Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 420

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lão Bát!”

Lão Cửu nổi giận gầm lên một tiếng, mát trợn trừng, siết chặt nắm tay lao vọt tới: “Chết!”

“Âm!”

Hắc Sơn bình tĩnh, làm ra vẻ muốn lùi lại, chợt vung tay đẩy lão Cửu ra, cổ tay phát lực, trực tiếp đánh lão Cửu Văng ra.

f Ẩ` ZN) “Hừ, thằng nhóc tốc vàng cũng muốn giữ tao lại à?” ˆ Nhìn bốn người bị đẩy lui, Hảc Sơn cười lạnh một tiếng: “Nếu để cho các người luyện thêm vài năm, không chẳng hôm nay tôi phải chết ở đây. Nhưng bây giờ, các người còn chưa phải là đối thủ của tôi đâu!”

Gã nói xong, dưới chân điểm một cái liền xoay người chạy.

Gần như gã lại nhảy vào trong bóng tối ngay lập tức.

“Không xong, để cho gã chạy mất rồi!”

“Đáng chết! Đuổi theo!”

“Mau đuổi theo, cho dù chết cữing phải giữ gã lại!”

Anh Cẩu từ dưới đất bò dậy, không chú ý lau vết máu tươi bên khóe miệng, hai mắt đỏ ngầu lại muốn đuổi theo.

“Bịch!”

Đột nhiên, một tiếng động nặng nề vang lên, chợt có một bóng người xé gió bay ngang qua.

Anh Cẩu vội vàng tránh né, còn tưởng là bao cát!

Một tiếng hét thảm vang lên, lúc này mấy người anh Cẩu mới thấy rõ, đó là Hắc Sơn!

Sao gã lại bay tới?

Lúc này, Hắc Sơn ngã trên mặt đất, trên gương mặt đầy vẻ kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ, trong mắt không che giấu được sự khủng hoảng.



Sơn đánh vào trên người Giang Ninh!

Nhưng Giang Ninh vẫn chẳng hề động đậy, còn Hắc Sơn lại liên tiếp lui lại mấy chục bước mới có thể đứng vững.

“Chuyện này… Không thể như vậy được!”

Hắc Sơn kêu to, chòm râu trên khóe miệng đầy máu. Gã không tin, gã không thể tin được.

Giang Ninh làm sao có thể mạnh như vậy chứ?

Đây tuyệt đối là ảo giác!

*Thiếp Sơn Kháo à?”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Tôi còn tưởng đúng là cao thủ Bát Cực Quyền, hóa ra học trộm được một chiêu nửa thức cũng muốn giả danh lừa bịp à?”

Đột nhiên, Giang Ninh di chuyển, bước chân thoáng động lại như núi lở đất nứt!

Loại khí thế này làm cho da đầu người ta cũng lập tức tê đại.

“Nhìn cho rõ ràng xem thế nào mới gọi là Thiếp Sơn Kháo đi!”

Vù…

Chỉ nghe mặt đất truyền đến mấy tiếng bước chân chấn động màng nhĩ vang lên, rất nhanh lại có một bóng người giống như đạn pháo lập tức xông tới trước mặt Hắc Sơn, vai ép xuống, nhìn như nhẹ nhàng dựa vào ngực của Hắc Sơn, nhưng trong nháy mắt phát ra lực lượng giống như thủy triều dâng trào mãnh liệt!

“Rắc rắc”

Là tiếng xương vỡ!

“A..”

Hắc Sơn hét to một tiếng, ngực chợt lõm xuống, toàn thân giống như con diều đứt dây bay ra ngoài hơn mười mét.

Gã ngã trên mặt đất và mở miệng phun ra được mấy ngụm máu, ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức.

Gã vô cùng hoảng sợ nhìn Giang Ninh, ngón tay cũng đang run rẩy!
Bình Luận (0)
Comment