Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 569

‘Tống Cương cũng không nói ra được.

“Lần này căn bản không có cao thủ nào đứng ra, chỉ có nhà họ Cao, còn có cao nhân nào nữa? Ngay cả nhà họ Cao còn không giải quyết được, càng chưa nói tới người phía sau!”

Tống Vĩ Minh tức giận nói.

Tống Cương không dám nói nữa.

Bây giờ Thịnh Hải chính là một £âu đổ, còn là một vòng xoáy, ai đi vào trong đó đều không thể không chết.

“Lần trước con đã từng nhắc nhở anh hai đừng tùy tiện tới Thịnh Hải, nơi đó nguy hiểm lắm”

“Sao em không nhäc nó thêm vài lần.”

Thấy Tống Tiểu Vũ ngồi bên cạnh mở miệng, Tống.

Cương lập tức đáp trả, hừ một tiếng: “Nếu em ngăn cản nó thì nó đã không phải chết!”

“Ở nhà họ Tống có người nào chịu nghe em đâu?”

Tống Tiểu Vũ không hề tức giận mà giang tay ra, trên mặt thoáng lộ vẻ bất lực.

Ở nhà họ Tống, cậu ta dường như không có bất kỳ địa vị nào.

Không chỉ hai người anh trai hoàn toàn không ý tới cậu ta, ngay cả hai người chị đã lấy chồng cũng không để ý tới cậu ta.

Cậu ta giống như một người tàng hình vậy, cho dù cậu ta không cảm thấy mình kém hơn Tống Cương và Tống Thành.

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa”

Tống Vĩ Minh quát: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà người trong nhà còn tranh cãi với nhaul”

“Tống Thành chết nhất định phải có một lời giải thích”

Ông ta đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Bất kể là ai dám giết người nhà họ Tống này thì nhất định phải trả giá đắt, trả giá bằng máu!”

“Không sail”

‘Tống Cương cũng đứng lên, cao giọng nói: “Ba, chỉ cần ba ra lệnh, con sẽ lập tức dẫn người xông tới Thịnh Hải, nhất định phải bắt nhà họ Cao này nợ máu trả bằng máu!”

“Không thể đi.”

Tống Tiểu Vũ lắc đầu.

Bây giờ đi Thịnh Hải căn bản là chịu chết, lúc này chính là thời điểm nhà họ Cao đang Thịnh Hải lập uy. Đừng nói là nhà họ Tống, bất kể là ai tới thì bọn họ cũng sẽ bất chấp tất cả mà đánh ra một cách ngoan độ!

c “Tống Tiểu VũI”

Tống Cương quát lớn: “Em đừng vội tăng cao chí khí người khác mà diệt uy phong của mình!”

Anh ta tức giận chỉ tay vào Tống Tiểu Vũ quát: “Nhà họ Tống chúng ta không có một kẻ tham sống sợ chết như eml”

Tống Tiểu Vũ lắc đầu.

“Em không phải sợ chết…”

“Cút ra ngoài!”

Tống Cương căn bản không nghe, híp mắt cười lạnh: “Không cần giải thích nữa. Cho dù nhà họ Tống này không có em cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu em còn dám làm nhà họ Tống mất mặt, cho dù ba không phạt em, anh cũng sẽ trừng trị emI”

Tống Tiểu Vũ cười một tiếng rồi quay đầu liếc nhìn Tống Vĩ Minh, thấy ông ta không nói lời nào liền rũ mí mắt xuống.

Cậu ta không nói gì nữa, khoát tay liền đi ra khỏi phòng khách.

Sau khi Tống Tiểu Vũ rời khỏi phòng khách, Tống Cương vẫn còn chửi mát, không giữ lại chút tình cảm nào.

“Ba, ba không thể cứ nuông chiều nó mãi được.”

Tống Cương bực bội nói: “Nhà họ Tống chúng ta muốn nâng cao một bước thì cần mọi người cùng cố gắng.

Con không muốn có người không làm chuyện gì cả, còn ở đây nói lời châm chọc. Điều này sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của nhà họ Tống”

Tống Vĩ Minh vẫn không nói gì.

Ông ta không quan tâm tới Tống Tiểu Vũ. Trên thực tế, khi con trai nhỏ mới sinh ra, ông ta còn có chút hy vọng.

Chỉ là chờ đến khi Tống Cương và Tống Thành đều trưởng thành, có hai người này làm trợ lý đắc lực, Tống Tiểu Vũ trái lại có vẻ hoàn toàn không có gì nổi trội, thậm chí thường nói một vài ý kiến khác với mình, điều này làm cho Tống Vĩ Minh rất không vui.

Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Tống sẽ phạm nhiều sai lầm như vậy sao?

“Trong mát nó căn bản không có người anh cả như con”

‘Tống Cương giận dữ nói: “Nó còn dám nói linh tinh thì đừng trách con làm anh cả lại trừng trị nó!”

“Được rồi”

Tống Vĩ Minh khoát tay: “Đừng nói về đề tài này nữa”

“Chuyện của Tống Thành sẽ do con tới chịu trách nhiệm, cần phải điều tra rõ ràng chuyện này. Ai giết người nhà họ Tống mình, ba muốn kẻ đó phải trả giá gấp trăm lần!”

“Vâng!”

Tống Cương đáp.

Anh ta biết vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tống đã vững chắc rồi.

Điều phải làm bây giờ chính là làm ra vài chuyện lớn, để cho những người khác trong gia tộc có nhận thức sâu hơn về thực lực của mình, sau này trở thành gia chủ cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.

Mà bên kia, Tống Tiểu Vũ trở lại phòng sách của mình, rất nhanh lại có một bóng người chợt lao vào trong, quỳ một chân sau lưng cậu ta.

“Cậu út, dựa theo dặn dò của cậu, tôi đã điều tra ra được.

một chút tin tức!”

Lúc này trên mặt Tống Tiểu Vũ hoàn toàn không có cảm giác trẻ con nữa, ngược lại mang theo vẻ trầm tĩnh và nhìn xa trông rộng, lại giấu hết tất cả sác bén vào trong.

“Thế nào?”

Cậu ta quay đầu, bình tĩnh nói.
Bình Luận (0)
Comment