Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1527

Cho dù bây giờ công nhân của nhà họ Lâm vẫn đi làm đều đặn mỗi ngày như cũ nhưng họ lại đóng cửa không gặp khách, rõ ràng là đang giả bộ sung túc, bọn họ muốn ngụy trang, nhưng căn bản là ngay cả ngụy trang cũng không thể làm nổi.

“Phải mất mấy ngày nữa mới có thể khiến cho nhà họ Lâm cút về đất nước của họ” Cơ Đức không muốn nghe nói nhiều như vậy.

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên trên mặt ông ta giờ này không còn chút sáng sủa nào.

Giờ ông ta chỉ nghĩ đến chuyện đánh sập nhà họ Lâm, bắt Giang Ninh phải quỳ gối trước mặt mình xin lỗi, người đàn ông này…anh ta rất đáng chết!

“Thực lực của nhà họ Lâm cũng không kém, sợ là còn cần năm ngày nữa” Thuộc hạ chỉ do dự trong chốc lát.

“Một ngày là đủ!” Từ ngoài cửa Đạo Sâm bước vào, sắc mặt lạnh nhạt: “Gia chủ, chuyện này cứ giao cho tôi, chậm nhất là hai ngày tôi sẽ khiến cho nhà họ Lâm biến mất khỏi thành phố cờ bạc, biến mất khỏi hải ngoại!” Anh ta cất bước đi đến trước mặt Cơ Đức, hơi khom mình hành lễ, quay đầu nhìn lướt qua mấy người thuộc hạ của Cơ Đức.

“Hiệu suất làm việc của họ quá thấp, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chăm chằm vào dòng họ Slanka chúng ta, gia chủ, đây là vấn đề về thể diện” Cơ Đức híp mắt, ông ta không thích giọng điệu nói chuyện của Đạo Sâm.

Ông ta rõ ràng hơn ai hết Đạo Sâm vẫn luôn tranh đoạt với Amy vị trí gia chủ tiếp theo của dòng họ Slanka.

Amy là phụ nữ, cô ta muốn tranh giành thì phải duy trì trạng thái độc thân, nhưng bây giờ…cô ta lại mang thai, Cơ Đức thật sự rất tức giận.

Làm như vậy thì khác nào chắp tay dâng vị trí gia chủ tặng cho Đạo Sâm, làm sao ông ta lại không tức giận cho được?

“Hai ngày?” Cơ Đức hừ một tiếng: “Đạo Sâm, tôi tin tưởng năng lực của cậu, nhưng nhà họ Lâm cũng không đơn giản như vậy” Thương hội Hoa Minh đã sụp đổ, nhà họ Lâm có thể dễ dàng đánh đổ Thương hội Hoa Minh thì làm sao có thể là một công ty tâm thường được?

Ở ngoài quốc ja vị của thương nhân Hoa kiều trước nay đều rất thấp, nhất là ở thành phố cờ bạc này, mà ngay cả Thương hội Hoa Minh cũng thường xuyên chèn ép Hoa kiều từ trong nước tới, vậy mà sau khi nhà họ Lâm đ ến đây trong một thời gian ngắn thì tình hình đã hoàn toàn thay đổi.

Muốn trong hai ngày hoàn toàn đánh sụp nhà họ Lâm đâu phải là chuyện dễ.

“Chỉ cần gia chủ giao mọi việc cho tôi xử lý thì tôi có thể giải quyết thỏa đáng” Đạo Sâm thản nhiên nói: “Tôi không giống những kẻ bỏ đi kia” Những người đứng ở một bên sắc mặt khế biến đổi vài lần, nhưng không dám nói gì.

“Bây giờ đã không phải chỉ là vấn đề mặt mũi của riêng gia chủ, mà còn là thể diện của cả dòng họ Slanka, cũng không thể chỉ vì một mình Amy phóng túng mà bắt cả dòng họ phải gánh vác hậu quả chứ?” Đường Cung như muốn phát điên, không nói lời nào, chỉ điên cuồng đấm vào miệng Lệ Tuyên Hoành.

Sau một vài cú đấm, miệng của Lệ Tuyên Hoành đầy máu!

“Anh … anh định làm cái quái gì vậy!” Lệ Tuyên Hoành hét lớn: “Tôi là người nhà họ Lệ! Chính tôi đã nuôi các người!”

“Bốp!” Đường Cung càng tức giận hơn sau khi nghe điều này, anh †a giơ tay và vỗ vào ngực Lệ Tuyên Hoành một cách dữ dội.

Xương ngực bị gãy!

“A’’

Lệ Tuyên Hoành đau đớn hét lên.

“Anh nuôi chúng tôi sao?” Đường Cung mắng, “Anh cho tôi một ít tiền hôi thối, là nghĩ có thể thả tôi đi chết sao? Tôi giết anh trước!” Lệ Tuyên Hoành tái mặt, nhìn thấy sắc mặt đằng đẳng sát khí của Đường Cung, anh hoảng sợ đứng lên.

“Dừng lại! Dừng lại!” Anh ta hét lên, “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra, anh ta yêu cầu Đường Cung và những người khác giết Giang Ninh. Đường Cung nói không có vấn đề gì, thế nhưng bây giờ đột nhiên trở lại? Muốn giết anh ta sao?
Bình Luận (0)
Comment