Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 438

Hoàng Phương rất bình tĩnh: “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Đương nhiên là đưa tiền cho anh Hoàng rồi. Chỉ cần anh Hoàng giúp tôi chuyện này, tôi sẽ lập tức đưa ra chi phiếu hai chục triệu!”

Bên kia điện thoại càng lúc càng tự tin hơn, bởi vì anh ta nghe được Hoàng Phương đã dao động.

Hai chục triệu, làm việc mấy trăm năm có có thể kiếm được số tiền này? ….. z, à J Đừng nói kẻ làm công ăn lương nhỏ, cho dù là quản lý cao cấp của công ty cũng sẽ xiêu lòng, hơn nữa chỉ là một chuyện nhỏ, một cái nhấc tay mà thôi Chác chán kiếm lời!

Nghe giọng nói trong điện thoại, Hoàng Phương khế cau mày: “Chỉ vậy thôi à2”

“Có phải anh cảm thấy rất có lợi, đúng không? Ha ha ha, yên tâm, lát nữa sẽ có người đưa chi phiếu đến tay anh Hoàng, đồng thời tôi cũng hi vọng anh suy nghĩ đến chuyện sang bên tôi làm việc”

“Tôi bảo đảm anh sẽ nhận được nhiều hơn so với khi còn ở Lâm thị!”

Bên kia nói xong liền cúp máy.

Hoàng Phương hít sâu một hơi, mặt hơi đỏ lên Hai chục triệu à!

Đối phương đúng là đủ hào phóng, chỉ chút chuyện như vậy thì thật sự là một cái nhấc tay của anh ta, chỉ cần vừa động tay một cái chính là hai chục triệu.

Thậm chí còn tìm cả đường lui cho anh ta!

Mười phút sau, có người liên hệ với Hoàng Phương, đưa cho anh ta một món hàng chuyển phát nhanh. Tay Hoàng Phương hơi run rẩy, mở hộp hàng chuyển phát nhanh ra nhìn, trong đó là một tờ chi phiếu khống hai chục triệu!

Chuyện còn chưa làm mà đã đưa tiền trước à?

Chẳng lẽ không sợ mình cầm tiền bỏ chạy sao!

Hoàng Phương điều chỉnh lại tâm trạng, im lặng cất tờ chi phiếu và lập tức quay trở về Studio.

Cùng lúc đó, Tôn Lăng ở bên kia để điện thoại xuống, anh ta đã xác định kế hoạch của mình được thực hiện.

Không ai có thể từ chối hai chục triệu. Đây là một khoản tiền mà rất nhiều người phải mất mấy đời cũng không kiếm được, đặc biệt là chỉ cần một vài động tác đơn giản lại có thể nhận được, vừa không nguy hiểm lại không có chút áp lực nào.

Chỉ có kẻ ngu mới không muốn nhận số tiền này!

“Lâm Vũ Chân, cô sẽ tận mắt nhìn thấy tập đoàn Lâm thị phải mất thể diện ở trước mặt tất cả truyền thông!”

Tôn Lăng cười ha ha, trên gương mặt đầy vẻ đắc ý, hình như anh ta đã nhìn thấy buổi họp báo ngày đó, Lâm Vũ Chân và Lâm thị trở thành trò cười cho thiên hạ ở trước mặt mọi người ra sao.

Sợ rằng sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị còn chưa có cơ hội đưa ra thị trường, mới sinh đã phải chết non rồi!

Anh ta sắp không thể chờ đợi nổi nữa.

Bây giờ, buổi họp báo của hai nhà đã được xác định là cùng một ngày, cùng một thời gian, thậm chí là cùng một địa điểm. Tôn Lăng còn đặc biệt chọn hội trường ở ngay bên cạnh tập đoàn Lâm thị, cách nhau không quá ba mươi mét, gần như là mặt đối mặt!

Chỉ cần ở trước mặt tất cả truyền thông, ấn chặt tập.

đoàn Lâm thị xuống mặt đất chà xát trên một tiếp điểm là tuyên truyền quảng cáo này, vậy tập đoàn Lâm thị lại đừng mong ngẩng đầu lên được ở khu đông nam.

Tôn Lăng làm tốt tất cả chuẩn bị, thậm chí thu xếp xong cả tiệc mừng công.

Đến lúc đó, sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị “chết non”, anh ta sẽ mượn cơ hội này, làm cho sản phẩm của mình nhanh chóng được đưa ra thị trường chiếm lĩnh định mức trên thị trường!

Vừa có thể thông qua sát hạch của gia tộc, lại có thể hung hăng giẫm đạp tập đoàn Lâm thị xuống dưới chân, thậm chí khiến cho bọn họ vĩnh viễn cút ra khỏi khu đông nam.

Một công đôi việ!

cLúc đó, ở phòng của Giang Ninh trong khách sạn.

Anh đang ngồi ở trên sô pha pha trà, nhàn nhã lại thoải mái.

Với người khác mà nói thì là tới đây để công tác, đối với anh chính là đi du lịch thư giãn.

Lâm Vũ Chân ngồi trước bàn làm việc bên cạnh, vẫn đang xử lý một vài công việc khác của công ty, Giang Ninh cũng không quấy rầy cô.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Giang Ninh đáp một tiếng, Hoàng Phương đẩy cửa đi vào.

“Anh Ninh, chế tác hậu kỳ cho tuyên truyền đã được hoàn thành, anh có muốn xem qua một chút không?”

Anh ta hơi cúi người, đầu cúi xuống nhìn dưới mặt đất.

“Không cần, tôi tin tưởng anh”

“Vâng”

Hoàng Phương khẽ gật đầu: “Vậy buổi họp báo chiều nay sẽ dùng bản này: Giang Ninh gật đầu, không nói gì nữa.

Hoàng Phương xoay người lui ra ngoài.

Anh ta vừa ra khỏi phòng, lại bước nhanh tới đầu cầu thang, thấy một người đứng đó, rõ ràng đã chờ từ rất lâu.
Bình Luận (0)
Comment