Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 246

Võ giả trúng độc mất đi lực phản kháng.

Cự đại khô lâu huy động cánh tay to lớn quét tới, có thể kích sát một mảng lớn, bên trong đám người có cả Lâm Nhược Hiên!

Xong.

Tai kiếp khó thoát!

Từng người mặt xám như tro, trong lòng hiện ra cảm giác tử vong mãnh liệt.

Nhưng.

Thời điểm bọn hắn đối mặt với cái chết đó, thanh âm Vân Phi Dương đột nhiên vang lên, như ánh sáng xuất hiện trong bóng tối, để bọn hắn nhìn thấy ánh sáng!

"Vù vù!"

Đột nhiên, một đạo kiếm khí cuồng bạo phi tốc mà đến.

"Bành!"

Cự thủ đang quét xuống bị kiếm khí chém vỡ, hài cốt tổ hợp với nhau nhao nhao tản nát, rơi xuống bốn phía!

Bất hạnh là.

Hài cốt tán lạc rơi xuống làm bị thương rất nhiều người!

Không quan trọng.

Mọi người không thèm nhìn vếch thương, mà buông lỏng một hơi.

Chỉ cần có thể sống sót, bị thương tính là gì!

"Hô!"

To lớn hài cốt xoay người, nhìn về phía nơi xa, ánh mắt lấp lóe khí tức âm trầm.

Mọi người cũng quay đầu nhìn lại.

Ngay tại thông đạo Tụ Linh Trận, Vân Phi Dương cầm kiếm gãy, chầm chậm đi tới, trên mặt hắn không lộ bất kỳ biểu lộ gì, mỗi khi đi một bước, đều ẩn chứa khí tức phẫn nộ.

- Tiểu tử này.

Lâm Nhược Hiên hưng phấn hô to.

- Không trúng độc?

Hắn cũng không biết, thạch quan xuất hiện độc, chỉ tràn ra tại Cổ Chiến Trường, cũng không có thẩm thấu vào thông đạo.

Vân Phi Dương không những không trúng độc, mà sau khi qua một canh giờ điều dưỡng, đã khôi phục trạng thái mạnh nhất, nhưng tay phải vẫn còn trạng thái tê liệt.

Đương nhiên.

Dù thân đang trong Cổ Chiến Trường, hắn cũng không thể trúng độc. Bởi vì, hắn là ông tổ chơi trò này mà!

- Quá tốt!

- Chúng ta được cứu rồi!

Rất nhiều võ giả phấn khởi.

Vân Phi Dương sung mản đi tới, để bọn hắn nhìn thấy hi vọng sống sót. Dù sao, tên này rất mạnh, lại có thuẫn bài, xử lý đại hài cốt này, khẳng định dễ như trở bàn tay!

"Ba."

Vân Phi Dương đứng trước mặt khô lâu to lớn, chầm chậm giơ kiếm lên, lạnh lùng quát.

- Có ít người, ngươi không thể giết.

Có ít người, không thể giết?

Mọi người mờ mịt.

Lâm Nhược Hiên lại ý thức được điều gì, khẽ thầm.

- Chẳng lẽ…

"Xoát!"

Đột nhiên, Vân Phi Dương vung ra một kiếm, kiếm khí cường đại bạo phát, trực tiếp chém giết Vũ Tông Trương gia đang tĩnh toạ cách đó không xa.

Hắn thản nhiên nói:

- Phải để ta tự tay chém giết.

Quả nhiên!

Lâm Nhược Hiên thầm nghĩ:

- Tiểu tử này muốn báo thù việc vừa rồi bị đánh hội đồng a!

- Chết!

Vân Phi Dương lần nữa giơ kiếm, kiếm khí cuồng bạo vọt tới, một võ giả tham dự oanh sát hắn bị chém thành hai nửa!

Từ đầu đến cuối, đôi mắt hắn không có bất cứ ba động gì.

Đám người Trương Diệu Tổ lộ vẻ mặt chấn kinh, vốn cho rằng có người đến cứu bọn họ, giờ mới biết, vẫn khó thoát khỏi cái chết!

Có một vài võ giả âm thầm may mắn, mới vừa rồi không có động thủ. Nếu không, chắc cũng bị giết cmnr a!

Vân Phi Dương lần nữa giơ kiếm.

Lâm Nhược Hiên nhìn không được, suy yếu hô:

- Tiểu tử, trước tiên giải quyết đại khô lâu đi!

Hắn có thể che chở Vân Phi Dương, tự nhiên cũng muốn che chở các gia tộc khác, nếu quả thật đều chết hết, sẽ là tổn thất phi trường trí mạng đối với Đông Lăng Quận.

- Tốt thôi.

Vân Phi Dương thu hồi kiếm, nhìn về phía đại khô lâu, bỗng nhiên chém tới.

"Bá bá bá!"

Ba đạo kiếm khí Ta Trảm cường đại nổ bắn mà đến.

"Bành bành bành!"

Mạnh mẽ kiếm khí đánh vào thân đại khô lâu, nó nhất thời bị đánh nát thành bụi phấn, tung bay đầy trời.

Lâm Nhược Hiên trừng to mắt.

Khô lâu to như thế, thực lực chí ít đạt tới Vũ Tông sơ kỳ, hắn dù đoán Vân Phi Dương có thể tiêu diệt, lại không nghĩ rằng, trong vòng ba kiếm đã chém vỡ, cũng quá nhẹ nhõm rồi.

Người khác cũng khiếp sợ không thôi.

Hiện tại bọn hắn rốt cuộc minh bạch, thiếu niên này đã có thực lực miểu sát Vũ Tông sơ kỳ.

Nếu như những người này biết, Thái Trưởng Lão Nhiễm gia - Vũ Tông trung kỳ chết trong tay hắn, chắc hẳn sẽ không kinh ngạc nữa.

Vân Phi Dương biểu hiện càng thêm cường thế, nội tâm bọn người Trương Diệu Tổ càng sụp đổ.

Tân sinh mới nhập học một năm đã cường đại đến tình trạng này, tiếp qua thêm một đoạn thời gian nữa, khẳng định sẽ càng kinh khủng, mình và hắn có cừu oán, tựa như một việc vô cùng bi kịch.

Một khắc này.

Rất nhiều gia tộc võ giả hối hận!

Hối hận không nên vừa rồi bị tham niệm lấn áp, hiệp trợ Trương gia oanh kích tên này!

To lớn khô lâu vỡ nát thành bụi phấn, mất đi năng lực gây dựng lại.

Vân Phi Dương đầu tiên liếc nhìn thạch quan, đoán chắc đây chính là nơi mà Mục Oanh mơ thấy. Có lẽ, bên trong có thi hài Tiêu Dao Hoàng.

Rất tốt, phi thường tốt!

Lão gia hỏa, ngươi thiết kế trận pháp nhàm chán như vậy, hại viện trưởng vẫn lạc, lão tử hôm nay sẽ móc hài cốt ngươi ra, đánh nó thành phấn mạt!

Cuối cùng.

Hắn bước ra một bước.

Nhưng không phải đến thạch quan, mà chính đi tới Trương Diệu Tổ.

Vân Phi Dương ngừng trước mặt hắn, tựa như Thần cao cao tại thượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, nói:

- Lão cẩu, thể nghiệm qua cảm giác sống không bằng chết chưa?

Trương Diệu Tổ biến sắc.

Tên này muốn tra tấn mình!?

Đoán sai.

Vân Phi Dương vung lên kiếm, đem trực tiếp mạt sát Vũ Tông Trương gia bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Nhìn lấy cao thủ gia tộc mình từng người từng người chết đi, loại thống khổ này, hẳn cường liệt nhất, nhỉ?!

- Ngươi

Hai mắt Trương Diệu Tổ lóe ra tia phẫn nộ.

"Bành!"

Vân Phi Dương đá hắn bay ra hơn mười trượng, lạnh lùng lên tiếng.

- Yên tâm đi, ta sẽ lưu ngươi đến sau cùng, để ngươi nhìn cho thật kỹ, đồng tông huyết mạch bị giết như thế nào.

"Phốc!"

Trương Diệu Tổ phun ra một ngụm máu tươi.

Không phải bị đá thương, mà bị Vân Phi Dương nói cho kích động!

- Vân Phi Dương!

Lâm Nhược Hiên trầm mặt nói:

- Đủ rồi.

- Không đủ.

Vân Phi Dương ra một kiếm, lần nữa chém giết Vũ Tông Trương gia, chỉ đám võ giả đại gia tộc đang ngồi điều tức, bình tĩnh lên tiếng.

- Những người trước đó tham dự công kích, đều phải chết!

Những võ giả bị chỉ trúng, mặt từng tên xám như tro tàn.

Làm Tiện Thần không còn tiện, trong tâm chỉ có lửa giận, mới kinh khủng nhất!

Lâm Nhược Hiên từ không thể ngồi yên không quản, tận tình khuyên bảo khuyên nhủ:

- Tiểu tử, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, không cần tạo sát lục!

- Đúng nha.

Tô gia lão thái gia cũng mở miệng nói:

- Tha cho bọn hắn đi.

Tuy ngày bình thường, bọn họ và đám người kia có khó chịu lẫn nhau, nhưng vẫn có chỗ nghĩ lại. Dù sao, những thế lực này chống lên toàn bộ Đông Lăng thành.

Nếu như hôm nay, tất cả đều chết ở chỗ này, tuyệt đối là đả kích mang tính hủy diệt đối với Đông Lăng Quận!

- Tốt thôi.

Vân Phi Dương lạnh lùng nói:

- Xem phân thượng Lâm gia chủ cùng Tô lão gia chủ, hôm nay tha các ngươi một mạng.

Mọi người nghe vậy, buông lỏng một hơi.

- Tuy nhiên..

Đột nhiên, Vân Phi Dương đi đến trước mặt Trương Diệu Tổ, lạnh lùng nói.

- Muốn sống sót, cần phải trả đại giới.

Trả giá?

Thần sắc Trương Diệu Tổ hoảng hốt nghĩ thầm, chẳng lẽ tên này muốn đánh mình thành tàn phế?

Cũng được, chỉ cần có thể sống sót, chuyện gì cũng dễ nói.

Lão nhân này muốn quá ngây thơ, Vân Phi Dương nói đại giới, cũng không phải đánh hắn cho tàn phế, mà chính là:

- Đưa đao ngươi cho ta.

Trương Diệu Tổ ngây người.

Lâm Nhược Hiên vội vàng nói:

- Còn do dự cái gì, nhanh lấy ra!

- Đúng thế!

Tô gia Thái Trưởng Lão phụ họa theo.

"Ai."

Lòng Trương Diệu Tổ đau khổ, tâm không cam, lòng không nguyện đưa Long Lân Tử Kim Đao qua.

Cây đao này mặc dù là bảo vật gia truyền, nhưng so với mệnh mình, lại không tính là gì. Huống hồ, hắn biết nếu mình liều chết không giao, cũng sẽ bị cướp.

Vân Phi Dương lấy Long Lân Tử Kim Đao đưa vào không gian giới chỉ, nhìn về phía mọi người, nói:

- Thu hoạch được bảo vật gì trong chiến trường cổ này, đều chủ động giao ra cho ta. Nếu không, hậu quả chỉ có một con đường chết.

"Xoát!"

Đám người nhao nhao lấy bảo vật ra.

Phần sát phạt quyết đoán vừa rồi của hắn khiến bọn họ rung động thật sâu, vì mạng sống, tuyệt không dám tư tàng!

Một khắc này.

Tất cả mọi người đang muốn khóc lớn.

Tiến vào lăng mộ, kinh lịch trắc trở, chém giết lâu như vậy, rốt cục có thu hoạch, kết quả lại thành tựu cho tên thiên tài Đông Lăng học phủ này.

Bọn họ rất không cam tâm, nhưng thì có biện pháp gì khác đâu!

Bình Luận (0)
Comment