đi. Chúng ta đem đi bỏ, ngộ nhỡ chút ngộ độc thì sao đây? "

Hạo Thiên bụm miệng, lắc đầu nói

" Không.... Không sao..... "

Nói tới đây, mặt Hạo Thiên thoáng trắng bợt, Lăng Giang Tuyết kế bên lo lắng cùng cực, liên tục hỏi.  

" Thiên ca ca, huynh sao vậy? Mau nhả ra đi.... Không nhả sẽ nguy đó, mau nhả ra đi.... Huynh đừng làm muội sợ nha.... "

An Lam Nguyệt với tiểu Siêu mặt lại không đổi sắc, cũng không lo lắng nhiều, lại nghĩ. Hạo Thiên đệ ấy suýt chết vài lần, mạng lớn như vậy. Không lẽ chỉ một miếng thịt mà mất mạng sao, không thể nào đâu. Chắc chắn đệ ấy diễn sâu quá mà thôi. 

An Lam Nguyệt cần đũa gấp thử một miếng ăn, mặt lúc xanh lúc đỏ, trực tiếp phun ra ngoài thực nhanh. Khẽ giọng quát vừa đủ nghe 

" Các gì thế này? Thịt thì cứng, lại mặn và chát nữa. Đây là món ăn sao? Giống thuốc độc hơn đấy! "

Tiểu Siêu rùng mình, may mà mình chưa ăn. Lại nghe An Lam Nguyệt nói. 

" Thiên Thiên, răng đệ làm bằng cái gì vậy hả? Nhai được cục thịt như vậy sao? Mau nhả ra đi "

Hạo Thiên cúi mặt xuống đất nãy giờ, đến khi ngước mặt lên thì mồ hôi nhễ nhại, mặt tái xanh. Lăng Giang Tuyết lo lắng vô cùng, vội càng lấy khăn tay ra lau, tay vuốt vuốt sau lưng Hạo Thiên, hỏi liên tục.   

" Thiên ca ca, huyng không sao chứ? Đừng dọa muội mà, chỉ là miếng thịt thôi, sao có thể khiến huynh như vậy? Muội trực tiếp quăng đi "

" Vèo "

Vừa dứt lời, dĩa thức ăn bên nhóm Ninh Chiến bị quăng đi mất trong tích tắc, không thấy đâu nữa. Phản ứng cực nhanh chắc chắn nhóm Ninh Chiến không thấy được, lại mau chóng đưa nước cho Hạo Thiên, Lăng Giang Tuyết lại hỏi 

" Thiên ca ca, huynh không sao nữa chứ? Huynh mạnh như vậy mà, đừng dọa muội chứ! "

Hạo Thiên uống nước ừng ực, thở ra vài hơi mạnh, lại thêm cánh tay phía sau vỗ vỗ lưng cho cậu, mau chóng bình phục lại. Hạo Thiên liền bảo. 

" Phù, còn sống, chưa chết được. Miếng thịt vừa mặn, vừa chát, lại rất cứng. Chứng tỏ thịt chưa hầm tới, vả lại còn rất mặn nữa. Thịt này chắc dùng phương pháp bảo quản bằng cách ướp muối nên mới mặn như vậy. Haizzz, đã vậy còn không chịu ngâm nước cho lạt bớt đã trực tiếp đem đi nấu nướng, các người có biết nấu ăn không vậy? "

Hạo Thiên thở dài vài hơi, lắc đầu bó tay. Lăng Giang Tuyết liên tục gắp đồ ăn cho Hạo Thiên, còn cậu, cố gắng ăn lại những món của mình để lấy lại hương vị. Không lại bị ám ảnh mất, cứ ngỡ bị nghẹn cho chết luôn rồi. 

........... 

Bên Hạo Thiên thì kịch tính như vậy, còn bên phía bên Ninh Chiến thì sao? 

Bên nhóm Ninh Chiến, vừa lúc ăn món của Linh Lam và Linh Anh nấu, ai nấy đều nhất loạt phun ra,

" Phụt " 

Hùa nhau nói

Vô Minh: " đây là món ăn sao? Mặn như thế này? Lại còn có vị chát nữa chứ! "

Vinh Dạ: " lúc nãy nghe tên nhóc Ninh Chiến khoe khoang dữ lắm, sao bây giờ lại không ra gì như vậy? "

Ninh Chiến cũng bảo: " hôm nay hai người bị làm sao vậy? Bình thường tuy nấu không được ngon cho lắm nhưng đâu có mặn như vậy. Cũng ăn được mà, sao bây giờ mặn mà còn chát nữa "

Linh Lam và Linh Anh xấu hổ, cúi đầu xuống. Linh Lam lại ngước lên bảo 

" Huynh lúc nãy còn giới thiệu nấu rất ngon. Bây giờ không ăn được, không biết bên đó thế nào đây? "

Không hẹn mà nhất loạt nhóm người Ninh Chiến nhìn sang, khoảng cách khá xa, cũng phải chục mét, thấy nhóm Hạo Thiên đang cắm cúi ăn mà không biết ăn gì, lại còn rất hăng say nữa chứ. Đừng nói là ăn món họ nấu nha??? 

Ninh Chiến liền bảo 

" Chúng ta qua ngăn họ, không thể để họ ăn món do Linh Lam với Linh Anh muội làm được "

Linh Lam kéo tay Ninh Chiến lại, bảo

" Khoan đã, chúng ta hiện tại ăn thử món bọn họ làm. Ngộ nhỡ họ cũng nấu dở như chúng ta thì sao? Lúc đó huề nhau rồi, khỏi phải nói nhiều "

Ninh Chiến nhìn món của nhóm Hạo Thiên, mà khỏi cần nhìn, chỉ cần ngửi cũng biết là rất ngon rồi. Mùi hương thơm thế kia mà! 

Ninh Chiến ngồi xuống, mỗi người cùng gắp một miếng ăn thử..... Lập tức liền câm nín, 10 mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Miệng cứ nhai liên tục, tay cũng hoạt động liên tục không ngừng nghỉ. Cứ ăn hết lại gắp, hết lại gắp. Thậm chí còn trong miệng cũng gắp lấy gắp để, ăn hoài không ngán, vừa ăn vừa khen tấm tắc

Linh Lam: " gì thế này? Sao có thể ngon đến như vậy chứ? "

Vô Minh: " Những món này là của 3 người con trai bên đó làm đấy, sao có thêt ngon tới như vậy? "

Linh Anh:  "con trai nấu nướng là rất hiếm, một khi đã nấu thì ngon khỏi bàn. Mà nhóm đấy 5 người 2 nữ 3 nam, vậy mà cả 3 nam đều biết nấu ăn, nữ bên đó thật may mắn mà "

Linh Lam bồi thêm câu 

" Chả bù với bên ta, không ai biết nấu cả, haizzz "

Ninh Chiến ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa nói 

" Sau này ta sẽ cố gắng mà. Nhưng mà, ngon thật đấy, có đúng là 3 người bên kia làm không vậy? Là con trai mà có thể nấu ngon như vậy sao? "

Linh Lam liền đáp 

" là chính mắt ta thấy bọn họ làm mà. Trông còn rất chuyên nghiệp nữa ấy "

Ninh Chiến lúc này liền bảo 

" Mọi người không ăn ta ăn hết đấy "

"Này, chậm đã "

Linh Lam quát lên cả 5 người gắp ăn liên tục, cho đến giọt cuối cùng còn luyến tiếc muốn ăn nữa nhưng đã hết mất rồi. Cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ, nhìn qua bên nhóm Hạo Thiên cũng đã dọn dẹp xong xuôi rồi, đang ngồi nghỉ mát xung quanh gốc cây. Ninh Chiến áy náy tiến tới, Hạo Thiên ngồi cạnh Lăng Giang Tuyết thấy vậy, liền hỏi 

" Có chuyện gì sao? "

Ninh Chiến mặt áy náy, mắt không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn nói 

" Lúc nãy, xin lỗi. Món ăn của chúng ta dở như vậy, vậy mà ta lại giới thiệu là rất ngon. Xin lỗi "

Hạo Thiên lắc đầu, nói

" Không sao. Cũng ăn được, chỉ là thịt nếu bảo quản bằng cách ướp muối thì nên ngâm cho lạt bớt rồi hẳn nấu là được "

Lăng Giang Tuyết kế bên liền bảo 

" Món ăn không đến nỗi tệ, chúng ta đã ăn thử rồi. Cũng chấp nhận được "

An Lam Nguyệt và Tiểu Siêu ngồi gần đó nghe được mà trợn mắt. Nói dối không chớp mắt luôn, rõ ràng Tuyết nhi muội ấy đã trực tiếp quăng đi hết không nương tay mà bay giờ lại nói thế đấy 

Ninh Chiến trố mắt bảo

" mọi người ăn hết rồi sao? "

Hạo Thiên chỉ mỉm cười không nói gì, Ninh Chiến lại bảo 

" lần sau nếu còn như vậy nữa thì mọi người cứ trực tiếp quăng đi đừng ngại. Còn nữa, món ăn của các cậu nấu ngon thật đấy, thật muốn thương thức lại mà "

Hạo Thiên mỉm cười đáp

" Được, vậy nếu có lần sau liền để các người thưởng thức một chút "

Cả bọn nghỉ ngơi khoảng 1 canh giờ liền cất bước lên đường, không chậm trễ thêm chút nào nữa. Cả nhóm 10 người lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ cấp A, hướng về phía Nam. Tiến thẳng về một khu rừng, chỉ đơn giản là khu rừng nhỏ không quá nguy hiểm. 

Theo như trong bảng nhiệm vụ, tới nơi đó, nằm ngoài bìa rừng sẽ có một nhóm người chờ sẵn. Họ là nhóm luyện dược sư có nhiệm vụ đi hái thuốc nhưng gặp phải vấn đề nan giải nên mới nhờ đến công hội. Nhờ công hội đến giải quyết những yêu thú ngáng đường, để họ thuận lợi vào hái thuốc. 

Đi thẳng về phía Nam, ngoài bìa rừng. Phía xa xa liền thấy một vài túp lều nhỏ dựng đơn sơ.... 
Bình Luận (0)
Comment