Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 184

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thiên Vũ học phủ tọa lạc tại phía nam Thiên Võ Thành.

Không giống với Đông Đông Lăng học phủ, đại môn Thiên Vũ học phủ có cao thủ đứng gác, người không có phận sự không được tùy ý đi vào.

Giờ phút này.

Cao Viễn Chúc mang theo mọi người ngừng trước cửa ra

Địa điểm hai quận luận bàn, chính là Thiên Vũ học phủ.

Một võ giả giữ cửa tiếp nhận văn kiện, xác định thân phận đồng thời dò xét bọn người Vân Phi Dương một chút, lưu lộ ra vẻ khinh thường, nói:

- Cao viện trưởng xin chờ một chút, ta đi thông báo viện trưởng.

- Ánh mắt tên vừa rồi thật đáng ghét!

- Xem thường thiên tài Đông Đông Lăng học phủ chúng ta sao?

Cao thủ Đông Đông Lăng học phủ khó chịu.

Vân Phi Dương ngược lại rất bình thản.

Hắn bị người xem thường cũng không phải lần một lần hai, nếu cái gì cũng để trong lòng, chắc đã tự tức chết lâu rồi.

Cao Viễn Chúc và Thiên Vũ học phủ cũng có qua lại trừ trước.

Hắn lắc đầu, cười lạnh nói:

- Võ giả Thiên Vũ học phủ từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, không nên quá để ý.

- Aiii.

Mọi người lắc đầu.

Để ý cũng không có cách, đây là địa bàn người ta, bọn hắn cũng không làm gì được.

Ước chừng một khắc.

Một lão giả tóc bạc từ học phủ đi ra, hắn không cao, mặc một thân trường bào, nhìn qua hơi cao tuổi.

Người này tên Chiêm Long, phó viện trưởng Thiên Vũ học phủ.

- Ha ha ha!

Hắn mới đi ra đã nhiệt tình cười nói:

- Viễn Chúc lão đệ, đã lâu không gặp!

Sắc mặt Cao Viễn Chúc trầm xuống.

Lão nhân này rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình, mỗi lần gặp lại lấy lão đệ mà xưng, thực sự đáng giận.

- Hừ hừ.

Hắn xụ mặt, nói:

- Lão gia hỏa, ngươi còn sống à?

Chiêm Long đi tới, cười nói:

- Ngươi không chết, ta đương nhiên còn sống.

Một người xụ mặt.

Một người cười.

Hai người ngăn cách một trượng, hai mắt nhìn nhau như bắn ra lửa.

- Ha ha ha.

Đột nhiên, Chiêm Long cười ha hả.

Hắn đặt ánh mắt vào bọn người Vân Phi Dương, nói:

- Viễn Chúc lão đệ, những học sinh này chính là thiên tài quý phủ lần này phái ra?

Cao Viễn Chúc ngẩng đầu đáp.

- Tự nhiên.

- Chậc chậc.

Chiêm Long lại quan sát tỉ mỉ vài lần, ngoài ý muốn nói:

- Trương gia tiểu tử kia, làm sao không tới?

Cao Viễn Chúc thản nhiên nói:

- Trương Hằng có việc trong người, không tiện đến đây.

- Thật sao?

Chiêm Long bỗng nhiên cười một tiếng, nói:

- Nhưng ta nghe nói, trước đây không lâu, Trương gia tiểu tử kia bị một tên nhà quê đánh bại.

Tên này.

Tin tức linh thông như thế!

Chiêm Long dời ánh mắt qua, cười nói:

- Để lão phu đến đoán một chút, người kia tên Vân Phi Dươn, nhỉ?

Nói xong, ánh mắt hắn đặt trên thân Pháp Tể.

Xong lắc đầu.

- Tiểu hòa thượng hẳn không phải.

Nói, lại nhìn về phía Vân Lịch, cũng lắc đầu.

- Người này cũng không giống thiên tài có thể chiến thắng Trương Hằng.

- Con mẹ nó chứ!

Vân Lịch phẫn nộ.

- Lão đầu, ngươi đang xem thường ta sao?

Bành!

Bảo Lỵ giơ chân đạp hắn bay, nói:

- Chiêm viện trưởng, học sinh này phẩm hạnh có chút thiếu, ngài đừng để ý.

Chiêm Long đánh giá Bảo Lỵ, như nhớ tới cái gì, cả kinh nói:

- Ngươi là nữ nhi Bảo Tụng Nhân?

- Không sai.

Bảo Lỵ cười đáp.

- Ai nha.

Chiêm Long vuốt vuốt chòm râu, cảm khái.

- Hơn mười năm không thấy, tiểu nữ oa cũng trưởng thành, những lão già như chúng ta sắp xuống mồ rồi.

- Hừ.

Cao Viễn Chúc lạnh lùng lên tiếng.

- Ngươi khẳng định chết trước ta.

Chiêm Long không có phản ứng với hắn.

Đặt ánh mắt trên thân Vân Hoa, lắc đầu.

- Vân Phi Dương là thiếu niên, người này khẳng định không phải.

- Nếu như ta không đoán sai

Hắn hơi trầm ngâm, bỗng nhiên chỉ:

- Ngươi —— chính là Vân Phi Dương!

Dát.

Mọi người nhao nhao hoá đá.

Bời vì, Chiêm Long chỉ không phải Vân Phi Dương, hắn chỉ La Mục a!

La Mục cũng ngạc nhiên.

Có lầm hay không, Vân Phi Dương có thể đẹp trai như ta sao?!

- Lợi hại!

Vân Phi Dương giơ ngón cái, nói:

- Chiêm viện trưởng mắt sáng như đuốc, không sai, hắn chính là Vân Phi Dương!

- A?

La Mục có chút mơ hồ vòng.

- Ha ha ha!

Chiêm Long cười đắc ý, nói:

- Lão phu duyệt người vô số, thiên tài như thế nào mà chưa thấy qua.

Mọi người nháy mắt lộn xộn.

Nếu như lão nhân này ngộ nhận Pháp Tể, Vân Lịch là Vân Phi Dương, cũng có thể hiểu được. Nhưng, cho một siêu cấp phế vật, là siêu cấp thiên tài mới nỗi của Đông Đông Lăng học phủ, còn có mặt mũi nói duyệt người vô số?

Có mắt như mù trong truyền thuyết có thật a!

- Tiểu tử.

Chiêm Long cười nói:

- Tuy ngươi ẩn giấu tu vi rất hoàn mỹ, nhưng vẫn khó thoát độc nhãn của lão phu.

Vân Phi Dương chỉ La Mục, cười nhạo nói:

- Ta cũng đã nói, Thiên Vũ học phủ cao thủ như mây, ngươi nhất định phải ẩn giấu tu vi, thấy không, còn không phải bị người ta chọc thủng trước mặt mọi người!

- ….

Khóe miệng mọi người co giật.

Tên này, đến cùng vẫn muốn diễn kịch.

- Ha ha ha.

Chiêm Long cười nói:

- Tiểu tử, muốn giấu diếm qua con mắt lão phu, trở về luyện mấy chục năm đi.

Hắn đã nhận định La Mục chính là Vân Phi Dương.

Bời vì, hắn thấy có thể đánh bại Trương Hằng, tất nhiên có chỗ hơn người, không có chút tu vi nào hiển nhiên đang ẩn nấp.

Cái này cũng là chỗ hơn người!

Vân Phi Dương vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, cũng không có tu vi gì, vì cái gì hắn không có bị nghi ngờ?

Cái này cũng bởi vì khí chất phế tài bẩm sinh của La Mục làm Chiêm Long cho rằng, đây cũng do hắn cố ý tạo nên, phong phạm thiên tài nên có.

Loại này suy luận này, quả thực say cmn lòng người a!

Bọn người Cao Viễn Chúc hận không thể chửi ầm lên, nhưng nghĩ tới, tên này đã nhận lầm người, vậy đâm lao phải theo lao, bọn hắn cũng không cần giải thích.

- Đi thôi.

Chiêm Long vung tay lên, làm tư thế mời.

Mọi người tiến vào Thiên Vũ học phủ.

Không thể không nói.

Cái tòa học phủ cổ xưa này mạnh hơn Đông Lăng học phủ rất nhiều, bởi vì nó ngưng tụ ra được bầu không khí thượng võ rất nồng nặc.

Mà.

Diễn võ trường to như vậy, có rất nhiều học sinh đang tu luyện, khí thế như rồng.

Trái lại Đông Đông Lăng học phủ.

Trừ buổi sáng, đám học sinh theo thông lệ ra ngoài tu luyện ra, thời gian còn lại có rất ít võ giả tu luyện.

Sau khi mang bọn người Cao Viễn Chúc đi vào, Chiêm Long nói:

- Viễn Chúc lão đệ, chỗ ở của các ngươi là chỗ cũ, vi huynh còn có chuyện quan trọng, không thể dẫn đường thêm được.

- Mau lăn!

Cao Viễn Chúc không kiên nhẫn phất tay.

Chiêm Long rời đi.

Bất quá, lúc gần đi, khóe miệng lại hiện ra vẻ mỉm cười.

Cao Viễn Chúc tự nhiên thấy được.

Hắn đè thấp thanh âm, nói:

- Chờ một chút, vô luận phát sinh chuyện gì, các ngươi đều không được phép lên tiếng, phải nhịn xuống cho ta.

- Vì cái gì?

Vân Phi Dương hiếu kỳ hỏi.

Cao Viễn Chúc nói:

- Đừng hỏi nhiều, theo ta nói mà làm.

- Ừ.

Vân Phi Dương nhún vai.

Nhưng vào lúc này, mấy tên thiếu niên tu luyện tại diễn võ trường đi tới, trong đó có một nam tử tóc dài cười nói:

- Ha ha, thiên tài Đông Lăng học phủ.

Cao Viễn Chúc nháy mắt, tựa hồ muốn nói, đừng lên tiếng.

Quả nhiên.

Vân Phi Dương cùng bọn người Pháp Tể rất nghe lời, cũng không mở miệng, theo sau viện trưởng bước đi.

- Ai nha.

Tên nam tử tóc dài kia ngăn trở đường đi, chỉ La Mục nói:

- Vân Phi Dương, nghe nói ngươi rất ngưu, đánh bại Trương Hằng.

Người này vừa rồi một mực phóng thích Linh Niệm ra ngoài học phủ, nghe được đối thoại của hai viện trưởng.

La Mục có xúc động chửi thề.

Ta nói, Vân Phi Dương có thể đẹp trai như lão tử sao?!

Bất quá ý thức đến viện trưởng nhìn mình lom lom, hắn vẫn đè cỗ xúc động kia đè xuống.

- Cắt.

Nam tử kia lạnh lùng nói:

- Ta còn tưởng Vân Phi Dương là thiên tài trâu bò gì, nguyên lai lại là một phế vật không dám lên tiếng.

Bành.

Nam tử bạo bay ra ngoài, trùng điệp ngã trên mặt đất.

Vân Phi Dương đứng tại chỗ, vỗ vỗ chân, âm thanh lạnh lùng.

- Tiểu tử, dám vũ nhục thiên tà học phủ chúng ta, ngươi chán sống rồi!

Ba.

Cao Viễn Chúc thấy thế, vỗ ót một cái, lẩm bẩm.

- Phiền phức tới rồi.
Bình Luận (0)
Comment