Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 770

Tống Tiểu Vũ đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nói: “Tôi cũng đã nói, nếu đến tối nay chủ nhân nhà họ Ngô không tới tìm tôi, vậy thì tôi sẽ phải đi tìm chủ nhân nhà họ Ngô”

Vừa dứt lời, Ngô Hồng Vĩ đã sợ đến tái xanh cả mặt!

Những lời này là muốn ám chỉ cái gì chứ?

Tống Tiểu Vũ nói buổi tối sẽ đi tìm ông ta, chẳng lẽ là muốn giết cả nhà họ Ngô hay sao?

Đêm hôm qua, cả nhà họ Chu đã bị giết hết!

“Ực..”

Cổ họng Ngô Hồng Vĩ nuốt nước bọt, căn bản là ông ta hoàn toàn không dám hỏi, lẽ nào ông ta phải hỏi Tống Tiểu Vũ, cậu định giết cả nhà tôi hay sao?

“Haha, không nghĩ tới chủ nhân nhà họ Tống đang đợi tôi, thực sự xin lỗi” Ngô Hồng Vĩ nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi chỉ muốn tìm chủ nhân nhà họ Tống, vậy nên đã tìm tới đây rồi”

“Nếu có chỗ nào làm phiền, hi vọng chủ nhân nhà họ Tống rộng lượng bỏ qua”

Tống Tiểu Vũ liếc nhìn Ngô Hồng Vĩ.

“Ồ, đúng vậy, thật lòng không biết chủ nhân nhà họ Ngô đến tìm tôi có chuyện gì, có phải là có chuyện liên quan đến chủ nhân nhà họ Ngô hay không?”

Ngô Hồng Vĩ chỉ cảm thấy người đang ngồi trước mặt mình là thanh niên trạc hai mươi tuổi, nhưng rõ ràng là một con cáo già, vô cùng xảo trá.

“Đem tới đây!”

Ông ta vội vàng ngoảnh mặt lại, hô lên một tiếng.

Lập tức một vài người kéo Ngô Phàm đưa tới.

“A”

Ngô Hồng Vĩ lo lắng rằng Ngô Phàm sẽ ăn nói linh tinh, thậm chí còn trực tiếp chặn miệng cậu ta lại, vào lúc này, cậu ta chỉ có thể vùng vãy, kêu a a với một gương mặt tuyệt vọng.

“Chủ nhân nhà họ Tống, chuyện xảy ra trước đều là nhà họ Ngô đã làm sai, đứa con trai Ngô Phàm này còn trẻ tuổi và ngông cưồng, không hiểu chuyện, đã xúc phạm đến chủ nhân nhà họ Tống, tôi thay ột mặt nhà họ Ngô xin lỗi nhà họ Tống!”

‘Yết hầu Ngô Hồng Vĩ co thắt, gần như sắp khô cứng lại: “Hi vọng räng chủ nhân nhà họ Tống có thể rộng lượng bỏ qua, tha thứ cho đứa con này của tôi, nếu muốn đánh, xin mời chủ nhân nhà họ Tống cứ tùy ý,Ngô Hồng Vĩ tôi sẽ không nói một lời!”

Dù cho cậu ta có đánh chết Ngô Phàm, Ngô Hồng Vĩ cũng không dám nói một lời.

Chỉ cần gia nhà họ Ngô có thể sống sót, dù có hy sinh một người thì cũng xứng đáng!

Nếu không phải do đứa con này gây chuyện, nhà họ Ngô phải khiếp sợ như vậy sao?

“Chủ nhân nhà họ Ngô thật là hiểu chuyện”

Tống Tiểu Vũ hừ lạnh một cái: “Không phải tôi không muốn tha thứ cho cậu ta, nhưng chuyện này không phải do tôi quyết định, cậu ta có xúc phạm tôi không cũng không sao, dù sao thì tôi cũng chỉ là một thắng nhóc miệng còn hôi sữa, coi như là có người coi nhà họ thường chủ nhân nhà họ Tống thì cũng là chuyện bình thôi, phải không?”

“Không dám, không dám”

Ngô Hồng Vĩ vội vàng chắp hai tay lại.

“Người mà cậu ta xúc phạm không phải là tôi, mà là một người khác, có tha thứ cho cậu ta hay không, cũng là do người đó quyết định”

Tống Tiểu Vũ nhíu mày: “Nếu không thì thế này, tôi đưa ông đến gặp trực tiếp người đó để ông hỏi cho rõ ràng”

“Đừng! Đừng!”

Ngô Hồng Vĩ đã sợ đến hồn phi phách tán rồi.

Ông ta nào dám đi đến gặp Giang Ninh, không phải là tự đi tìm cái chết sao?

“Chủ nhân nhà họ Tống, ngày thường cậu và gia đình tôi ít liên lạc  với nhau, có lẽ cậu không hiểu tôi, Ngô Hồng Vĩ tôi đây, nhất định sẽ không bao che cho con của tôi, chỉ cần chủ nhân nhà họ Tống có thể bớt giận, bất cứ điều kiện nào mà cậu đưa ra, nhà họ Ngô chúng tôi đều sẽ cố gắng đáp ứng cho cậu!”

Hiện tại ông ta chỉ muốn giải quyết vấn đề này, cho dù phải trả bất kỳ cái giá nào.

Ngay cả tính mạng của con trai, ông ta cũng sẵn sãng đánh đổi thì còn chuyện gì mà Ngô Hồng Vĩ luyến tiếc nữa chứ.

So với những thứ đó, khả năng nhà họ Ngô tồn tại và ở lại Bắc Phương là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Tổng Tiểu Vũ im lặng không nói.
Bình Luận (0)
Comment