Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 377

Ngũ hổ đều bị giết!

Cường thế như hổ, ngũ hổ của Kiến Châu danh tiếng vang dội, lúc này không một ai có thể đứng!

Nhan Sùng đã bị dọa đến ngốc rồi Hai chân run rẩy, đến nói chuyện cũng không biết nên nói gì, xương cốt toàn thân đều đang đánh lộn.

Hản nhì Giang Ninh giống như:nìn ác ma từ địa ngục bò lên!

“Mày… mày..”

Mặt cát không còn giọt máu, toàn thân lạnh băng giống như rơi vào hầm băng vạn trượng.

Cổ họng Nhan Sùng khô khan, không ngừng lùi về sau, rồi đột nhiên kêu lớn một tiếng, sau đó giống như gặp.

phải ma mà hoảng sợ chạy khỏi nơi đó từ cửa sau.

Hản làm gì còn dám ở lại?

Đến ngũ hổ cũng chết dưới tay của Giang Ninh, hắn càng không có đường sống!

Giang Ninh chỉ nhìn một cái, đến hứng thú muốn đuổi theo cũng không có.

Loại rác rưởi này chết là kết quả sớm muộn thôi.

Hắn quay đầu, mấy người anh Cẩu vẫn đang điên cưồng!

Kỹ xảo trận chiến khiến thực họ của họ tăng lên một bậc, không chỉ có thể phát huy hết ưu điểm của bản thân mà còn có thể tránh né tình hình xấu một cách hoàn mỹ.

Thực lực mạnh mẽ bộc phát, mấy người đó làm sao có thể đấu lại?

Tiếng kêu thảm, tiếng gào thét vang trời!

Ngũ hổ ngã xuống càng khiến chúng lập tức mất đi tự tin chiến đấu, trực tiếp suy sụp, đến ngũ hổ mạnh nhất cũng tiêu hết rồi, chúng còn có thể làm gì?

Rất nhanh, chúng bị mấy người anh Cẩu ấn xuống đất mà chà đạp.

Trừ cầu xin ra thì không còn sức kháng cự.

“Nhan Sùng chạy rồi, cần đuổi theo không?”

Hoàng Ngọc Minh châm điếu thuốc cho Giang Ninh, nhẹ giọng hỏi.

“Hắn chạy thoát sao?”

Giang Ninh nhả ra khói thuốc.

Ba phút sau, trong cả cái viện lớn, trừ Giang Ninh còn đang đứng, những người khác đều nằm tứ tung, máu chảy thành sông..

Mấy người anh Cẩu ai ai cũng hưng phấn đến cực điểm.

Họ đã nhận thức được sự lợi hại của kỹ xảo trận chiến, hưng phấn đến hận không thể ngẩng lên trời la lớn!

Mạnh quát!

Quá mạnh ấy chứ!

Nhưng so với Giang Ninh còn kém rất nhiều, kém rất xa!

Anh Cẩu từng hỏi Giang Ninh, làm sao mới có thể trở nên lớn mạnh.

Giang Ninh chỉ trả lời hai chữ: Huấn luyện!

Không ngừng huấn luyện, huấn luyện gấp trăm lần ngàn lần vạn lần so với người thường.

Họ không biết chỉ một nắm đấm thôi, Giang Ninh đã luyện hàng trăm ngàn lần, cho đến khi nắm đấm này trở thành bản năng của cơ thể.

Giang Ninh nhìn lướt một vòng, mấy người đó run lẩy bẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên càng đừng nói là nhìn thẳng vào Giang Ninh.

“Đi, đến nhà họ Dương”

Giang Ninh quay người rời đi, mấy người Hoàng Ngọc.

Minh lập tức đi theo.

Mà trong đại viện, tiếng khóc vang lên khắp nơi, loại sợ hãi, loại hối hận, loại mục nhã đó sẽ đi theo chúng suốt đời.

Lúc này, trong đại viện nhà họ Dương.

Hai ba con Dương Hoàng và Dương Tiêu đều đến rồi.

Ngày mai sẽ xuất phát, Nhan Sùng sẽ mang ngũ hổ đến Đông Hải sau đó đem đầu của Giang Ninh về.

Tối nay là ngày họ quay lại nhà họ Dương, hoàn toàn lấy được quyền điều khiển nhà họ Dương.

Dù Dương Đống không đồng ý thì ông ta cũng không có cách nào khác.

“Bọn mày… bọn mày dám!”

Dương Đống đập bàn, tức giận không thôi.

Dương Hoàng đã coi ông ta thành không khí rồi.

“Không gì không dám, hôm nay chỉ đến thông báo cho ông một tiếng”

Dương Hoàng lạnh nhạt nói, “Niệm tình ba con, nếu ông ngoan ngoãn lùi xuống, tôi còn có thể bảo đảm ông được ăn ở đầy đủ, nếu không..”

Cơ thể Dương Đống run rẩy, tay chỉ ba con Dương Hoàng, không nói nên lời.

Ông ta trầm mặc một lúc, vẫn cam chịu số phận.

Ông ta già rồi không thể tiếp tục điều khiển nhà họ Dương, hơn nữa ông ta cũng hết cách với tình hình hiện giờ rồi.

Dương Tiêu quá lớn mạnh, bản thân hoàn toàn không đấu lại, càng đừng nói đến chuyện đứa con trai duy nhất bây giờ cũng muốn phản bội bản thân.

“Tao đồng ý, tao nhường lại nhà họ Dương, mày giúp tao giết Giang Ninh”

Dương Đống mở miệng.

Giang Ninh khiến ông ta mất mặt, khiến ông chịu sỉ nhục, món nợ này ông ta phải đòi lại.

Dương Tiêu ngồi đó cười một tiếng, biết Dương Đống chịu thua rồi.

“Đương nhiên, ngày mai đầu của Giang Ninh sẽ được mang về, để trước mộ của Dương La Lâm mà tế cho hắn: Đây là yêu cầu cuối cùng của Dương Đống.

Cô ta cười cười: “Ông già, ông thật sự rất quan tâm Dương La Lâm đó”

“Hừ”

Dương Đống không nói nhiều nữa.

Đứa con trai được sinh lúc ông ta đã già, chắc chắn sẽ là đứa được thương nhất.

Đây đã là điều chắc chắn, ông ta không thể thay đổi.

Nhưng còn có thể báo thù cho Dương La Lâm cũng đáng rồi.

“Giang Ninh… tao muốn đầu của nó để tế con trai tao!”

Dương Đống cắn răng nói.

Hai người Dương Hoàng đã không quan tâm ông ta nữa rồi, nghe thấy Dương Đống cam chịu như vậy, trên mặt họ đều mang theo ý cười đắc ý.

Cuối cùng cũng lấy được nhà họ Dương rồi Vật khổng lồ như nhà họ Dương, thể hiện thực lực và địa vị ở Kiến Châu!

Cộng thêm Dương Tiêu của bây giờ, đủ khả năng khiến nhà họ Dương trở thành hào môn ở khu vực Đông Nam, cả khu vực Đông Nam này cũng không ai dám trêu chọc.

“Chúc mừng ba”

Dương Tiêu đứng trước mặt Dương Đống mà nói với Dương Hoàng: “Ba xứng đáng là gia chủ của nhà họ Dương”

Dương Hoàng cười một tiếng rồi gật đầu.

Hai người đều không quan tâm biểu cảm của Dương Đống.

Có được nhà họ Dương rồi, bây giờ chỉ đợi ngày mai, đầu của Giang Ninh đưa đến trước mặt họ, cái tên cấm địa Đông Hải hoàn toàn bị phá vỡ!

“Chắc chắn nhà họ Dương chúng ta sẽ có thể đứng lên lần nữa, sẽ trở thành hào môn chân chính!”

Dương Hoàng hưng phấn nói, “Ba đã có thể nhìn thấy viễn cảnh nhà họ Dương trong tương lai rồi, sẽ trở nên rất lớn mạnh ở khu vực Đông Nam, không ai dám trêu chọc nữa!”

Ông ta siết chặt nắm đấm.

Trước mắt dường như đã xuất hiện cảnh tượng, người cả khu vực Đông Nam đều sợ Dương Hoàng ông!

Đều kính sợ nhà họ Dương của ông ta!

Ở trước mặt ông ta đều mang bộ dạng run rẩy, cung kính!

Ông ta không đợi được nữa rồi!

Thậm chí còn muốn mở tiệc chúc mừng ngay ngày mai.

“Uống bao nhiêu rồi? Thêm một đ ĩa đậu phộng thì sao, đã bắt đầu nói sảng rồi cơ à”

Đột nhiên—- Ngoài cửa truyền đến một giọng nói mang theo tia nhạo báng.
Bình Luận (0)
Comment