Siêu Cấp Shipper

Chương 188

Phương Dạ vừa nói vừa cởi móng vuốt của Hầu Tử ra, sau khi đeo vào cào lên một thân cây trên đó lập tức có ba vết xước sâu, anh cảm thấy chẳng tốn tí sức lực nào, mượt như cắt đậu phụ.

Sắc mặt của Di Lặc thay đổi, đương nhiên anh ta biết cơ thể có rắn chắc hơn cũng không thể chống lại sự sắc bén của con dao thép.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục!” Sau khi Phương Dạ sử dụng thành thạo cái móng vuốt, thì lập tức lao về phía đối phương.

“Đợi… đợi đã!” Di Lặc toát mồ hôi hét lên: “Không đánh nữa, tôi nhận thua!”

“Nhận thua?”

Phương Dạ lập tức sững lại, đồng thời cảm thấy có chút không vui.

Đây giống như chơi game vậy, trước đây bản thân bị boss đuổi theo tới mức gà bay chó chạy, trốn đông núp tây, khó khăn lắm mới kiếm được vũ khí tốt +9, đang muốn thử sức mạnh của nó như thế nào thì boss lại tự huỷ…

Mé nó, còn đâu niềm vui, còn đâu sự sảng khoái khi giết nữa?

Phương Dạ cau có: “Không được, chúng ta tiếp tục đánh ba trăm trận nữa, tôi muốn xem rốt cuộc thì da heo không vũ khí vào đâm thủng được của anh hay móng vuốt sắc lạnh của hầu tử mạnh hơn.”

“Chú em, còn phải so sánh hay sao, đương nhiên là móng vuốt sắc lạnh của Hầu Tử hơn rồi.” Di Lặc cười khổ: “Tôi chỉ học được một chút ngón võ hoành luyện, dựa vào da thịt mỡ dày mới dám khoe khoang, đối phó với con dao bổ dưa hấu mười tệ thì được, nếu như gặp phải một kẻ mạnh, lập tức sẽ bị đánh lộ nguyên hình.”

Thấy thái độ nhận thua của đối phương tốt như vậy, Phương Dạ chỉ có thể hậm hực bỏ móng vuốt xuống, dù sao thì không đánh kẻ chạy lại mà.

“Vậy được, anh muốn đầu hàng theo cách này, vậy dì nhỏ của tôi… À, không phải, em gái kết nghĩa của tôi… cũng không đúng, bạn của tôi hôm nay suýt bị anh làm nhục, cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ?”

Di Lặc thành khẩn nói: “Chuyện ngày hôm nay, quả thực cô cả nhà chúng tôi sai, theo cách nói của người trong giới chúng tôi, gian díu với vợ con người khác là điều cấm kỵ, nếu là trước đây sẽ phải nhận hình phạt ba đao sáu lỗ, nhưng mà chú em, bạn của cậu rốt cuộc vẫn bảo toàn thân thể, còn cô cả nhà chúng tôi đã bị hành hạ không ra dạng gì rồi, hay là tôi bảo đại ca bồi thường cho cậu ít tiền, chúng ta xóa sổ chuyện này thế nào?”

Phương Dạ nhìn Tô Thiển Y: “Cô là nhân vật chính, cô thấy thế nào?”

Tô Thiển Y liếc nhìn Giang Tử Nhu đầu heo và Tề Tử Tuấn, cảm thấy cơn giận trong lòng gần như đã tan biến, vì vậy nói: “Tiền thì tôi không cần, tôi đây không thiếu mấy thứ đó, nhưng tôi muốn Giang Tử Nhu thề, sau này ở trường không được làm phiền tôi, thấy tôi thì chủ động tránh xa ra.”

Phương Dạ nói chen vào: “Đúng, đúng, đúng, nhất định phải đảm bảo chuyện này, nếu không cô gái này ngày nào cũng kiếm chuyện vô cớ, bạn tôi chưa phiền tôi còn thấy phiền nữa là.”

Di Lặc gật đầu: “Không thành vấn đề, cô cả, giờ cô xin lỗi cô Tô rồi thề đi.”

Mặc dù Giang Tử Nhu vẫn có chút không phục nhưng tình hình lúc này làm gì chiếm ưu thế bằng người ta, cô ta căn bản không dám trái ý Phương Dạ, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo.

“Được rồi, anh đưa họ về đi, chuyện này cứ kết thúc như vậy, nhưng…” Phương Dạ đột nhiên chuyển đề tài: “Nếu các người còn không phục, có thể đến tìm tôi tính sổ bất cứ lúc nào, đừng làm khó bạn tôi, cô ấy chỉ là một đứa nhóc thôi.”

“Được, chú em quả nhiên thẳng thắn, tôi kết cậu rồi đấy!” Di Lặc cười ha ha nói: “Nếu chú em nể mặt tôi, chúng ta lưu số điện thoại, hôm khác tôi mời chú em uống rượu nhắm thịt.”

Thực ra trong lòng Phương Dạ cũng có thiện cảm với người biết tiến biết lùi và hào phóng như Di Lặc, vì vậy sau khi trao đổi số điện thoại với nhau, anh để bọn họ rời đi.

Đương nhiên trước khi đi, Di Lặc vẫn không quên món gà quay quý giá của mình…

Phương Dạ đẩy chiếc xe điện nhỏ đến, vỗ vào ghế đằng sau: “Lên đi, tôi đưa cô về trường.”

Tô Thiển Y nghi ngờ hỏi: “Ngồi lên làm gì, đừng nói là anh muốn lái nó xuống núi nhé, ở đây làm gì có đường?”

Phương Dạ liếc mắt nhìn cô ta: “Cô có lên không, không lên thì tự đi về, trời sắp tối rồi, ai có thời gian để đùa với cô?”

Tô Thiển Y quay đầu liếc nhìn rừng cây tối đen như mực, một cơn gió lạnh kỳ lạ đột nhiên thổi qua, cô ta không kìm chế được rùng mình, lập tức nhảy lên sau xe.

“Chúng ta mau đi thôi, rừng cây này đáng sợ quá, tôi luôn cảm thấy có đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm!”

“Biết sợ là tốt, để xem lần sau cô còn dám gây chuyện phiền phức nữa không?” Phương Dạ hù dọa: “Một đứa nhóc mà hơi một tí là hẹn người ta đánh nhau, nếu hôm nay tôi không đến, hậu quả thế nào cô tự nghĩ đi!”

“Yên tâm đi anh rể, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi, làm một cô gái ngoan ngoãn.” Tô Thiển Y thề thốt.

“Vậy được, ôm chặt vào, tôi sắp phóng xe.”

“Được, đợi đã, anh nói xe gì?”

“Phóng xe, đi thôi!” Phương Dạ vặn ga phóng xuống dưới, chiếc xe điện nhỏ lập tức phóng đi như một mũi tên.

“Anh bị điên à, trên núi mà cũng phóng xe a a a …”

Chưa có sự chuẩn bị nên suýt nữa Tô Thiển Y bị văng khỏi xe, cô ta vội vàng ôm chặt lấy eo Phương Dạ, sau đó vừa hét vừa phóng xuống núi rất nhanh.

Hai người rời đi không lâu thì trong rừng cây đột nhiên lại vang lên tiếng sột soạt, trong bóng tối mờ ảo dường như có vô số bóng người đang di chuyển…

Mặc dù đường xuống núi gồ ghề không bằng phẳng, nhưng với khả năng lái xe điêu luyện của mình, anh vẫn có thể phóng rất nhanh, hơn nữa còn không ngừng tăng tốc độ, cần mất nửa tiếng đồng hồ đi đường, nhưng bất ngờ là anh chỉ đi mất hai ba phút, quả thật là kích động hơn ngồi tàu lượn siêu tốc gấp mấy lần!

Chiếc xe điện nhỏ đáng thương còn chưa bị sao, Tô Thiển Y trên xe sắp phát điên đến nơi, lúc bước xuống xe tóc tai bù xù, vẻ mặt đờ đẫn, hai chân vẫn đang run lập cập.

“Về trường đi, nhớ chăm chỉ học hành, ngày càng vươn lên!” Phương Dạ cười ha ha, lái xe điện nhỏ rời khỏi cổng trường đại học quý tộc.

Một làn gió mát lạnh thổi qua, Tô Thiển Y đột nhiên cảm thấy phía dưới cơ thể ớn lạnh, khiến cho cô ta khôi phục lại tinh thần.

“Kỳ lạ, phía dưới sao lại có chút kỳ lạ?”

Cô ta giơ tay sờ, khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ bừng, thầm chửi rủa trong lòng.

Anh rể, anh là đồ khốn nạn, làm rách cả quần của người ta…

Sau khi trở về quán trà sữa, Phương Dạ cởi áo ghi-lê định tan làm, thì điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo, anh cầm lên xem, hoá ra là có người kết bạn wechat.

“Xin chào, tôi tên là Vương Doãn Nhi, bác tôi bảo tôi kết bạn với anh.”

Hiệu suất làm việc của thím Vương cũng nhanh quá rồi đấy, mới đó mà đã liên hệ cho cháu gái rồi?

Anh tò mò mở xem thông tin về đối phương, quả nhiên vừa nhìn đã thấy đó là một cô gái vô cùng trong sáng, nếu như chưa trang điểm thì ít nhất cũng xinh đẹp cỡ Lâm Sương Sương.

“Quả nhiên thím Vương không lừa mình, cháu gái của bà con xa có vẻ khá ổn, kiểu phụ nữ đẹp như thế này phải có rất nhiều người theo đuổi mới phải, còn cần phải xem mắt sao?” Phương Dạ lắc đầu, nhấn đồng ý.

Tin nhắn của đối phương rất nhanh đã gửi tới.

“Xin chào, anh là Phương Dạ, hàng xóm của bác tôi đúng không?”

“Đúng vậy, xin chào cô Lâm.”

“Ha ha, tôi không có đẹp như Lâm Đại Ngọc, bác ấy đã nói với tôi sơ qua về tình hình của anh rồi, nếu anh có thời gian, tối nay chúng ta gặp mặt nhé?”

“Ok, cô nói thời gian và địa điểm đi.”

“Đúng tám giờ ở nhà hàng Asashima, một lúc nữa tôi gửi vị trí cho anh.”

Phương Dạ trực tiếp trả lời bằng icon: “OK.”

Bình Luận (0)
Comment