Siêu Cấp Shipper

Chương 142

Sau khi lên xe chưa đầy hai phút, Từ Lệ đã mệt lử và ngủ thiếp đi.

Vẻ mặt tài xế không chút biểu cảm, liếc cô ta một cái, đột nhiên lái xe vào một con đường phụ, hoàn toàn lệch khỏi hướng của tiểu khu Dương Quang.

Sau khi bảy quẹo tám rẽ, chiếc taxi lái trên đường Hoàn Thành Nam và đi thẳng đến núi Đông Minh.

Tài xế vừa lái xe bằng một tay, vừa lấy ra trong hộp đựng một lọ bình xịt nhỏ không có nhãn mác, sau khi mở nắp ra, anh ta xịt hai lần vào mũi Từ Lệ, người đằng sau lập tức nghiêng đầu ngủ thiếp đi, ngủ càng sâu hơn!

Sau khi đi qua núi Đông Minh, chiếc taxi đã rẽ sang đường lớn, tiếp tục đi dọc theo con đường đất không hề hút mắt chút nào, mặc dù va chạm rất mạnh nhưng Từ Lệ vẫn ngủ say sưa và không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Sau khi lái thêm bốn năm cây số men theo con đường đất, cuối cùng chiếc taxi cũng dừng lại trước một tòa nhà xây dở.

Người lái xe che chiếc xe bằng tấm bạt màu xanh lá cây đậm, rồi từ từ đi vào tòa nhà xây dở, vác Từ Lệ ở trên vai...

Cùng lúc đó, Phương Dạ và Phùng Khang dừng lại ở bên đường, nhìn xung quanh.

Khi vừa đi qua núi Đông Minh, hai người hoàn toàn không để ý đến con đường đất, vèo một tiếng đã lao tới, kết quả chạy được một hai kilomet thì càng ngày càng xa Từ Lệ, mới nhận ra họ đã đi sai đường.

"Chuyện gì đây? Anh nói làm sao trở thành hoa tiêu được, một cái chấm đỏ còn nhìn không kĩ, bản đồ Trung Đức còn giỏi hơn anh!"

Phùng Khang gào lên: "Còn trách tôi ư, vừa rồi nếu như cho anh thêm đôi cánh, có lẽ đã phóng lên trời rồi! Tốc độ nhanh như vậy, tôi có thể giữ vững laptop là giỏi lắm rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"

"Đó là bởi vì anh sợ chết, tôi lái xe vững như vậy, anh có thể cố lên một chút được không, nếu đội trưởng của anh xảy ra chuyện gì, cô ta có làm quỷ nhất định sẽ bóp ch3t anh!"

Phùng Khang yếu ớt nói: "Vậy thì làm sao bây giờ, ở chỗ này chờ hỗ trợ?"

Phương Dạ hỏi: "Vị trí chấm đỏ ở đâu?"

Phùng Khang chỉ vào rừng cây tối: "Chính là ở hướng đó, đã dừng rồi, còn ít nhất sáu bảy kilomet."

"Được rồi, chúng ta liều đi!"

Phương Dạ bỗng nhiên khởi động xe.

Phùng Khang cảm thấy không ổn, lớn tiếng hỏi: "Anh muốn làm gì, đừng làm loạn đấy, đây là BYD, không phải Dartz Kombat của anh!"

"Cũng như nhau cả thôi, dù sao cũng là bốn bánh."

Phương Dạ mỉm cười hihi, đánh tay lái lao xuống đường cái, mạnh mẽ lao vào rừng cây rậm rạp!

Phùng Khang bị lắc lư làm cho sống dở chết dở, hét lên: "Anh, anh, anh... Đừng lái xe nhanh như vậy, thế này... Ở đây có đường sao?"

Phương Dạ vừa điên cuồng né tránh cây cối vừa bình tĩnh nói: "Không phải Lỗ Tấn đã nói trên đời này vốn dĩ không có đường đi sao, nếu có người đi lại, ắt sẽ có đường thôi."

"Anh... Anh là ma quỷ sao? Đường của người ta là dùng để đi, còn đường của anh là dùng xe nghiền nát mà ra!"

"Đừng quan tâm đ ến những chi tiết này, ngồi yên, tôi chuẩn bị tăng tốc!"

"Nơi này không thể tăng tốc, anh có phải bị điên rồi..."

Cây cối phía trước ngày càng rậm rạp, đường xá ngày càng gập ghềnh, BYD tội nghiệp giống như một chiếc thuyền tam bản nhỏ đang lướt qua sóng trong cơn bão dữ dội, dường như có nguy cơ tan ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào!

Sau khi đi xuyên qua rừng vải, Phương Dạ cuối cùng cũng tới đường đất, lập tức tăng tốc độ lên, Phùng Khang càng thêm mất tập trung, thậm chí không còn sức để chửi bới.

Loảng xoảng!

Sau một âm thanh giòn giã, chắn bùn trước của BYD cuối cùng cũng thọ hết chết già rồi, Phùng Khang nhìn những linh kiện rách nát từ từ đi xa, anh ta khóc không ra nước mắt...

Bảy phút sau, tòa nhà xây dở bao phủ trong bóng tối cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hai người, Phương Dạ liếc nhìn trên màn hình laptop, phát hiện chấm đỏ dừng ở vị trí này.

Nhìn lướt qua, tòa nhà xây dở này hẳn là một biệt thự có quy mô lớn, tường sân rách rưới chất đống nhiều vật liệu xây dựng bỏ đi, dưới ánh trăng sáng trông có chút thê thảm, cảm giác dùng làm phim trường quay cảnh kinh dị không còn gì tuyệt vời hơn.

"Tôi đi vào cứu người, anh bảo đồng nghiệp mau qua đây."

Phương Dạ vừa định đẩy cửa xuống xe, Phùng Khang đã xông ra trước một bước, cúi đầu nôn thốc nôn tháo.

"Còn nói mình sẽ không nôn, chao ôi, thanh niên bây giờ đúng là chả thành thật chút nào..." Phương Dạ lắc đầu, đi thẳng vào trong tòa nhà đang xây dở.

Sau khi bật đèn điện thoại lên, mớ hỗn độn ở tầng một khiến anh nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra vì phát hiện trên mặt đất có dấu chân.

Sau khi ngồi xổm xuống và quan sát một lúc, anh biết Từ Lệ chắc chắn đã bị người ta khiêng vào đây, bởi vì những dấu chân này là của cùng một người đàn ông...

Khi Từ Lệ tỉnh dậy, quay lại thì phát hiện cô ta đã bị trói chặt vào khung sắt trên giường, chiếc giường khung sắt này đã đã loang lổ vết rỉ sét, bên trên dính rất nhiều vết bẩn màu đen, mùi máu tanh vương vãi khiến người ta muốn ói, tự mình cũng có thể nghĩ được chuyện gì đã xảy ra ở đây!

Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, nhìn ngọn lửa màu vàng khiến Từ Lệ sởn hết cả gai ốc.

Căn phòng này khá lớn, ánh sáng ngọn lửa kia còn không thể chiếu được ra xa, xung quanh đầy bóng đen, dường như đang ẩn giấu có vô số quái thú muốn ăn thịt.

Từ Lệ cúi đầu nhìn xuống đã biết sợi dây gai trên người đã bị tẩm dầu, càng vùng vẫy, sợi dây càng siết chặt hơn, có thể trực tiếp cắt vào da thịt khiến người ta khổ sở.

"Tại sao tôi lại ở đây? Chẳng lẽ vì luôn nghĩ về vụ án nên bây giờ mới mơ thấy hiện trường án mạng?"

Tuy nhiên, cảm giác đau đớn từ bàn tay và bàn chân cho cô ta biết rằng đây chắc chắn không phải là một giấc mơ, cô ta thực sự đã bị trói ở đây!

Chờ một chút, ngay sau khi lên taxi hình như tôi đã ngủ thiếp đi, sau đó tôi tỉnh lại ở đây, chẳng lẽ anh tài xế taxi trông thật thà như vậy lại là hung thủ giết người sao?

Xe taxi!

Đột nhiên, Từ Lệ nhớ tới hai người phụ nữ đã chết đều đi chung một chiếc taxi, lúc đó cô cũng không để ý, cứ nghĩ đó hoàn toàn là trùng hợp.

Xét cho cùng, việc truy tìm xe ở các tỉnh khác không hề dễ dàng, hơn nữa ngày nào cũng có nhiều xe taxi đón khách trong đêm, không có gì ngạc nhiên khi hai người lên cùng một chiếc xe, bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ mới chính là điểm đáng ngờ nhất!

Lần này thì thảm rồi, bị cái mồm quạ đen của Phương Dạ nói trúng rồi...

Đúng lúc đang ảo não không thôi, cô ta chợt nhìn thấy chiếc vòng bạc trên tay.

Đúng rồi, vẫn còn thiết bị định vị trên người mà? Lần này được cứu rồi!

Có một công tắc nhỏ trên chiếc vòng bạc, chỉ cần nhấn vào, sẽ có thể trực tiếp phát tín hiệu cầu cứu cho đại đội cảnh sát.

Quá phấn khích, cô ta đang định gõ sợi vòng bạc trên giường sắt để kích hoạt nó, thì đột nhiên một giọng nói thâm trầm vang lên từ trong bóng tối.

"Tỉnh rồi à?"

Bình Luận (0)
Comment